Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0272

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0272: Ta nhặt về
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Bọn chúng dám! Ai dám cười ta sẽ tự tay ném vào Xà Quật làm mồi cho rắn! Ừm, lúc đó còn tự mình bày ra một bộ mặt nghiêm nghị tức giận, như vậy bọn chúng sẽ không dám suy đoán linh tinh.

Ngẩng đầu nhìn vào phía trước, một màn làm nàng không khỏi nghi hoặc.

Cửa chính Ô Long Bảo tụ tập rất nhiều người, ầm ĩ, không biết những người đó đang tranh luận gì, trong số đó có người mặt đỏ, lớn giọng, thậm chí có giọng la hét, muốn cứu người nào đó. Xem xét cẩn thận, thậm chí Mang chấp sự cũng ở đó.

Có chuyện gì nghiêm trọng sao? Mình chỉ rời khỏi Bảo có ba bốn canh giờ thôi, nghĩ tới đây, nàng nhướng mày đi tới.

Tới gần, nàng phát hiện những người đó là người ở tàu cùng người Ô Long Bảo ồn ào, người làm việc ở tàu cũng là người của Ô Long Bảo, tuy nhiên là loại người không có tiềm chất và thực lực cho nên địa vị những người này không cao. Bình thường những người trên tàu này đụng phải đệ tử Ô Long Bảo phải cung cung kính kính hôm nay ăn tim hùm mật gấu dám cãi nhau sao?

Theo những gì bọn chúng nói, hình như có một đệ tử Ô Long Bảo đang ngoài biển, gặp nguy hiểm lớn, yêu cầu người Ô Long Bảo phái cao thủ đi cứu viện, thực lực thấp không được, ít nhất là Thiên giai.

Đệ tử Ô Long Bảo nhiều không kể xiết, nhưng là đệ tử nào mà dám làm phiền một cao thủ Thiên giai xuất động?

- Đã xảy ra chuyện gì?

Một nhóm người ồn ào, không biết nàng đi tới, nghe nàng hỏi, đám người kia quay đầu lại, nhát mắt sắc mặt nghiêm túc, cung kính hành lễ nói:

- Bảo chủ đại nhân!

Đường Phong lúc này mà tỉnh, chắc chắn sẽ trừng mắt tức giận.

Lúc gặp Mang chấp sự, người này nói cho Đường Phong biết là đã đắc tội với nha hoàn thân cận của Bảo chủ Ô Long Bảo, mà thực tế, Mang chấp sự rõ ràng xảo biện, nữ nhân này căn bản chính là chủ nhân nơi này, bảo chủ Phi Tiểu Nhã làm gì mà nha với hoàn ở đây hả. Cũng không biết lúc ấy hắn nói vậy là có chủ ý gì, còn cố ý giật dây khiêu chiến Đường Phong, kêu hắn đi chinh phục Phi Tiểu Nhã.

Thời điểm những người này hành lễ, nhưng người trên tàu kia đương nhiên cũng phải cúi đầu, cũng không dám liếc nhìn Phi Tiểu Nhã, nhưng Sở lão cùng Mang chấp sự có chút ngang bằng, cũng quan hệ sâu với Phi Tiểu Nhã, Sở lão hành lễ chút rồi chuẩn bị mở miệng giải thích, ngẩng đầu chứng kiến bộ dạng lôi thôi của Phi Tiểu Nhã, mặt không tự chủ được nở một nụ cười quỷ dị.

Chẳng những hắn như thế, Mang chấp sự cũng vậy.

- Cười cái gì, cười đã chưa?

Phi Tiểu Nhã đỏ mặt quát.

Sở lão vội vàng thu liễm nụ cười, đứng nghiêm ở một bên.

Mang chấp sự ngược lại nghiêm túc nhìn Phi Tiểu Nhã nói:

- Bảo chủ, trán ngài... Chẳng lẽ lúc đi du lịch biển, không cẩn thận đụng phải đá ngầm? Làm sao đỏ một mảnh vậy?

