Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0447

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0447: Cỏ cây cũng có thể thành rừng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Lazada


Cũng tỷ như nói một kiện ám khí, Thiên Công Sơn Trang chỉ là dựa theo những hình ảnh của ám khí cùng cấu tạo thô ráp của nó được ghi lại trên đồ phổ, trải qua hơn mười mấy thế hệ nghiên cứu bổ xung mới chế tao ra được. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là vẽ loạn lên hồ lô, cũng không chế tạo hoàn chỉnh ám khí được ghi lại trên đồ phổ, tuy rằng bộ dáng không khác lắm nhưng uy lực lại chênh lệch nhau khá xa.

Bởi vì những cấu cạo kĩ càng trong đó không phải bọn hắn có thể đoán ra được, hơn nữa... Trọng yếu nhất là tài liệu chế tạo ám khí. Không phải là vàng bạc sắt thép bình thường, mà cần dùng tài liệu được dung luyện từ xương cốt linh thú cùng một ít khoáng thạch để chế tác.

Hài cốt Linh thú! Hơn nữa hài cốt của linh thú càng mạnh, ám khí được chế tạo ra uy lực càng lớn. Bởi vì hài cốt là nơi lưu lại tu vị cả đời của linh thú, nếu như được lợi dụng tốt, lực sát thương so với bản thân linh thú công kích còn cường hoành hơn rất nhiều

Đường Phong không khỏi nhớ đến bốn cụ hài cốt của thú trung chi vương ở trong Mị Ảnh không gian. Đây là do hắn trãi qua nguy hiểm ở Khúc Đình Sơn, tiến vào trong thú mộ tìm được. Nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng, giờ ngẫm lại đúng là mình liệu việc như thần a.

Lại xem xét thêm mấy đồ án, Đường Phong hạnh phúc đến hôn mê. Những thứ ghi lại trên Thiên Công đồ phổ đều có thể chế tạo ra được, điều kiện tiên quyết là phải có tài liệu.

Mà những thú máy bị Đường Phong nghi vấn kia, cũng có thể chế tạo được. Đương nhiên, nếu muốn những thú máy này cử động cũng không khó, chỉ cần dùng nội đan linh thú làm năng lượng là được.

Nếu có thể chế tạo ra một đầu Cự Điêu... Lúc đó thiếu gia ta không phải có thể lên trời xuống, bay lượn Cửu Thiên sao? Lòng Đường Phong lập tức nổi nên một mảng lửa nóng. Nhìn kĩ tài liệu chế tác, tâm tình đang sôi sục giống như bị tát một chậu nước lạnh vậy.

Ít nhất phải là hài cốt của bát giai linh thú, nội đan của bát giai linh thú. Nguyệt Tích Quáng, Thiên Ngoại Vẫn Thiết, Xích Kim Quáng...

Những khoáng vật này là thứ gì vậy? Đường Phong đừng nói là nhìn, ngay cả nghe cũng chưa bao giờ nghe qua. Chỉ có Thiên Ngoại Vẫn Thiết là từng nghe đến, nhưng thứ này cũng là bảo bối chỉ có thể ngộ không thế cầu. Đừng nói gì đến hài cốt cùng nội đan của bát giai linh thú.

Khiếu Thiên Lang có cường đại không? Nó mới chỉ là lục giai đỉnh phong!

Lại nhìn những phi cầm tẩu thú khác, cũng đều cần hài cốt cùng nội đan của linh thú đã ngoài thất giai.

Ông trời ơi, ngươi không phải muốn chơi thiếu gia ta đấy chứ? Đường Phong phiền muộn muốn thổ huyết. Thất giai linh thú ở đâu Đường Phong không rõ, linh thú cường đại nhất cả Lý Đường đế quốc cũng chỉ mới là lục giai thôi.

