Vay nóng Tima

Truyện:Vô Thường - Chương 1201

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 1201: Đoạn Vô Ưu tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


- Hơn nữa cái gì?

Chu Tiểu Điệp cắn nhẹ môi, chầm chậm ngước nhìn gương mặt của Đường Phong, toàn thân toát ra bộ dáng vô cùng khiêu khích.

Đường Phong đưa một ngón tay chỉ ra ngoài, nhẹ giọng nói:

- Nàng nghĩ rằng ta làm gì ở chỗ này, mấy người Lại tỷ không biết hay sao?

Khuôn mặt Chu Tiểu Điệp liền đỏ lên, tay chân luống cuống ngồi xuống, trong lòng có chút kích thích nhìn ra ngoài, vẻ mặt hoang mang và xấu hổ.

- Cũng biết sợ rồi sao?

Đường Phong cười gian.

- Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không còn mặt mũi gặp người khác nữa... Ô...ô...ô

Chu Tiểu Điệp bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn, không ngừng nhăn nhó.

Lén lút ăn mảnh, việc này không tốt lắm.

- Mấy ngày nay ở trong phòng đi, vừa mới tấn chức Linh Giai, trước tiên nên củng cố cảnh giới vững chắc. Mặt khác cũng nên nghiên cứu một chút về sự biến hóa của cương tâm nàng.

- Vâng.

Chu Tiểu Điệp gật đầu.

Lại căn dặn một hồi, lúc này Đường Phong mới mặc y phục rời đi. Sơn Hà đồ không mang theo, hiện giờ Tiểu Điệp đang rất cần thứ đó.

Đường Phong vội vàng đi tìm Lại tỷ, nói với nàng một câu rồi sau đó chính mình đi tới một gian nhà khác bế quan.

Sắp đại chiến, tự nhiên Đường Phong cũng không thể quá thư giãn. Lần bế quan đầu tiên này là để bình tĩnh tâm tư mê loạn của chính mình, thứ hai cũng muốn nhân cơ hội để tu luyện nửa dưới của Tịch Diệt Chỉ.

Tìm kiếm được công pháp Tịch Diệt Chỉ hoàn chỉnh bên trong Hư Thiên Điện là một niềm vui ngoài ý muốn.

Lúc đầu bộ chỉ pháp này trợ giúp Đường Phong không nhỏ, bởi vì chỉ tu luyện nửa phần trên cho nên khi thực lực Đường Phong tăng lên thì Tịch Diệt Chỉ đã không còn theo kịp nhu cầu của hắn nữa. Nhưng hiện giờ nếu đã tìm được bộ chỉ pháp đầy đủ thì tự nhiên là phải tu luyện.

Bởi vì đã tập luyện nửa phần trên cho nên tốc độ tu luyện của Đường Phong cũng rất nhanh, mất một hai ngày liền có thể hiểu rõ được nửa dưới của Tịch Diệt Chỉ. Thứ thiếu khuyết chẳng qua chỉ là cảm ngộ và biến hóa khi lâm trận.

Sau năm ngày, trong lúc Đường Phong đang bế quan thì bị một tiếng đập cửa làm kinh động, hắn vội vàng đứng lên mở cửa phòng.

Lại tỷ biết chính mình bế quan, nếu không có chuyện gì khẩn cấp thì tuyệt đối nàng sẽ không để cho người khác quấy rối chính mình, hiện giờ có người tới gõ cửa, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra.

Người đứng bên ngoài cửa chính là Lại tỷ, thấy Đường Phong đi ra, Bạch Tiểu Lại nói:

- Cổ gia chủ nói, Đoạn tiến bối đã tới.

Thần sắc Đường Phong vui vẻ, vội vàng nói:

- Các nàng cùng ta tới nghênh tiếp.

Bối phận của Đoạn Vô Ưu cao, thực lực cũng rất mạnh, Đường Phong cùng hắn có giao tình không nhỏ cho nên luôn đón chào long trọng, sau khi gọi tất cả nữ nhân của chính mình, lúc này Đường Phong mới đi ra bên ngoài.

Ở cửa chính của Cổ gia, Cổ U Nguyệt đã dẫn cao tẩng của Cổ gia bày trận địa sẵn sàng tiếp đón, nhìn thấy Đường Phong vội vã ngoắc tay với hắn.

Hai người hội tụ, Đường Phong thò đầu nhìn về phía ngoài thành không thấy ai, không khỏi mở miệng hỏi:

- Lúc nào Đoạn tiền bối mới tới?

