← Ch.1198 | Ch.1200 → |
Đường Phong đi vào gây ra tiếng động quấy nhiễu Lại tỷ, trợn tròn mắt nhìn, nhất thời thần sắc của Bạch Tiểu Lại mất tự nhiên.
- Lại tỷ đang làm cái gì?
Đường Phong hỏi.
- Tứ Nương nói như vậy thì sẽ mang thai dễ dàng hơn một chút.
Lại tỷ nhẹ giọng đáp.
Thần sắc Đường Phong nghiêm túc:
- Các nàng rất muốn sao?
Lại tỷ gật đầu:
- Chúng ta không lưu được chàng lại cho nên chỉ có thể trông cậy vào hài tử.
Đường Phong thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Lại tỷ, đưa tay nắm lấy tay nàng:
- Yên tâm, sau lần này, ta sẽ không ly khai.
Thân thể Lại tỷ khẽ động, bàn tay nhỏ bé rờ vào gương mặt của Đường Phong, thâm tình hỏi:
- Thực sự?
Đường Phong gật đầu nặng nề, trong lòng âm thầm quyết định, sau này sẽ không chạy loạn nữa.
Ngày thứ tư đi tới Cổ gia, Cổ U Nguyệt vội vã triệu tập nhân mã của Linh Mạch Chi Địa, sau đó tuyên bố một tin tức chấn động nhân tâm.
- Tư Đồ thế gia, đã bị tiêu diệt.
Tất cả các cao thủ ngoài Thiên Giai bên trong tộc đều bị đồ sát, không còn một ai sống sót, chiến lực cấp Linh Giai cũng bị tổn thất thảm trọng, nhưng những người già và trẻ nhỏ của Tư Đồ thế gia đều bình yên vô sự, được tha một mạng.
Bên trong nghị sự đường, tất cả mọi người nghe được tin tức này đều động dung, nhất là Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà vô cùng khiếp sợ. Trước đây bọn họ ở trong Hư Thiên Điện đã qua chiêu với những cao thủ của Tư Đồ thế gia, cũng biết thực lực của bọn họ như thế nào, nói không dễ nghe chính là mặc dù Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành bên trong Linh Mạch Chi Địa được cho là cường đại, nếu như chiến đấu thật sự cùng với Tư Đồ thế gia thì chỉ sợ không có kết quả tốt.
Nhưng hiện giờ thời gian mới trôi qua nửa tháng mà đại gia tộc mạnh mẽ như vậy đã bị tiêu diệt.
- Cao thủ Linh giai của Tư Đồ thế gia bị tổn thất thảm trọng hay là chết hết?
Thần sắc Đường Phong không có chút rung động, tao ngộ của các cao thủ Tư Đồ thế gia nằm trong dự liệu của hắn, hiện giờ hắn chỉ quan tâm tới sống chết của mấy vị Linh Giai thượng phẩm kia.
Cổ U Nguyệt thở dài một tiếng:
- Tổn thất thảm trọng, Tư Đồ Phục và Tư Đồ Cừu chạy trối chết ra ngoài, đây vẫn là một tiếc nuối.
Đường Phong nhẹ nhàng gật đầu, không nói tiếp nữa. Làm ra loại sự tình như thế này, ngoại trừ gia chủ đời trước của Đoạn gia Đoạn Vô Ưu ra thì làm gì còn người nào khác. Đoạn Vô Ưu bị nhốt trăm năm, sau được Đường Phong tặng Duyên Niên đan, một khi thoát khốn, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ nếu có người có thể đối kháng cùng hắn sợ rằng cũng chỉ có Chiến Cuồng của Chiến gia.
Thế nhưng Chiến gia và Tư Đồ thế gia cách nhau quá xa, tuy rằng hai nhà là minh hữu nhưng chuyện này cũng ngoài tầm tay với của Chiến Cuồng, Đoạn Vô Ưu muốn hạ thủ với Tư Đồ thế gia, Chiến gia cũng không thể ngăn cản.
Khối địa phương Tây Lĩnh kia vốn là địa bàn của Đoạn gia, trăm năm trước Đoạn gia xuống dốc, Tư Đồ thế gia cũng không thoát khỏi quan hệ, quân tử báo thù mười năm không muộn, hiện giờ đã qua trăm năm, tự nhiên Đoạn Vô Ưu muốn báo thù.
Lúc đầu hắn từ biệt với Đường Phong, Đường Phong cũng đã nghĩ tới kết quả này.
Chỉ là xem ra Đoạn Vô Ưu có hạ thủ lưu tình, nếu không tất cả già trẻ lớn nhỏ của Tư Đồ thế gia chỉ sợ cũng không thể thoát được. Không thể nói hắn có lòng dạ đàn bà, chỉ là hắn còn chưa tàn bạo tới nỗi mất đi nhân tính.