Bất quá những cơ quan kia ám khí cũng khiến cho Đường Phong cân bằng lại một chút. Tài liệu chế tác của chúng cũng không hà khắc như vậy, hài cốt của linh thú ngoài tứ giai là được.

Đường Phong dám khẳng định, nếu mình dựa theo trên này chế tạo ra một kiện ám khí, vậy uy lực khi sử dụng tuyệt đối có thể khiến người khác rung động.

Huống chi... Đường Phong có có thể chế tác ám khí trên Đường Môn Ám Khí phổ nữa. Từ trước đến nay, Đường Phong thậm chí còn nghĩ đến chuyện kết hợp ám khí Đường Môn cùng thế giới này lại với nhau. Mà giờ xem ra, hắn đã thành công rồi. Chỉ cần có thể tìm được tài liệu, ám khí Đường Môn sẽ lại một lần nữa là ác mộng của tất cả mọi người!

- Ha ha ha ha!

Đường Phong nhịn không được cất tiếng cười to lên.

- Phong ca ca, đây là những thứ gì vậy?

Linh Khiếp Nhan rốt cục mở miệng hỏi.

- Nha đầu ngươi tới rồi sao?

Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy hai con mắt của Linh Khiếp Nhan trừng lên so với trứng gà còn to hơn, không khỏi đắc ý

- Đây là Thiên Công đồ phổ a.

- Thiên Công đồ phổ?

Linh Khiếp Nhan nghi hoặc vạn phần

- Thiên Công đồ phổ sao lại trở nên như vậy?

Lại nói lúc Đường Phong đạt được Thiên Công, Linh Khiếp Nhan vẫn còn trong lúc ngủ say nên nàng không biết được sự tình lúc đấy.

- Nó vốn có hình dạng một quyển trục, nhưng sao lại biến thành ra như bây giờ ta cũng không rõ lắm.

Đường Phong cũng không rõ giấy vàng của Thiên Công đồ được tạo thành từ chất liệu gì nữa, vì sao khi mình nện lên đó ba ngày liên tục liền biến mất không còn chút gì mà những đồ án trên đó lại nhảy cả ra ngoài.

Ở trước mặt Linh Khiếp Nhan, Đường Phong cũng không có bí mật gì phải che dấu cả, bởi vì từ trước đến nay hai người đều là cùng chung vinh nhục, sinh hoạt một chỗ.

- Nha đầu ngươi chờ một lát, để ta nghiên cứu những đồ án này một chút đã.

Đường Phong nhìn chằm chằm vào những đồ án xoay xung quanh mình, lâm vào trầm tư.

Trong Thiên Công đồ phổ có che dấu bí mật, Đường Phong dám khẳng định dù là Thiên Công Sơn Trang cũng chưa từng phát hiện ra việc này. Nguyên nhân rất đơn giản, ở Thiên Công sơn trang không có những tồn tại nghịch thiên như thú máy, mà ám khí của bọn hắn Đường Phong cũng đã từng trông thấy, uy lực cũng không mạnh mẽ lắm.

Thiên Công đồ phổ quá quý giá, Thiên Công Sơn Trang có được nó cũng đã gần ngàn năm, không phải vị trang chủ nào cũng xem nó như bảo bối đấy sao? Cầm trong lòng bàn tay sợ rớt ngậm trong miệng sợ tan. Cũng chỉ có Đường Phong trong đầu có những tinh túy của ám khí Đường Môn mới không xem cái Thiên Công đồ phổ này ra gì, mới có thể dùng man lực không chút nể nang để phá giải bí mật của Thiên Công đồ.

Đây có thể nói là trùng hợp, cũng có thể nói là ngoài ý muốn. Nếu đổi lại là bất kì người nào khác, dù là đám người của Huyết Vụ thành kia đạt được Thiên Công đồ phổ, chỉ sợ cũng sẽ không dùng loại phương pháp này để phá giải nó.