- Nhanh thôi. Thám tử hồi báo, đám người Đoạn gia đã ở ngoài ba mươi dặm, chẳng qua vì thực lực tổng thể của Đoạn gia quá yếu nên tốc độ mới chậm như vậy.

- Ừm.

Đường Phong gật đầu, người của Đoạn gia tới đây cũng nằm trong dự liệu của hắn, dù sao lập tức sẽ khai chiến, chắc chắn Đoạn Vô Ưu sẽ lo lắng chính mình để đám hậu bối ở Tây Lĩnh sẽ không an toàn, vạn nhất Chiến gia cho người tới bắt đi thì quả thật không dễ làm.

Chờ không bao lâu liền nhìn thấy một đám hơn hai mươi thân ảnh dần xuất hiện trong tầm mắt.

Hai người Đường Phong và Cổ U Nguyệt sóng vai đứng ra khỏi thành đón chào, tiếng cười của Đoạn Vô Ưu sang sảng từ xa truyền tới:

- Đại muội tử, Đường tiểu huynh đệ, các ngươi khổ cực đón chào từ xa, lão phu thật lấy làm vinh hạnh.

Những lời này truyền tới, thần sắc mọi người đều khác nhau.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cổ U Nguyệt nhanh chóng xịu xuống, một tiếng gọi đại muội tử của Đoạn Vô Ưu khiến cảm giác tuổi tác của nàng lớn hơn, nhưng nếu tỉ mỉ nghĩ lại, Đoạn Vô Ưu gọi Đường Phong là tiểu huynh đệ, vậy thì chính mình sẽ ngang hàng với Đường Phong, trong nhất thời tâm lý cân đối không ít.

Chẳng qua một đám cao tầng của Cổ gia thì ngược lại, bọn họ không khỏi cùng quay đầu nhìn Đường Phong không chớp mắt, trong ánh mắt tràn ngập các vẻ ước ao đố kỵ, còn có một chút kiêng kỵ.

Tuy rằng trước đây đã nghe nói qua Đường Phong và Đoạn Vô Ưu có chút giao tình bọn họ không bao giờ nghĩ tới phần giao tình này dĩ nhiên nồng hậu tới như vậy.

Đoạn Vô Ưu bay xa vạn dặm tới, mở miệng từ xa chỉ liền hai người, một người là Cổ gia chủ Cổ U Nguyệt, một người là Đường Phong, gọi Cổ U Nguyệt thì cũng không có gì đáng nói, nơi này là Cổ gia a, nói thế nào đi chăng nữa cũng phải bắt chuyện với Cổ gia chủ, nhưng trừ điều này ra lão còn gọi tới Đường Phong, bởi vậy có thể thấy được Đường Phong trong lòng Đoạn Vô Ưu có phân lượng cao tới mức nào.

Cao tầng của Cổ gia ở đây, năm vị trưởng lão, hai vị tả hữu hộ pháp, ba đại cung phụng, thực lực của mỗi người đều vô cùng cao thâm, uy danh trên giang hồ hiển hánh, luận về thân phận và địa vị không chỉ cao hơn Đường Phong một hai bậc, nhưng hiện giờ trong mắt của Đoạn Vô Ưu chỉ có thấy một mình Đường Phong.

Đây chẳng lẽ còn không nói rõ được vấn đề gì sao?

Trong nhất thời, ánh mắt mọi người nhìn Đường Phong trở nên ngưng trọng, phía sau có chỗ dựa vững chắc như vậy, cho dù Đường Phong là môt phế vật thì phân lượng của hắn cũng không hề nhẹ, huống chi, hắn là nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ, danh tiếng nổi như cồn, thủ hạ toàn là những cường binh mãnh tướng.

Thật tốt, may mà người thanh niên này không phải địch nhân, nếu như là địch nhân thì coi như Cổ gia xong, trong lòng mọi người có chút kích thích.

Trong lúc Đoạn Vô Ưu mở miệng thì thân ảnh của đám người Đoạn gia liền hiện ra trước mặt mọi người, trong lúc đang nói chuyện dĩ nhiên đã gần thêm không ít. Chỉ qua thêm mấy lần hô hấp, hình dáng của đám người Đoạn gia đều có thể thấy được rõ ràng.

Đoạn Vô Ưu dẫn đường phía trước, quần áo không có chút sứt mẻ, thân hình lăng không bay lên, căn bản không dùng bất cứ thủ đoạn nào khác, cứ như vậy phiêu phiêu bay qua đây, không chỉ là hắn mà cả đám hai mươi người phía sau cũng như thế.

Một màn này khiến cho tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1239)