Lời kia vừa thốt ra, Phi Tiểu Nhã cảm giác tức phát điên.

Khó trách tại sao thấy trán đau, ra là bị hắn gõ! Lúc ở trên bờ cát, tên tiểu dâm tặc ở trên người minh, dám dùng ngón tay dạy bảo mình.

Tiểu dâm tặc đáng chết, Mang chấp sự cũng đáng chết! Hết lần này tới lần khác tự vạch áo cho người xem lưng!

- Ai cần ngươi lo!

Phi Tiểu Nhã tức giận trợn mắt nhìn Mang chấp sự.

- Ngươi trước hãy lo tốt việc của mình đi.

Một đám đệ tử Ô Long Bảo cùng người trên tàu ngẩng đầu lén lút nhìn Phi Tiểu Nhã một cái sau đó cúi thấp nghĩ thầm:

- Chủ nhân tính tình tàn bạo trong truyền thuyết bách biến vô thường lần này lại bộc phát rồi a. Quá khó khăn rồi.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Phi Tiểu Nhã mở miệng hỏi

Không đợi quái nhân độc nhãn mở miệng, lão La lần trước mang Đường Phong ra biển lập tức tiến lên một bước, phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Phi Tiểu Nhã khuôn mặt tràn đầy nước mặt tự thuật lại câu chuyện một lần.

Lúc ấy Đường Phong dẫn con rùa đi ra biển đám người lão La cũng biết mình không phải đối thủ của nó, mặc dù có Đường Phong giúp một tay nhưng năng lực có hạn, chỉ có thể chạy về Ô Long bảo tìm viện binh.

Nhưng tại sao ba con thuyền giờ còn mấy người là sao. Mấy người các ngươi hành xử như thế nào?

Trên mặt biển hung hiểm vô cùng đường trở về còn gặp lốc xoáy may là lão La tinh thông Hải Vực này nên tránh được nếu không thiếu chút nữa là thuyền chìm người mất. Chạy thêm ba ngày nữa thì về đến bến tàu thì mười mấy người bị hành hạ kiệt sức chút cơm chưa kịp ăn miếng nước còn chưa kịp uống. uống chút nước La lão liền mang theo mười mấy huynh đệ còn sống sau tại nạn chạy tới Ô Long bảo, muốn cầu kiến Mang chấp sự, để cho hắn nghĩ biện pháp.

Đây là chuyện tình hai ngày trước. Chẳng qua bọn họ không lường trước được ở trước của Ô Long bảo lại bị lão nhân độc nhãn ngăn lại sau một hồi tranh luận thì không có kết quả.

Lão La cũng không dám đem chuyện mang Đường Phong ra biển tìm kiếm đồ để lộ ra cho Mang chấp sự biết, lấy bản thân của hắn muốn gặp Mang chấp sự thật khó khăn?

Chuyện vẫn kéo dài tới rồi hôm nay, kinh động tới Mang chấp sự coi là có một chút kết quả.

Thật ra thì Mang chấp sự cũng là vừa nghe được tin tức kia nhưng ngay sau đó Phi Tiểu Nhã liền chạy lại.

Nghe lão La trình bày, Đường Phong nghiễm nhiên trở thành quên mình vì người, hiệp can nghĩa đảm, trừng ác dương thiện, không sợ sinh tử, vì cứu mười mấy huynh đệ không tiếc đặt mình trong hiểm cảnh, lấy thân dụ con rùa, thẳng đến hiện tại cũng vẫn không biết có thoát khỏi hiểm cảnh hay không trở thành thiếu niên anh hùng, hình tượng Đường Phong trong nháy mắt trở thành con người hoàn hảo khiến cho người ta bất giác muốn sùng bái.

Nghe lão La nước mắt tràn đầy vẻ mặt chân thành tha thiết tự thuật, Phi Tiểu Nhã sắc mặt cũng không khỏi nghiêm túc, đích thân đem lão dìu dắt đứng lên sau nói:

- Thật không ngờ trong chúng ta lại có người có khí phách như thế này.