Qua một lát, những đồ án kia liền giống như cá voi hút nước, bắt đầu mãnh liệt khởi động. Theo bàn tay to lớn đang vươn ra kia của Đường Phong thoáng một cái liền chui vào cơ thể hắn.

Cùng lúc đó, Đường Phong liền cảm thấy trong đầu nhiều thêm phương pháp chế tác của vô số ám khí cùng thú máy.

Trong đầu tràn ngập tên của đủ loại khoáng thạch, tài liệu khiến Đường Phong mơ màng một trận. Những vật kia đa số đều kì lạ quý hiếm, cổ quái vô cùng. Rất nhiều khoáng thạch Đường Phong còn chưa được nghe qua khiến cho hắn nổi lên một cổ cảm giác lực bất tòng tâm. Muốn thu thập đủ những khoáng thạch để chế tạo ra những thú máy có uy lực bá đạo kia, phải đợi đến ngày tháng năm nào đây chứ?

Để cho Đường Phong hơi an tâm là khác với thú máy, những tài liệu chế tác cơ quan ám khí cũng không khó tìm lắm, tuy rằng cũng rất quý trọng nhưng Đường Phong đều đã nghe qua.

Xem ra... Cần phải kiếm thêm chút bạc rồi. Một trăm tám mươi vạn lượng bạc trên người mình nhìn thì nhiều, nhưng nếu muốn dùng để mua những khoáng thạch này, chỉ sợ cũng chỉ như là muối bỏ biển. Đúng là tiền thì không bao giờ đủ.

Hơn nữa hài cốt của linh thú đã ngoài tứ giai nhất định phải thu thập một ít, đây đều là những nguyên vật liệu để chế tạo ám khí cả.

Bất quá việc này cũng không vội, dù sao thú mộ ở trên Khúc Đình Sơn kia, cũng có rất nhiều hài cốt của linh thú tứ giai ngũ giai, khi nào cần dùng thì cứ đến đó lấy là được rồi.

- Nha đầu, ta liệt kê ra một lá đơn, ngươi mang về cho Lâm cô cô, bảo nàng giúp ta lưu ý một chút những vật ghi trên này.

Đường Phong mở miệng nói.

- Được.

Linh Khiếp Nhan gật đầu.

Lấy giấy bút từ trong Mị Ảnh không gian ra, Đường Phong vung bút liên tục lên giấy. Sau khi Linh Khiếp Nhan cầm lên xem thử, lông mày lập tức nhíu lại:

- Trời ạ, Phong ca ca ngươi muốn nhiều khoáng thạch trân quý như vậy để làm gì thế?

- Chế tạo ám khí.

Đường Phong đáp

- Nha đầu ngươi biết những khoáng thạch này ở chỗ nào sao?

Linh Khiếp Nhan nhìn Đường Phong, mở miệng nói:

- Những khoáng thạch này đều sinh ra ở nhưng mạch khoáng linh khí sung túc, mà nơi linh khí sung túc thì những định sẽ có vài thế lực lớn hoặc linh thú cường đại chiếm giữ. Khả năng những vật này xuất hiện ở Lý Đường đế quốc là cực kì nhỏ, bất quá ta lại biết một nơi có.

- Thực sao?

Hai con ngươi của Đường Phong bắn ra lục quang làm Linh Khiếp Nhan sợ đến nhảy dựng cả lên.

- Phong ca ca ngươi không phải muốn đi đào đấy chứ?

Linh Khiếp Nhan sợ hãi nhìn Đường Phong.

Đường Phong đang muốn gật đầu xác nhận, nhưng lại nhịn xuống, lẩm bẩm:

- Việc này không gấp, chờ sau khi ta xử lý tốt những chuyện ở bên này xong, rãnh rỗi ngươi hãy mang ta tới đó. Trước tiên ngươi cứ mang lá đơn này xuống núi đưa cho Lâm cô cô đi, nếu có thể mua thì mua, nếu không được lại tính tiếp.