- Đây là việc lớn đáng để ăn mừng.
Cổ U Nguyệt lên tiếng, vẻ mặt cười như hoa nở.
- Chiến gia bị phế bỏ đi một cánh tay, tính uy hiếp đã giảm mạnh, hơn nữa hiện giờ lão gia chủ Đoạn gia đang trên đường tới đây, đến lúc đó có hắn tọa trấn là ta có thể an tâm rồi.
- Mấy ngày nay có lẽ tỷ tỷ không ngủ được?
Đường Phong thấy hai hốc mắt của nàng thâm đen liền biết nàng tốn không ít tâm tư.
Dù sao lúc đầu Đoạn Vô Ưu cũng không thể tái xuất giang hồ để rồi Chiến Cuồng cũng hiện thân.
Cổ gia và Chiến gia tiếp giáp nhau, Cổ U Nguyệt luôn lo lắng Chiến Cuồng sẽ chạy tới Cổ gia diễu võ giương oai.
Nếu thực sự như vậy thì mọi người ở đây không ai có thể chống lại, Chiến Cuồng vô cùng hùng mạnh. Chỉ là cũng không biết Chiến Cuồng nghĩ như thế nào, từ khi hắn trở lại Chiến gia vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được.
Cổ U Nguyệt xoa xoa cái trán, hướng Đường Phong cười:
- Đệ đệ có muốn tới xoa bóp vai giúp ta?
Ánh mắt Diệp Dĩ Khô và Đường Đỉnh Thiên đánh tới phía Đường Phong, trong đó tràn ngập tính uy hiếp.
Đường Phong có bao nhiêu nữ nhân, bọn họ cũng không quản. Thế nhưng dù sao Cổ U Nguyệt cũng là tiền bối, chuyện này không thể rối loạn.
Đường Phong không khỏi ho nhẹ hai tiếng, giả bộ như chưa hề nghe thấy.
Cổ U Nguyệt chỉ nói đùa với hắn, tự nhiên sẽ không dây dưa nhiều, sắc mặt nghiêm lại nói:
- Chiến Cuồng án binh bất động, có lẽ không phải sợ Cổ gia của ta, chỉ là chúng ta tạm thời không biết hắn đang mưu đồ chuyện gì, thám tử của Cổ gia bên Chiến gia cũng đã bị thanh trừ toàn bộ, căn bản không có biện pháp tìm hiểu tin tức.
- Tình hình bên Trảm Hồn Tông thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Cũng không khác nhiều so với Cổ gia, còn đang quét sạch những gian tế trong nhà. Chỉ là bên Liễu Như Yên truyền đến tin tức, bên trong Trảm Hồn Tông có chút người không muốn khai chiến với Chiến gia. Hừ, mấy năm nay quá thoải mái khiến bọn họ quá an nhàn, đại họa lâm đầu còn không tự biết.
- Người như thế nên giết chết.
Đường Phong bĩu môi:
- Giữ lại cũng là hậu hoạn, nói không chừng sau này sẽ đầu nhập Chiến gia, bán đứng Trảm Hồn Tông và Cổ gia. Cho dù không bán thì chỉ cần nội bộ có tiếng nói bất hòa, người một nhà không thể gắn kết thành một khối với nhau, đó tuyệt đối là một tai họa ngầm.
Cổ U Nguyệt kinh ngạc liếc mắt nhìn Đường Phong, nhẹ giọng nói:
- Nếu đổi ngươi là Lệ Khinh Dương. Ngươi sẽ làm như thế nào? Dù cho đám người kia là trưởng lão, hộ pháp, quyền cao chức trọng?
Đường Phong khẽ úp bàn tay xuống, không biết lây từ đầu ra một quả tuyết lê, hung hăng cắn mạnh một miếng, cười lạnh nói:
- Quyền cao chức trọng thì làm sao? Ta đã đi qua Trảm Hồn Tông vài ngày, nội bộ phân hóa quá nhiều, nhìn thì như tự do nhưng thực chất có trăm ngàn chỗ sơ hở, nếu như không phải vậy thì hồi đó ta cũng không thể dẫn Chu Tiểu Điệp đi ra ngoài. Bản thân loại phương thức thống trị như vậy không hề sai, nếu tại thời kỳ hòa bình thì dùng để phát triển tông môn vô cùng tốt, thế nhưng nếu một ngày gặp phải đại nạn lâm đầu thì các tệ đoan sẽ nảy sinh.
Lệ Khinh Dương bình thường không thể quản lý mọi chuyện trong tông môn. Hắn mặc kệ không quan tâm tới tông môn, môn chủ như vậy chỉ có tiếng mà không có miếng.
