← Ch.0058 | Ch.0060 → |
Nói tới đây, vẻ mặt Bạch Tiểu Lại cũng lộ ra chút mong muốn.
- Thiên hạ Thần binh tổng cộng có mười thanh, thanh nào cũng trải qua hơn trăm ngàn năm truyền thừa. Tương truyền rằng bản thân Thần binh vốn có linh tính, nếu không thích người nào, dù kẻ đó có giữ kiếm cũng không phát huy được tác dụng của kiếm, ngược lại, nếu người nào được Thần binh thừa nhận, dù thực lực của ngươi thấp đến cỡ nào nó cũng sẽ thừa nhận ngươi là chủ nhân, Thần binh một khi đã nhận chủ thì vĩnh viễn cũng không phản bội, trừ phi chủ nhân đã chết.
Hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi nghe đến mê mẩn, Đường Phong nghiêm mặt nói:
- Truyền thuyết không thể tin, Thần binh dù có lợi hại hơn nữa thì vẫn là vật chết, làm gì thần kỳ như ngươi nói!
Vừa nói thế xong thì Đường Phong lại vội hỏi:
- Có thể tìm Thần Binh ở nơi nào?
Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc hắn một cái, trào phúng nói:
- không phải ngươi vừa nói truyền thuyết không thể tin sao?
- Ta chính là muốn tìm một thanh Thần binh đến chứng thực lời đồn này, cho mấy tiểu nha đầu các ngươi biết thế nào là miệng lưỡi thế nhân!
Đường Phong hiên ngang lẫm liệt nói.
- Mơ hảo, vị trí của Thần binh không ai biết rõ cả, đại bộ phận Thần binh cũng biến mất sau theo chết chủ nhân, gần hai mươi năm qua, Lý Đường đế quốc chỉ mới xuất hiện hai thanh Thần binh mà thôi, một thanh là Viêm Nhật, thanh còn lại là Thủy Hàn, Thủy Hàn đứng hàng thứ năm trong thập đại thần binh, cũng xêm xêm với Viêm Nhật, bất quá thuộc tính cả hai hoàn toàn tương phản, trùng hợp chính là, Thủy Hàn cũng do một nữ nhân nắm giữ.
Đường Phong tức giận, bất bình nói:
- nam nhân thiên hạ đúng là không có tiền đồ, tại sao cả một thanh Thần binh cũng không nắm được chứ?
Đường Phong và Bạch Tiểu Lại vừa đi vừa tán gẫu, hai nha đầu Bảo Nhi và Mộng Nhi bắt đầu điên cuồng lựa chọn y phục, son phấn và trang sức.
Trên thân Đường Phong hiện tại có hơn hai mươi vạn lượng, có thể nói là một đêm phát tài.
Hai nha đầu lúc đầu còn có ý thức, thấy thích thứ gì đó đều cầm tới trước mặt Đường Phong hỏi:
- Phong thiếu gia, thứ này đẹp không?
Đường Phong ngàn bài một điệu trả lời:
- Đẹp lắm, mua!
Cuối cùng Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng không thèm hỏi hắn nữa, thấy thứ gì vừa mắt liền mua ngay.
Khả năng mua sắm của nữ nhân đúng là quá khủng bố, chưa đi hết một con đường, trên thân Đường Phong đã vác hơn mấy chục bao lớn nhỏ, ép tới mức hắn không thể đứng thẳng lưng luôn.
- Tiểu Lại, cô thật sự nhẫn tâm nhìn các nàng hành hạ ta như vậy cũng không giúp một tay sao?
Đường Phong ai oán nhìn Bạch Tiểu Lại.
Bạch Tiểu Lại hừ lạnh một tiếng:
- Ta còn chưa mua mà.
Đường Phong nghe vậy liền muốn xỉu.
Bạch Tiểu Lại cười lạnh nói:
- Nếu không có ta thì hôm nay ngươi làm sao thắng được nhiều như vậy? Ta chỉ lấy lại phần thuộc về ta thôi!
Ba nữ nhân cùng dắt nhau vào nơi bán son phấn lớn nhất Tĩnh An thành: Thiên Vũ lâu.