Làm việc đương nhiên phải chuẩn bị kĩ càng. Đường Phong hiểu rõ muốn chế tạo những ám khí cùng thú máy ở trên Thiên Công đồ này, cũng không phải có thể xong trong một sớm một chiều, vậy nên hắn cũng không thấy bức thiết lắm.

Linh Khiếp Nhan xuống núi, Đường Phong vẫn tiếp tục lưu lại. Những linh khí tồn đọng trong kinh mạch đã được hấp thu xong, cũng đã nghiên cứu ra được bí mật của Thiên Công đồ phổ, thời gian còn lại Đường Phong muốn tu luyện tốt Tịch Diệt chỉ một chút.

Bộ Chỉ pháp này rất huyền diệu. Mặc dù mới chỉ dùng nó để đối địch qua hai lần nhưng Đường Phong mơ hồ phát hiện được bộ Chỉ pháp này so với bất cứ loại Kiếm pháp, Chưởng pháp nào mình nắm giữ đều cường đại hơn rất nhiều. Lúc trước nếu không phải dựa vào Tịch Diệt chỉ Đường Phong cũng không có khả năng đưa được Khô Tàn Xà vào trong cơ thể của Âu Dương Vũ để hắn biết khó mà lui được.

Bất quá Đường Phong thi triển ra Tịch Diệt chỉ vẫn còn quá mức thô ráp, uy lực cũng không được lớn lắm. Sau này sẽ còn đụng phải đủ loại địch nhân, qua một thời gian nữa còn phải đi Bạch Đế thành để tìm Lại tỷ, cũng không biết có bị người của Bạch Đế thành làm khó không nữa. Đường Phong đương nhiên là muốn tranh thủ tăng thực lực mình lên rồi. Mà tăng lên uy lực của Tịch Diệt chỉ hiển nhiên phải là lựa chọn đầu tiên, cũng là lựa chọn hữu hiệu, mau lẹ nhất.

Mười ngày sau, một nhị đại đệ tử của Thiên Tú vẻ mặt tràn đầy lo lắng chạy về tông môn. Sau khi tìm được tông chủ Bạch Tố Y, liền đưa cho nàng một cái thiệp mời đỏ rực được thiếp mấy chữ bạch kim to đùng.

Sau khi Bạch Tố Y xem xong, phượng nhan tràn đầy giận dữ. Sau một lát, Lâm Nhược Diên cùng mấy vị trưởng lão khác đều bị gọi đến phòng nghị sự. Bọn người nhìn thần sắc tràn đầy phẫn nộ trên mặt Bạch Tố Y nghi ngờ nói:

- Bạch sư tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?

Bạch Tố Y hừ lạnh một tiếng, đẩy thiệp mời trên bàn ra nói:

- Mấy vị xem trước một chút đã.

Đám người lòng đầy nghi hoặc nhận lấy cái thiệp mời đỏ rực kia, sau đó liền truyền tay nhau đọc. Chỉ thấy trên thiệp mời viết: "Thiếu môn chủ Liễu Nhất Đao của Nhất Đao Môn cùng đệ tử của quý tông Mạc Lưu Tô tâm đầu ý hợp, trai tài gái sắc, là một cặp nhân duyên trời sinh nên nay quyết định năm ngày sau thành hôn. Cung thỉnh Bạch tông chủ đại giá đến Nhất Đao Môn để xác định tiệc cưới, bàn chuyện đám hỏi giữa Thiên Tú tông và Nhất Đao Môn."

Mấy dòng chữ lác đác trên thiệp mời này quả thật giống như chuyện đùa vậy, một bên đã tự ý quyết định năm ngày sau thành hôn, còn thương lượng quan hệ thông gia cái rắm gì? Huống chi, ở Thiên Tú người nào không biết trong mắt của Mạc Lưu Tô chỉ có Đường Phong, sao lại có thể tâm đầu ý hợp với một nam nhân khác?

