Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Thường - Chương 0359

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0359: Lăn qua lăn lại không chừng mực
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


- Hử?

Đường Phong sửng sốt, lắc đầu nói:

- Đây chỉ là việc nhỏ, thay cách nói khác, nếu như trước kia ta biết nàng là bảo chủ Ô Long Bảo, ta có khả năng chạy bao xa thì chạy bấy nhiêu xa, nào còn dám dừng lại nơi này, dù sao đây chính là địa bàn của nàng!

Phi Tiểu Nhã ngọt ngào cười:

- Nói như vậy, ta giấu diễm lại là chuyện tốt!

Nếu như trước kia thực sự dọa chạy tiểu tặc này, vậy thì thực sự mệt lớn.

- Ta còn là Ngọc nhi!

Phi Tiểu Nhã nhẹ giọng nói:

- Trước mặt ngươi, ta chỉ là Ngọc nhi. Ngọc nhi là tên chỉ thuộc về một mình ngươi!

Lời nói trắng trợn này khiến Đường Phong có chút khó chịu nổi, xấu hổ gãi gãi đầu.

Tuyết Nữ trong lòng đã sớm thu hết toàn bộ lời đối thoại của hai người vào trong tai, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười nhạt, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh giọng hô:

- Ngươi lôi kéo Phong nhi nhà ta ở bên ngoài nói chuyện làm cái gì? Còn không mau mau lăn tới dây, chậm trễ quý khách, đây là việc chủ nhân nên làm sao?

Sắc mặt bảo chủ đại nhân khổ sở, thẽ lưỡi đối với Đường Phong, nhanh chóng xoay người chạy vào, ngoài miệng nói:

- Tới rồi!

Chờ khi Phi Tiểu Nhã chạy vào trong phòng, lập tức truyền tới tiếng trách cứ của Tuyết Nữ, Phi Tiểu Nhã khúm núm, mặc cho Tuyết Nữ quở trách như thế nào, thủy chung giữ khuôn mặt tươi cười đối đãi, ngữ khí cũng tận hết khả năng ôn nhu nhiệt tình.

Đường Phong nhíu mày, tuy rằng hắn cũng không muốn ngỗ nghịch vị trưởng bối mới lần đầu tiên gặp mặt này, tuy rằng nhãn thần của đối phương nhìn chính mình tràn ngập quan tâm và cưng chiều, thế nhưng Đường Phong cảm giác vị Diệp cô cô này có chút quá đà.

Nhịn không được tiến vào, Đường Phong đang muốn thay Phi Tiểu Nhã nói vài lời có ích, Tuyết Nữ đã sớm phát hiện ra thần sắc của hắn, lập tức xua tay đối với bảo chủ đại nhân nói:

- Chạy vài ngày cũng đã mệt mỏi rồi, trở về phòng thu thập một chút rồi nghỉ ngơi!

Phi Tiểu Nhã như được đại xá, nhanh chóng gật đầu.

Mấy thị nữ ở một bên nghe vậy, giống như hồ điệp xuyên thua cùng nhau chạy về phía phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã.

Sắc mặt Tuyết Nữ phát lạnh, lạnh lùng nhìn Phi Tiểu Nhã.

Bảo chủ đại nhân rất tinh tế, nhanh chóng chạy tới trước mặt các thị nữ, ngoài miệng nhu thuận nói:

- Ta đến, các ngươi đi nghỉ ngơi là được!

Đám thị nữ nhất tề sững sờ tại chỗ.

Lúc này sắc mặt Tuyết Nữ mới tốt đẹp hơn một chút.

Cho dù bảo chủ đại nhân được nuông chiều từ bé như thế nào đi nữa, loại chuyện nhỏ như trải giường trải chiếu vẫn có thể làm được, để tránh bị Tuyết Nữ tìm xương, nàng còn cố ý chỉnh lý chăn đệm và sa trướng tròn trịa ngăn nắp, không nhiễm một hạt bụi. Làm xong những chuyện này nàng mới nhấc hai tay cung kính đi tới nói:

- Diệp tiền bối, gian phòng thu thập xong rồi, hiện tại người muốn nghỉ ngơi sao?