Liễu Như Yên tọa trấn quanh năm, các vị môn hạ, trưởng lão cùng hộ pháp chưa chắc sẽ phục nàng, dù sao đi nữa nàng cũng chỉ là một nữ tử, hơn nữa thân phận chỉ là phó tông chủ mà thôi.
Cổ U Nguyệt đảo cặp mắt trắng dã, thầm nghĩ nữ tử thì làm sao? Tỷ tỷ cũng là một nữ tử, cũng quản lý Cổ gia rất tốt đấy thôi. Chỉ là người Đường Phong nói tới không có mặt tại đây, hơn nữa hiện giờ Trảm Hồn Tông sinh chuyện là sự thực cho nên nàng cũng không phản bác lại.
Đường Phong tiếp tục nói:
- Các trưởng lão và hộ pháp không phục nàng, đại nạn sắp tới, trong lòng mọi người tự nhiên sẽ tính toán chi ly, chuyện tình vì bảo vệ tính mệnh của chính mình mà bán đứng tông môn cũng không phải không có khả năng xảy ra. Trên đời này không có bao nhiêu người không sợ chết, số người không sợ chết trong hàng ngàn người dù sao cũng chỉ là số ít. Cho nên nếu ta là Lệ Khinh Dương thì ai dám phản kháng liền giết chết, chỉ có nội bộ hợp thành một khối thì mới có thể đối kháng được với Chiến gia.
Cả đám người bị bị lời nói của Đường Phong làm cho khiếp sợ, tất cả đều mạnh mẽ nhìn về phía hắn, Đường Phong bị mọi người nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên:
- Nhìn ta làm gì, lẽ nào ta nói sai?
Cổ U Nguyệt chậm rãi lắc đầu, cười khổ nói:
- Ngươi không nói sai, toàn bộ những lời ngươi vừa nói đều đúng, hơn nữa... Cách làm của Lệ Khinh Dương giống y như ngươi.
Đường Phong thở ra một hơi:
- Nhìn không ra, hắn còn một chút quyết đoán.
Cổ U Nguyệt nói tiếp:
- Liễu Như Yên truyền tin tức, bên trong Trảm Hồn Tông có một vị trưởng lão và một vị hộ pháp khuyên bảo Lệ Khinh Dương bo bo giữ lấy mình không có kết quả, ý đồ đi theo Chiến gia, đã bị đánh chết.
Nói xong quay đầu nhìn thoáng qua Đường Đỉnh Thiên, cười nói:
- Thật không nghĩ tới nhi tử của người còn có phong phạm của một tông chủ như vậy, ta còn tưởng rằng hắn chỉ là một dũng phu, nguyên lai là cái nhìn đại cục rất rõ ràng.
Đường Đỉnh Thiên cười đến lộ ra hai hàm răng trắng đều, gật đầu liên tục:
- Ta cũng không nhận thấy ngay từ đầu.
Vừa nói vừa mạnh mẽ đập vào vai Đường Phong, vẻ mặt đắc ý biểu tình không hổ là con ta.
Sắc mặt Cổ U Nguyệt nghiêm lại, nàng nói:
- Hôm nay nói với các ngươi những điều này là muốn chư vị hãy chuẩn bị sẵn sàng, ngắn thì năm ngày, lâu thì mười ngày chúng ta sẽ chính thức đối chiến với Chiến gia, đến lúc đó sẽ có một số việc phiền phức cần phải nhờ tới chư vị.
Đường Phong nói:
- Tới đây chính là vì vậy, đến lúc đó Cổ tỷ tỷ có việc cứ phân phó là được.
Sở dĩ phải đợi tới mấy ngày nữa Đường Phong đoán rằng có lẽ còn phải thanh trừ toàn bộ từ trong ra ngoài, còn muốn chờ Đoạn Vô Ưu tới, chỉ có hậu phương vững chắc thì tiền tuyến mới có khả năng chiến đấu thỏa thích.
Đường Đỉnh Thiên nâng Khấp Huyết thương của mình lên, tư thế hào hùng nói:
- Trường thương của Đường mỗ đói khát khó nhịn rồi!
Diệp Dĩ Khô mạnh mẽ đạp hắn một cước, vẻ mặt đỏ bừng.
- Tại sao vậy?
Đường Đỉnh Thiên buồn bực không ngừng, bàn tay xoa bóp bắp chân.
Thời gian vô cùng cấp bách, lúc mọi người giải tán cũng nhanh chóng trở về chuẩn bị, bên Linh Mạch Chi Địa không cần chuẩn bị nhân thủ gì cả, chỉ chờ mệnh lệnh của Cổ U Nguyệt xuất ra liền có thể xuất động cho nên mấy ngày qua vẫn một mực tu luyện.
