Vay nóng Tima

Truyện:Vô Thường - Chương 1196

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 1196: Ban đêm, đại loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Lazada


Sau khi suy nghĩ cẩn thận về điểm này, sắc mặt của đám người Thi Thi đỏ bừng, vội vàng đứng dậy hướng đám người của Bạch Tiểu Lại nói:

- Muội muội xin về nghỉ ngơi trước, ngày mai lại trò chuyện tiếp.

Chân tay Phi Tiểu Nhã và Mạc Lưu Tô luống cuống, không biết là nên lưu các nàng hay nên đi các nàng đi, vừa thẹn vừa giận liếc mắt nhìn Đường Phong, chỉ thấy dáng vẻ của hắn tươi cười vô cùng hèn mọn, cười tới mức không có gì sánh được.

Giờ khắc này, đám người Lại tỷ chạy tới bên cạnh Đường Phong, vẻ mặt oán trách, động tác mềm mại, hết sức nâng đỡ hắn.

Cơ thể thơm dịu mềm nhuyễn, phía trên chóp mũi ngửi được mùi thơm của cơ thể quen thuộc mà mê ly của Lại tỷ. Một tia kiên trì và trấn định của Đường Phong triệt để bị sụp đổ.

- Lại tỷ...

Đường Phong thoạt nhìn có chút say khướt:

- Nàng thật xinh đẹp!

Nghe được lời khen lộ liễu, sắc mặt Bạch Tiểu Lại đỏ lên, nàng giậm chân nói:

- Đẹp cái gì? Còn nói trước mặt nhiều người như vậy!

- Thật mà.

Đường Phong vô cùng chân thành. Biểu tình muốn chống cự và sự e thẹn của Lại tỷ giống như đổ thêm dầu vào lửa, triệt để khiến cho Cửu Dương Tương Tư Lệ trong cơ thể Đường Phong bạo phát ra.

- Đại tỷ, chúng ta đi trước.

Thi Thi dẫn theo đám nữ nhân nói vội vàng một tiếng, nhanh chóng ly khai.

Đường Phong cười ha hả, chắn ngay trước cửa, chân giơ lên đạp vào cửa phòng một cái, lớn tiếng nói:

- Ngày hôm nay đừng ai mong chạy thoát.

Lại tỷ kinh hãi:

- A Phong, chàng muốn làm gì?

Đường Phong tiếp tục cười điên cuồng:

- Ta muốn làm gì, ta còn có thể làm gì? Tá Thi Hoàn Hồn!

Cương khí ba động của Linh Giai thượng phẩm bộc phát ra, Đường Phong xuất thủ như điên, trảo thủ vươn tới chỗ Thi Thi đảo qua một cái. Sau đó đảo qua vài cái tới chỗ Chu Tiểu Điệp, tóm lấy Chung Lộ ném lên giường rồi thở hổn hển nhìn về phía Linh Khiếp Nhan.

Linh Khiếp Nhan khẩn trương:

- Phong ca ca...

Trong lúc còn chưa nói hết thì Linh Khiếp Nhan cũng đã bị trúng chiêu, nhanh chóng ngã vào hai bàn tay Đường Phong, trói ở trong lòng.

- A Phong...

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Lại trắng bệch, sự tình đột nhiên phát sinh, nàng căn bản chưa kịp phản ứng, nhưng Lại tỷ cũng đã nhìn ra Đường Phong có chút bình thường.

Ngày thường Đường Phong cùng ba vị phu nhân của hắn làm xằng làm bậy. Dù sao đã sớm là phu thê với nhau, nhưng đối với những nữ tử còn chưa tới bước này, từ trước tới giờ Đường Phong chưa bao giờ phát tình hồ đồ, sao hôm này đột nhiên điên cuồng như vây.

- Có phải A Phong bị trúng độc rồi?

Lại tỷ nghĩ một chút liền nghĩ tới chỗ then chốt.

- Phu quân bị trúng độc?

Phi Tiểu Nhã chạy trốn ra ngoài, còn chưa kịp xuất thủ thì thân hình Đường Phong đã nhoáng lên vọt tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng vỗ tại đầu vai nàng một chưởng, nhất thời Phi Tiểu Nhã mềm nhũn ngã xuống, Đường Phong liền đưa tay ôm lấy nàng vào trong ngực.

Mạc Lưu Tô bị dọa chết khiếp đang né tránh tại góc gian phòng nhưng sao có thể giấu được hỏa nhãn kim tinh của Đường Phong, hắn quay đầu về phía nàng cười cười. Dáng vẻ tràn ngập tà khí, nhất thời Mạc sư tỷ hoa dung thất sắc kinh hô một tiếng:

- Đại tỷ cứu muội.

Bạch Tiểu Lại trượng nghĩ xuất thủ:

- Tô muội muội đừng sợ!