Tuyết Nữ không để ý nàng, ngược lại kéo theo tay Đường Phong đi vào, thời điểm đi qua ngay bên cạnh Phi Tiểu Nhã, Đường Phong thấy bảo chủ đại nhân nở nụ cười mỉm rất tối nghĩa đối với hắn.

Tiến vào trong phòng, nhất thời một mùi hương thơm nhẹ nhàng truyền vào mũi, phòng ngủ của Phi Tiểu Nhã là màu hồng phấn, sa trướng là màu hồng phất, chăn đơn cũng là màu hồng phấn, rất có đặc sắc của nữ nhi.

- Diệp cô cô!

Đường Phong quyết định hỏi rõ Tuyết Nữ vì sao lại phải làm khó đối với Phi Tiểu Nhã như vậy, nếu như chỉ là vì đối phương mắng vài câu khó nghe mà nói, việc này thực sự quá mức nhỏ bé, người không biết không có tội, trước đó Phi Tiểu Nhã không biết Tuyết Nữ là trưởng bối của chính mình, ngay cả chính mình tại thời điểm chưa biết rõ thân phận của Tuyết Nữ cũng đối đãi với nàng như địch nhân.

Chẳng đợi lâu, Đường Phong vừa mới mở miệng nói, Tuyết Nữ phảng phất như xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn, khẽ cười một tiếng nói:

- Con muốn hỏi vì sao ta lăn qua lăn lại tiểu nha đầu kia như vậy hay sao?

- Uhm!

Đường Phong gật đầu.

- Không nỡ?

Tuyết Nữ cười hỏi.

- Nói thế nào đi nữa nàng cũng là bằng hữu của ta. Mặc dù lúc trước có sai nhưng cũng không nên bị đãi ngộ như vậy!

Đường Phong nghiêm mặt nói.

Diệp Dĩ Khô gật đầu:

- Uh, cách làm của ta xác thực có chút quá phận rồi, thế nhưng Phong nhi yên tâm, cô cô tự có suy tính. Ta đối với nàng như vậy là khảo nghiệm chỗ tốt cực lớn dành cho nàng!

- Chỗ tốt!

Đường Phong nghi hoặc không giải thích được.

- Điều này con đừng hỏi!

Diệp Dĩ Khô khẽ cười một tiếng:

- Ta sẽ không lý do đi dằn vặt nàng, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi. Được rồi, con cũng mệt mỏi rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi!

Nói xong, không chút phân trần đẩy Đường Phong tới giường, nhẹ nhàng cởi giầy cho hắn, chính mình thì ngồi trên giường, dưới ánh sáng ngọn đèn leo lắt, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt của Đường Phong, phảng phất như nhìn bao nhiêu cũng thấy thiếu.

Ánh mắt của Diệp cô cô nhìn chính mình không hề có một chút che lấp, để lộ cảm giác ấm áp và hiền lành.

Đường Phong vốn tưởng rằng chính mình bị người khác nhìn chằm chằm như vậy sẽ rất không được tự nhiên, thế nhưng hắn không hề nghĩ tới, khong quá lâu sau, chính mình cư nhiên lâm vào mộng tưởng, chóp mũi quanh quẩn mùi thơm trong phòng, mặc dù bên cạnh có một người đang ngồi, toàn bộ thể xác lẫn tinh thần của Đường Phong có thể hoàn toàn trầm tĩnh, hoàn toàn thả lỏng.

Lấy thực lực và cảnh giác của Đường Phong, cho dù là trong trạng thái ngủ say, chỉ cần có người tới gần hắn, hắn cũng có thể lập tức từ trong mơ giật mình tỉnh giấc. Thế nhưng hiện tại có thể ngủ hoàn toàn yên bình, loại tình huống này nói rõ một vấn đề, đó chính là từ trong tiềm thức của Đường Phong xác định được người bên cạnh chính mình không hề có bất luận nguy hại nào.