Lão La có chút thụ sủng nhược kinh, lau nước mắt nói:

- Bảo chủ đại nhân, ngài cũng không thể bất kể hắn a, con rùa lực lượng lớn vô cùng, hung tàn chí cực, chẳng qua là đem cái đuôi đảo qua đã khiến cho đội thuyền chúng ta phiền toái, lúc này hắn cũng không biết có hay không bất hạnh, chúng ta những người này tánh mạng là do hắn cứu tới, hắn đúng ân nhân của chúng ta, nếu như có thể đem hắn còn sống cứu ra tự nhiên là tốt vô cùng, còn nếu hắn là... Cho dù đem thi thể của hắn mang về tới cũng được a, ngày sau đến ngày giỗ của hắn, chúng ta cũng có địa phương mà bái tế hắn.

Một đám huynh đệ hai mắt đỏ bừng nhìn lão La mãnh liệt gật đầu, vẻ mặt đầy bi thương sống phải thấy người chết thì có xác.

Phi Tiểu Nhã sắc mặt nghiêm túc nói:

- Dĩ nhiên không thể không quản hắn! Ô Long bảo có thể có huynh đệ như vậy đúng là vinh hạnh, Mang chấp sự!

- Có thuộc hạ.

Mang chấp sự đi nhanh lên trước hai bước.

- Chuyện này ngươi tự mình chịu trách nhiệm, hiện tại lập tức ra biển! Đúng rồi, người này tên gọi là gì?

- Đường Môn! Lão La đáp.

- Là hắn?

Phi Tiểu Nhã sắc mặt nghiêm túc một chút, lần trước Đường Phong giết người cũng có nghe thấy, cùng Mang chấp sự tán gẫu qua về Đường Phong, tự nhiên biết hắn là người có tư chất thật tốt nếu để chết sớm như vậy thật là đáng tiếc. Nhưng là khoảng cách hiện tại đã qua năm ngày, nếu như con rùa kia một kích đánh nát con thuyền mà nói... , một Huyền giai cảnh giới ở trước mặt nó, đoán chừng cũng là dữ nhiều lành ít.

-o0o-

- Mang chấp sự.

Phi Tiểu Nhã chần chờ chốc lát nói,

- Lần này đi tìm Đường Môn, nếu như thật sự tìm không được thi thể của hắn... Sẽ trảm sát con rùa kia!

Phi Tiểu Nhã đoán chừng Đường Môn chấp nhận là chết chắc. Bất quá hắn liều tính mạng cứu mười mấy người, mình cũng cho những người này một cái công đạo, nếu không huynh đệ, đệ tử trong Ô Long bảo nghe được chỉ sợ cũng phải thất vọng đau khổ.

Nghe lời nói của Phi Tiểu Nhã... , Mang chấp sự vẻ mặt không chút hoang mang, vân đạm phong khinh mở miệng nói:

- Bảo chủ đại nhân, xin thứ cho thuộc hạ vô năng, chuyện này... Ta sợ rằng không thể ra sức!

- Làm sao?

Phi Tiểu Nhã nhướng mày, quay đầu nhìn về phía Mang chấp sự, trên mặt đẹp giận dữ:

- Ngay cả mệnh lệnh của ta ngươi cũng muốn cãi lời sao?

- Thuộc hạ không dám.

Mang chấp sự sắc mặt bất biến,

- Chẳng qua là...

- Không có chẳng qua là, nếu như ngươi đang còn muốn ở Ô Long bảo, lập tức đi cho ta!

Phi Tiểu Nhã lấy ra giọng điệu bảo chủ cường ngạnh nói.

- Bảo chủ đại nhân, xin cho thuộc hạ nói một câu sau khi nghe xong ngài hãy tiếp tục quyết định.

Mang chấp sự vẫn vẻ mặt vô sỉ, giọng nói cũng là không nóng không lạnh.

- Nói! Phi Tiểu Nhã từ trong môi nặn ra một chữ.