Còn Đường Phong thì lại đi tìm Chu Tiểu Điệp.
Vẻ mặt Chu Tiểu Điệp hồng hào, từ khi phát sinh chuyện đó tới bây giờ, tiểu cô nương có chút xấu hổ khi nhìn thấy Đường Phong, mấy ngày này chỉ cần nhìn thấy hắn liền trốn chỗ khác, không tự nhiên làm càn trước mặt sư phụ như hồi trước?
Ngày hôm nay đang trốn bên trong phòng bị Đường Phong vừa vặn bắt gặp. Trong nhất thời tim đập thình thịch, đôi tay linh lung không ngừng chập chờn, thỉnh thoảng lại liếc mắt lén nhìn Đường Phong một cái, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống, lỗ mũi thở ra có chút ồ ồ.
- Khụ khụ... Thân thể, không có việc gì?
Đường Phong cũng có chút xấu hổ. Đột nhiên quan hệ của thầy trò biến thành quan hệ mập mờ như vậy, thật khó có thể nói rõ được lập trường.
- Không có việc gì cả.
- Ừm.
Nhất thời Đường Phong có chút không biết phải nói gì.
- Tỷ phu...
Chu Tiểu Điệp nhẹ giọng hô.
Đường Phong giật thót rùng mình một cái, trong lòng không khỏi toát ra một cỗ ý niệm tà ác mà lại có cảm giác thỏa mãn, trừng mắt nói:
- Ai bảo nàng gọi như vậy?
- Thế thì gọi người là cái gì? Hay gọi là sư phụ?
Chu Tiểu Điệp khôi phục chút dũng khí, bỡn cợt nhìn Đường Phong.
Cái này lại càng không được.
Đường Phong càng xấu hổ hơn, vội vã xua tay:
- Quên đi quên đi, chỉ là cách xưng hô. Nói tới chuyện chính, hôm nay ta tới tìm nàng là muốn giúp nàng đề thăng thực lực.
- A.
Chu Tiểu Điệp có chút thất vọng nho nhỏ.
Đường Phong lấy ra một cái lọ từ bên trong Không Gian Mị Ảnh, cởi miệng bình ra, đổ ra một quả đan dược, nói:
- Há miệng.
Chu Tiểu Điệp nghe lời hé miệng ra, Đường Phong bấm tay liền bắn ra một quả đan dược vào bên trong miệng Chu Tiểu Điệp.
- Vận công hóa giải dược lực, ta hộ pháp giúp nàng.
Đường Phong căn dặn một tiếng liền khoanh chân ngồi xuống đối diện Chu Tiểu Điệp, suy nghĩ một chút liền đặt Sơn Hà đồ ở bên cạnh.
Chu Tiểu Điệp nuốt một viên đan được liền cảm giác một cỗ linh khí tinh thuần khổng lồ đang hòa tan bên trong bụng mình, mạnh mẽ xông ra khắp các kinh mạch, trong nháy mắt đan điền bị tràn đầy. Nàng lập tức không dám qua loa sơ ý, vội vã bảo vệ tâm thần, toàn tâm toàn ý vận chuyển công pháp bản thân tu luyện.
Một viên đan dược này là Kiền Nguyên Sinh Linh Đan do Đường Phong lấy được từ tuyệt thất bên trong Hư Thiên Thủy Điện.
Tuyệt thất bình thường đều ở trong Dị Bảo Điện, nhưng không hiểu vì sao bên trong Thủy Điện chỉ có một gian tuyệt thất, chỉ là trên người Đường Phong cũng không thiếu Hư Thiên Lệnh cho nên cũng không bị nhốt ở trong.
Kiền Nguyên Sinh Linh Đan, Thiên Giai đỉnh phong phục dụng có thể tấn chức Linh Giai.
Chu Tiểu Điệp có cảnh giới Thiên Giai đỉnh phong, đan dược này dùng trên người nàng không thể nghi ngờ là sự lựa chọn tốt nhất. Hơn nữa hiện giờ có linh khí tinh thuần của Sơn Hà đồ phụ trợ, Tiểu Điệp muốn tấn chức Linh Giai hầu như là chuyện tình chắc chắn trong tay.
Chỉ có một điều duy nhất khiến cho Đường Phong cảm thấy có chút đáng tiếc chính là đan dược này chỉ có một viên, nếu còn nhiều thì có thể để cho Mạc sư tỷ nghiên cứu phương pháp tạo thành, nhìn xem có thể luyện chế được hay không.
← Ch. 1198 | Ch. 1200 → |