Cũng giống như Lâm Nhược Diên, nếu như là Lâm Nhược Diên thay Tuyết Nữ ngồi chỗ này, Đường Phong cũng có thể ngủ được.

Lắng nghe tiếng hít thở đều đặn mà lâu dài của Đường Phong, ánh mắt Tuyết Nữ càng thêm nhu hòa rất nhiều, nhẹ nhàng vươn bàn tay ngọc, lấy tay chậm rãi xoa xoa khuôn mặt Đường Phong, trong miệng vang lên tiếng ca dao không tên.

Nếu như Đường Phong có thể nghe được, mặc dù không hiểu bài ca dao này rốt cuộc là gì cũng có thể suy đoán ra được, bài ca dao này nhất định chính là khúc hát ru dỗ hài tử lúc đi ngủ.

Một khúc hát ru kết thúc, Tuyết Nữ chậm rãi đứng lên, bước chân nhẹ nhàng ra ngoài.

Ngoài cửa, bảo chủ đại nhân vẫn cung kính như cũ, đứng trước cửa vào, chưa từng động qua một bước. Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Tuyết Nữ hơi hơi nhếch lên một chút.

Nàng không phải là người không nói lý lẽ, nàng cũng có thể từ bụng ta suy ra bụng người. Hài tử của chính mình là người, hài tử nhà người khác không phải là người hay sao? Đều là sinh linh có cảm tình, nếu như phụ mẫu của Phi Tiểu Nhã thấy chính mình lăn qua lăn lại hài tử của bọn họ như vậy, khẳng định cũng sẽ yêu thương. Thế nhưng... Cho dù biết Tuyết Nữ cũng không có dự định buông tha, cũng giống như lời nói của nàng đối với Đường Phong, đây chỉ là một khảo nghiệm mà thôi, nếu như Phi Tiểu Nhã không qua được khảo nghiệm này, sớm biến mất trước mắt Đường Phong một chút mới thỏa đáng.

Đến lúc này, thái độ và hành động của Phi Tiểu Nhã để Tuyết Nữ tương đối thỏa mãn, ngoại trừ có đôi khi phản ứng chậm một chút, thần sắc có chút gượng ép một chút, các phương diện khác đều không tồi.

Thấy Tuyết Nữ đi tới, lúc này Phi Tiểu Nhã mới bừng tỉnh hiểu ra, lúc đầu nàng tưởng rằng đối phương muốn gian phòng của chính mình để ở lại, hiện tại xem ra, cư nhiên là chuẩn bị cho tên tiểu tặc kia. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, tâm tình của bảo chủ đại nhân không khỏi khoái trá, vừa nghĩ tới Đường Phong đang ngủ trên giường của chính mình, Phi Tiểu Nhã có một loại cảm giác thành tựu vô cùng to lớn.

- Diệp tiền bối muốn nghỉ ngơi sao? Ở đây còn có không ít phòng khách!

Phi Tiểu Nhã dịu ngoan hỏi thăm.

- Không, ngươi theo ta đến!

Tuyết Nữ lắc đầu.

Nghe được câu này, bảo chủ đại nhân biết chính mình định trước không có điều gì tốt lành, quả nhiên, lúc theo Tuyết Nữ rời khỏi phòng, một vòng lăn qua lăn lại mới lại phủ xuống rồi, nàng cũng không biết Tuyết Nữ từ chỗ này tìm được nhiều chuyện như vậy, tất cả đều muốn chính bản thân nàng đi xử lý, mà bản thân Tuyết Nữ thì đứng một bên xem náo nhiệt.