Sát cơ trong mắt Lâm Nhược Diên lập tức bộc phát:

- Dám đụng đến một sợi lông của đồ nhi ta, ta diệt cả nhà hắn.

Dịch Nhược Thần cũng trở nên tức giận:

- Đây không phải là khinh Thiên Tú ta không người sao?

Bạch Tố Y lạnh lùng nói:

- Hơn một năm nay Thiên Tú dưới sự hỗ trợ của Phong nhi phát triển quá nhanh, danh tiếng như mặt trời ban trưa, sớm đã khiến những thế lực xung quanh bất an. Giờ đây xác lập quan hệ thông gia chỉ là giả, muốn dựa vào đấy để hạ uy phong của Thiên Tú mới là thật.

Ngừng một chút, Bạch Tố Y nhìn vào nhị đại đệ tử mặt đầy áy náy đang đứng đằng kia mở miệng nói:

- Sư muội, lúc xảy ra chuyện này ngươi có ở đó, nói chúng ta biết một chút đã xảy ra chuyện gì.

Nhị đại đệ tử này cuối đầu xuống, xấu hổ nói:

- Là những nhị đại đệ tử chúng ta vô năng, không bảo vệ tốt được tiểu nha đầu kia.

Nói ra cũng bất đắc dĩ. Vài ngày trước đó Mạc Lưu Tô đạt được không ít đan phương từ chỗ Linh Khiếp Nhan, nhưng dược liệu trong Thiên Tú lại không đủ dùng, nếu để cho người khác đi tìm thì Mạc Lưu Tô không yên lòng, hơn nữa nàng cũng rất bức thiết muốn chế tạo ra những đan dược đó cho nên liền quyết định lên đường đi tìm.

Sau khi tìm hết ngàn dặm xung quanh Thiên Tú, lại lên đường chạy tới nơi khác. Nhưng sau khi đi vào địa bàn của Nhất Đao Môn, liền tình cờ gặp phải thiếu môn chủ của Nhất Đao Môn ở trong một tòa thành.

Mạc Lưu Tô quốc sắc thiên hương, khí chất bản thân tuyệt hảo, nên liền khiến Liễu Nhất Đao kia nảy sinh ham muốn, huống chi đây lại đang trên địa bàn của nhà mình liền tùy tiện đùa giỡn vài ba câu. Mấy nhị đại đệ tử của Thiên Tú bảo vệ bên người Mạc Lưu Tô nào để cho chuyện như vậy xảy ra, mọi người đều là nữ nhi giang hồ tính cách sảng khoái, một lời không hợp liền rút đao khiêu chiến. Mặc dù mấy nhị đại đệ tử của Thiên Tú này đều là Địa giai thượng phẩm cao thủ, nhưng mãnh hổ nan địch quần hồ, ở trên địa bàn của người ta cao thủ nhiều như mây, mấy mhị đại đệ tử dù ra sức ứng chiến nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi việc thất bại.

Sau khi chiến đấu xong, năm nhị đại đệ tử theo bên người Mạc Lưu Tô bị trọng thương ba người, hai người bị vết thương nhẹ. Đây là do người ta thấy các nàng là nữ lưu nên mới lưu thủ như vậy, bằng không đã sớm chém chết rồi.

Sau khi chiến đấu xong, mấy cao thủ đi theo bên người Liễu Nhất Đao cũng nhận thấy có chút không đúng. Đây làm gì phải tiểu thư của gia tộc gì chứ, sau khi hỏi rõ ra mới biết được chúng nữ là người của Thiên Tú.

Việc này thật khiến bọn chúng bất đắc dĩ, đã phóng lao thì phải theo lao. Chuyện đã đến nước này rồi còn làm gì được nữa? Chẳng lẽ phải cúi đầu nhận lỗi với người ta? Môn phái có tôn nghiêm của môn phái, bọn hắn không thể làm như vậy được.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)