- Không phải thuộc hạ không muốn ra biển kiếm Đường Môn, kì thực là bởi vì người trên tay bảo chủ đại nhân kia... Ừmm... nếu như không phải ta nhìn lầm, hắn là Đường Môn, cho nên căn bản không cần thuộc hạ đi tìm nữa rồi.

Mang chấp sự nói ra lời này, cơ hồ mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn phía sau Phi Tiểu Nhã.

Lúc những người này bái kiến bảo chủ, nhất thời cúi đầu, ngay cả lúc lão La nói chuyện cũng vậy, đây là quy củ Ô Long Bảo, dù sao bảo chủ đại nhân là một đại mỹ nữ, trước kia có người nhìn nàng nói chuyện, kết quả bị giết chết, ở đây, chưa có nam nhân nào dám nhìn nàng nói chuyện, sắc đẹp thì ở trước mắt đây, nhưng chỉ liếc nhìn lại mất mạng, ai chán sống rồi hay sao mà dám nhìn.

Trong mọi người, chỉ có Mang chấp sự là không sợ Phi Tiểu Nhã, dĩ nhiên nhìn người phía sau nàng rất rõ.

Phi Tiểu Nhã giờ phút này cũng là ngẩn ngơ, kinh ngạc quay đầu xem một chút phía sau mình chính là cái tên Tiểu dâm tặc kia, khuôn mặt ngạc nhiên, miệng cũng vòng thành hình tròn, vừa xem một chút Mang chấp sự, chần chờ nói:

- Ngươi xác định người này đúng là Đường Môn?

Mang chấp sự vẻ mặt tiếu phi tiếu gật đầu, bảo chủ đại nhân trong nháy mắt mặt đỏ thẫm lại.

Mới vừa chính mình còn đem Đường Môn thành một bộ dạng thế này, không tiếc phái ra một thiên giai cao thủ đi cứu hắn nhưng là thời gian một cái nháy mắt thiếu niên anh hùng trong lời của mình lại là giống như là đồ bỏ đi, một thân lam lũ, thoạt nhìn so sánh với tên khất cái cũng không kém là bao nhiêu, sắc mặt cũng là trắng, thở hổn hển bất định, cho dù không có chết đoán chừng cái mạng không còn bao nhiêu.

Bộ dạng hiện tại của Đường Phong, vừa nhìn đã biết bị ngược đãi vô cùng. Ngược đãi, là cực hình ngược đãi nên mới bị thê thảm thế này, mà đầu sỏ... Mọi người nhìn chân hắn, lại thấy tay Phi Tiểu Nhã bảo chủ đang còn nắm nơi mắt cá chân.

Phi Tiểu Nhã sắc mặt lập tức không tự nhiên, vội vàng đem Đường Phong đi mất hận không tìm cái lỗ nào để chui xuống.

Thật đáng chết, Phi Tiểu Nhã cảm thấy không còn trốn đi đâu được.

Ho nhẹ một tiếng, Phi Tiểu Nhã nhìn lão La hỏi:

- Này Tiểu dâm... Người nọ cứu các ngươi chính là cái kia Đường Môn sao?

Lão La dùng sức vuốt vuốt hai mắt của mình, cơ hồ không thể tin được nhìn qua hết thảy, sau một khắc, hắn lập tức tựu nhào tới Đường Phong, nước mắt dàn dụa, gào khóc không dứt:

- Đường tiểu huynh đệ a, làm sao ngươi như vậy mà chết? Vì cứu mười mấy người chúng ta mà liên lụy tánh mạng của mình, không đáng giá a, trời ghét anh hào, trời ghét anh hào a!

Mười mấy huynh đệ hai mắt rưng rưng đứng yên bên cạnh Đường Phong, lặng nhìn vào ân nhâm nằm trên mặt đất.

- Ha ha ha...

Mang chấp sự nhịn cười từ đầu tới cuối, cổ họng phát ra tiếng cười quái dị. Phi Tiểu Nhã tàn bạo liếc hắn một cái.