Đường Phong ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh, vừa mới tỉnh lại không bao lâu đã nhìn thấy Phi Tiểu Nhã với sắc mặt tái nhợt, bưng một chậu rửa mặt chậm rãi đi đến, thần sắc của bảo chủ đại nhân vô cùng uể oải, nét mặt tràn đầy thống khổ bị chà đạp bức ép. Chỉ ngắn ngủi nửa ngày không thấy, nàng phảng phất giống như gày đi nửa vòng, để Đường Phong càng hoảng sợ.

- Nàng vẫn không nghỉ ngơi sao?

Đường Phong hỏi.

Phi Tiểu Nhã lắc đầu:

- Một mực làm việc cho tới bây giờ!

- Quá mức quá phận rồi!

Đường Phong tức giận bất bình.

- Hư!

Phi Tiểu Nhã nhanh chóng bịt kín miệng Đường Phong, một tay chỉ chỉ ngoài cửa:

- Không nên nói lớn tiếng như vậy.

- Thế nhưng...

- Không có thế nhưng!

Vẻ mặt Phi Tiểu Nhã nghiêm túc nói:

- Nếu như ta muốn phản kháng, ta sao có thể bị nàng ép buộc làm những chuyện này? Đều là do ta nguyện ý, ta cũng không tin không thể làm nàng đối tốt với ta một chút!

Đúng như lời của Phi Tiểu Nhã, nàng xác thực có thể phản kháng đối với đãi ngộ không công bình của Tuyết Nữ, thế nhưng phản kháng rồi thì thế nào? Chỉ tạo thành chán ghét nàng thêm nặng của Tuyết Nữ đối với chính mình mà thôi. Như vậy cho dù chính mình sau này có thể ở cùng một chỗ với tên tiểu tặc này thì cũng không thể đối mặt với trưởng bối của hắn!

Phi Tiểu Nhã nghĩ lấy nghị lực và kiên trì của chính mình, một ngày nào đó có thể đả động được đối phương, để đối phương có cái nhìn khác đối với chính mình, không còn lăn qua lăn lại chính mình như hiện tại.

Vừa nói, một mặt cầm lấy khăn ướt nhẹ nhàng rửa mặt thay cho Đường Phong, Đường Phong nào không biết xấu hổ để nàng làm chuyện này, nhanh chóng tiếp nhận khăn mặt tự mình lau lung tung một chút.

- Nàng suy nghĩ cẩn thận rồi?

Đường Phong hỏi, Diệp cô cô nói nàng lăn qua lăn lại Phi Tiểu Nhã chỉ là khảo nghiệm, sẽ có chỗ tốt cực lớn đợi nàng phía sau, với thân phận như Tuyết Nữ tuyệt đối không chỉ nói xuông. Bất quá rốt cuộc là chỗ tốt như thế nào, cần Phi Tiểu Nhã phải nỗ lực như vậy, Đường Phong có chút thương xót thay Phi Tiểu Nhã.

- Uhm, vì vậy ngươi không nên nhúng tay, cũng không muốn thay ta nói cái gì trước mặt nàng, như vậy chỉ khiến nàng càng thêm dày vò ta nặng nề hơn!

- Ai!

Đường Phong thở dài một tiếng, Phi Tiểu Nhã đã nói như vậy rồi, chính mình còn có thể làm gì?

Ngoài cửa đột nhiên truyền tới thanh âm của một thị nữ:

- Bảo chủ, Mang chấp sự có việc cầu kiến!

Phi Tiểu Nhã sửng sốt, mở miệng nói:

- Để hắn vào đi!

- Dạ!

Hai người Phi Tiểu Nhã và Đường Phong cùng nhau ra khỏi phòng, vừa lúc nhìn thấy Tuyết Nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, nhẹ nhàng mân chén trà. Lúc nhìn thấy Đường Phong, trên mặt Tuyết Nữ lập tức nở nụ cười, ôn nhu hỏi:

- Ngủ ngon hay không?

Đường Phong hơi gật đầu, chuyển ánh mắt chính mình về phía Mang chấp sự ngoài cửa vào.