- Cứu nàng?

Đường Phong cười to:

- Chính Lại tỷ còn đang nằm trên thớt, tự thân khó bảo toàn được chính mình!

Trong lúc nói chuyện, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại liều mạng mấy chưởng với nhau, không chút tốn sức liền bắt được nàng. Quả thật là phu thê đánh nhau, hai người chưa từng xuất lực, nhưng hiện giờ Đường Phong đang vận dụng Tá Thi Hoàn Hồn, sao Bạch Tiểu Lại có thể thắng được?

Mắt Mạc Lưu Tô choáng váng, một đám người trước mặt chỉ còn duy nhất chính mình có khả năng hoạt động, nhưng thực lực của nàng quá thấp, sao có thể thoát khỏi ma trảo của Đường Phong?

Đường Phong chỉ cách không hấp môt cái, cả người Mạc Lưu Tô đều tự động bay qua bên này.

- Sư tỷ, nàng thật xinh đẹp!

Nhãn thần Đường Phong sáng quắc nhìn Mạc Lưu Tô, trong ánh mắt tràn đầy tính xâm lược.

Mạc Lưu Tô cầu xin nói:

- Sư đệ, thả ta ra, chàng đã trúng độc rồi, để ta nhìn xem có thể giải độc hay không.

- Được được được, chúng ta giải độc, ngày hôm nay đừng ai mong thoát được, tất cả mọi người cùng giải độc với ta!

Trong lúc nói chuyện, hai tay Đường Phong liền động, nhất thời bên trong phòng hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên không ngớt, quần áo mất trật tự nhiễu loạn với tóc đen, da thịt trắng hồng đỏ hằn, đôi mắt quyến rũ như tơ, vết răng cắn hằn in, cả đám người cùng nhau điên cuồng, không có chút cố kỵ.

Ban đêm, đại loạn!

Hỗn độn khắp phòng...

Đường Phong cảm thấy mỹ mãn, dược hiệu của Cửu Dương Tương Tư Lệ tán hết, nặng nề rơi vào giấc ngủ, bên cạnh hắn là một đám người ngọc đang nằm lung tung, dáng vẻ nuột nà, no đủ, đẹp không tả xiết, cảm giác lúc bị đau truyền tới, cảm giác lúc nước mắt chảy xuống truyền tới, chẳng qua nước mắt ngọt không thẩy khổ đau.

Ngày hôm sau, Đường Phong yếu ớt tỉnh lại, nhớ lại mọi chuyện đêm qua, rõ ràng khiến cho mồ hôi lạnh chảy ra toàn thân thắn. Hồi tưởng lại cử động điên cuồng của mình vào đêm qua, Đường Phong có chút trợn mắt lên không dám tin.

Tất cả mọi chuyện chính mình đều nhớ kỹ rõ ràng, lúc đó trong đầu cũng tỉnh táo, biết rõ là chính mình đang làm cái gì nhưng thân thể không chịu nghe lời theo.

Hắn nhớ kỹ, nước mắt của Tiểu Điệp, Thi Thi và Linh Khiếp Nhan chảy ra vì đau đớn.

Hắn nhớ kỹ, Chung Lộ ở bên cạnh hướng dẫn các nàng, để các nàng thả lỏng cơ thể.

Hắn nhớ kỹ, Mạc sư tỷ bị tàn phá nặng nề, một lúc sau liền ngóc đầu trở lại.

Hắn còn nhớ rõ, Lại tỷ một mặt răn dạy chính mình một mặt thừa nhận, còn có vết ngón tay của Tiểu Nhã hằn phía sau lưng mình.

Có chút mùi gì đó... Cả căn phòng tràn ngập mùi thơm, mặc dù Đường Phong không mở mắt nhưng hắn cũng biết bên cạnh chính mình có không ít người vây tụ, từng đạo ánh mắt, đủ các loại cảm tình càn quét trên mặt mình giống như đao cắt, hô hâp của chư nữ có thể nghe rõ ràng.

Trong lòng Đường Phong lo sợ bất an, lặng lẽ hí mắt quan sát một chút, nhất thời chết đứng ngay tức khắc.

Đám nữ tử đêm qua ở tại đây chưa có một ai rời đi, tất cả mọi người đều ngồi xuống đất bao quanh chính mình, giống như tường đồng vách sắt, thậm chí Đường Phong còn thấy khóe mắt của Linh Khiếp Nhan có chút lệ vương chưa cạn.

- A Phong, nếu đã tỉnh lại thì hãy đối mặt với hiện thực đi.

Lại tỷ đột nhiên nói vang lên, chư nữ đều kinh hãi, chợt mặt đỏ tới mang tai, có chút như đứng trên lửa, ngồi trên than


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1239)