Nàng biết Mang chấp sự là cố ý, cho nên lúc nói chuyện cùng mình không nhanh không chậm, không chút hoang mang, chính là muốn biến nàng thành trò cười! Nếu nàng biết tên này là Đường Môn, sao có thể kéo về chứ.

Tức chết người đi được! Phi Tiểu Nhã cảm giác mình quá ủy khuất, hôm nay ở bờ biển bị Tiểu dâm tặc làm cho tức, về đến nhà lại bị Mang chấp sự chọc giận một bụng tức khí không biết giải tỏa đi đâu.

Lão La khóc hôn thiên ám địa, Phi Tiểu Nhã không nhịn được mở miệng nói:

- Đừng khóc nữa, hắn còn chưa có chết!

Nghe được câu này, lão La sửng sốt lúc này mới nhớ hơi thở Đường Phong vẫn còn hiện tại hắn quả nhiên còn sống.

- Không có chết, thật không có chết!"

Lão La mừng rỡ hô.

- Bảo chủ đại nhân... Đường Môn làm sao cùng ngài ở chung một chỗ? Hắn không phải là đơn độc ở ngoài đảo sao?

Mang chấp sự buồn cười nhìn xong, này mở miệng hỏi hỏi chánh sự.

- Ta nào biết... Ta là ... ta là nhặt hắn ở bờ biển về. Ta gặp hắn đã thế rồi.

Phi Tiểu Nhã đỏ mặt giải thích, nhưng nói dối thế nào cũng không thuận được, tim đập thình thịch.

- Lúc ấy hắn nằm ở bờ cát, cả người hôn mê bất tỉnh, ta thấy hắn đáng thương nên dẫn về.

- Nha.

Mang chấp sự ý vị thâm trường ồ một tiếng,

- Bảo chủ đại nhân quả nhiên trạch tâm nhân hậu, tâm địa thiện lương a.

Phi Tiểu Nhã yếu ớt nói:

- Coi như chỉ là chó mèo ta cũng nhặt về.

- Đúng, đúng

Mang chấp sự gật đầu lia lịa,

- Chó và mèo gì gì đó có thể ôm trở về, nhưng một đại nam nhân, bảo chủ đại nhân ngài dù sao cũng là nữ nhân, nam nữ thụ thụ bất thân, lựa chọn kéo về cũng đúng không gì đáng trách, cái này cách làm này cũng tương đối chính xác.

Phi Tiểu Nhã thẹn quá thành giận, cười lạnh một tiếng nói:

- Ngươi nói thêm câu nữa thử xem!

Mang chấp sự miệng mở ra tính nói gì, vội vàng ngậm miệng không nói.

- Còn nhìn cái gì, đem hắn vào trong bảo tìm người cho hắn chữa thương a!

Phi Tiểu Nhã quát một tiếng.

Nghe được lệnh, quái nhân độc nhãn vung tay lên, lập tức hai Hắc y nhân chạy tới, một người ở phía trước, một người ở phía sau mang Đường Phong vọt vào bên trong.

Nhìn bóng lưng Đường Phong biến mất, quái nhân độc nhãn không khỏi nghi ngờ.

Phi Tiểu Nhã suy nghĩ rồi nói:

- Không trách được hắn bị thương nghiêm trọng như thế, hơn nữa cương khí trong cơ thể cũng khô héo rồi, thì ra là một mình bơi ba mươi dặm vào bờ.

Thực lực của hắn là Huyền giai, vừa rồi không có thuyền để sử dụng, muốn từ ngoài biển vào, chỉ có thể tự bản thân bơi. Nghĩ tới đây, Phi Tiểu Nhã không khỏi có chút bội phục Đường Phong, nếu mình là hắn, với thực lực như thế, căn bản không thể nào làm được chuyện như vậy.

Thời gian dài, hơn nữa lại là đại dương bao la, thể lực cùng cương khí tiêu hao nhất định rất nghiêm trọng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao lần này đụng phải mình không hề có khí lực chạy trốn, mà cũng không có khí lực để đánh nhau.

-o0o-


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)