- Ra mắt Tuyết Nữ các hạ, ra mắt bảo chủ đại nhân!

Mang chấp sự nhàn nhạt nói, không đợi người khác phản ứng, lập tức chỉ vào Đường Phong nói:

- Đường Phong, ngươi theo ta đi!

- Đi làm gì?

Đường Phong hỏi.

- Đi tiếp hai người!

- Ai?

- Hai người quen của ngươi, Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích.

- Bọn họ đến Ô Long Bảo rồi?

Đường Phong vui vẻ, vội vã chạy ra ngoài.

- Uh, hiện tại đang ở ngoài bảo!

Mang chấp sự gật đầu.

Vừa nghĩ tới Tiếu thúc và Đoạn thúc, Đường Phong có chút kích động, lại nói tiếp đã gần một năm không gặp bọn họ rồi, cũng không biết hiện tại bọn họ như thế nào.

Còn chưa rời khỏi tiểu viện, Mang chấp sự đột nhiên đưa ra một thứ gì đó, Đường Phong tiếp nhận, hỏi:

- Đây là cái gì?

- Mặt nạ da người, mang nó vào. Ngươi hiện tại còn chưa thể quang minh chính đại lộ diện trong bảo.

Đường Phong a một tiếng, rất có chút không cho là đúng. Hắn ngược lại không phải coi thường cách làm của Mang chấp sự, mà là khinh thường bộ mặt nạ da người này. Chính mình nếu thi triển năng lực lấy giả loạn chân, có thể nói là thiên biến vạn hóa. Thế nhưng lấy giả loạn chân tốt xấu gì cũng là một bí mật, Đường Phong không thể tùy tiện sử dụng, rơi vào đường cùng chỉ có thể mang mặt nạ da người của Mang chấp sự đưa qua.

Đây là lần đầu tiên Đường Phong mang thứ này, lúc đội lên chỉ cảm thấy da mặt căng chật khó chịu, tuy rằng mặt nạ da người không thô ráp, tính chất cũng rất mềm mại, nhưng chung quy vẫn là vật ngoài thân.

Mang chấp sự thay Đường Phong chỉnh lý mặt na da người, lúc này mới dẫn theo hắn bước ra ngoài bảo.

Một đường hướng ra ngoài bảo, trên đường dĩ nhiên gặp phải hai người Thiết Đồ và Cừu Thiên Biến, hai người đang ướt sũng mồ hôi, không biết là từ địa phương nào trở về, Đường Phong vốn định tới bắt chuyện một chút, nhưng nhanh chóng nhịn xuống.

Đi tới ngoài bảo, chỉ thấy chỗ cửa chính có hai bóng người, một người trong đó lưng hùm vai gấu, cao to vạm vỡ, nhìn qua vô cùng lực lưỡng, một người khác đứng ngay bên cạnh hắn, chiều cao chỉ đến bờ vai người thứ nhất.

Khí tức trên người hai người này rất bình thường, ngoại trừ vóc dáng một người trong đó có chút lực lưỡng ra, không có bất cứ địa phương nào thần kỳ.

Mấy hắc y nhân của Ô Long Bảo che chắn phía trước bọn họ, không cho hai người này tiến vào trong bảo.

Thời điểm Đường Phong nhìn thấy hai bóng người quen thuộc này lập tức kết luận được bọn họ nhất định là Tiếu thúc và Đoạn thúc, chỉ là thời điểm giương mắt nhìn thấy khuôn mặt của bọn họ, Đường Phong hơi có chút sửng sốt, bởi vì khuôn mặt của hai người này hoàn toàn không phải là Thang Phi Tiếu và Đoạn Thất Xích, mà là hai khuôn mặt xa lạ.

Bất quá suy nghĩ cẩn thận, nhìn trên mặt hai người này để lộ biểu tình cứng ngắc, Đường Phong lập tức hiểu rõ bọn họ nhất định mang mặt nạ da người giống như chính mình.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)