Đường Phong khom lưng vác vô số bọc, nhắm mắt đi theo đến cửa, vừa nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ven đường. Đường Phong liền chạy qua đó nói với trung niên hán tử ngồi trên càng xe:
- Huynh đệ, xe ngựa này bao nhiêu tiền? Ta muốn mua.
hán tử kia nhìn Đường Phong một cái, thờ ơ nói:
- Xe ngựa này ta dùng để chở hàng, không bán...
Lời còn chưa nói xong đã thấy hai tấm ngân phiếu chìa ra trước mặt.
hán tử kia nhanh tay lẹ mắt liền chộp lấy hai tờ ngân phiếu trị giá hai trăm lượng nhét vào ngực áo, sảng khoái nói:
- Xe ngựa giờ là của ngài!
Chờ ba nữ tử từ Thiên Vũ lâu đi ra liền thấy Đường Phong đang ngồi trên càng xe của một chiếc xe ngựa, tay cầm chiếc phiến, cười tủm tỉm nhìn các nàng.
- Xe ngựa ở đâu vậy?
Bảo Nhi vui vẻ chạy tới hỏi.
- Hừ, có tiền còn không mua được một chiếc xe ngựa thế này sao? Lên xe đi!
Đường Phong tạm thời làm xa phu chở ba nữ tử đi dạo một vòng trong Tĩnh An thành, đồ linh tinh chất trong xe ngày càng nhiều lên, Bạch Tiểu Lại lắc đầu thở dài nói:
- Đúng là bại gia mà!
Đường Phong cười lớn:
- Anh hùng chân chính, hoặc là giết người như ngóe, hoặc là tiêu tiền như nước! chỉ chút tiền này thì có là cái gì?
Thất Tình Cô lần trước dùng để ngâm rượu vẫn còn, Đường Phong lại đến quán rượu mua thêm mấy chục vò rượu ngon nhất.
Dạo chơi ở Tĩnh An thành cả ngày, thấy trời đã xế chiều, Đường Phong mới quay đầu ngựa chuẩn bị dọn đường hồi phủ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng trên thành đông, một tiếng chiêng trống đột nhiên vang lên, lập tức một thanh âm lanh lảnh vô cùng to truyền tới:
- Linh thú để ngắm hạ giá đây, nguồn hàng mới mẻ đáng tin, hàng đẹp giá rẻ, có thể làm quà tặng lấy lòng mỹ nhân, tặng vợ thì củng cố tình cảm vợ chồng, tặng con cái thì cha con vui vẻ, tặng trưởng bối thì điều tiết sức khỏe tinh thần và thể xác, số lượng có hạn, nhanh chân thì còn, chậm chân thì hết!
Đường Phong nhướng mày, linh thú? Tuy sau khi đến thế giới này, Đường Phong cũng có biết ở đây có linh thú, nhưng chưa bao giờ được thấy qua.
Lập tức dừng xe ngựa lại, quay đầu nhìn ba nữ tử nói:
- Có muốn thiếu gia mua cho các ngươi một con để chơi không?
Bạch Tiểu Lại nói:
- chỉ là linh thú để ngắm chơi thôi, không có khả năng chiến đấu, mua cũng không làm được gì còn phải tốn công chăm sóc, không đáng.
Nhưng Bảo Nhi và Mộng Nhi cũng không để ý, vội vàng gật đầu nói:
- Muốn, muốn!
Đường Phong nhẹ nhàng nhảy xuống xe, mỉm cười nói:
- Để thiếu gia đi mua cho các ngươi một con đẹp nhất.
Đường Phong đi tới, từ xa đã nhìn thấy tấm biển treo trên cửa tiệm, bên trên khắc ba chữ to
- Linh thú đường.
người vừa gõ chiêng rao hàng ban này đã không thấy đâu, chỉ nghe thấy giọng hô mà thôi.
Gió nhẹ lướt qua, trước cửa Linh thú đường cát bụi bay lên, lá khô phiêu tán, trước cửa vắng tanh vắng ngắt tới độ có thể giăng bẫy bắt chim.
Việc buôn bán của cửa hàng này thoạt nhìn không được tốt lắm, còn khoác lác bảo là số lượng có hạn, nhanh chân thì con! Đường Phong mắng thầm một tiếng.
Vừa nghĩ đến đó, mặt đất đột nhiên rung lên, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng "ầm ầm ầm", giống thiên quân vạn mà hành quân.
Đường Phong cứng người, sắc mặt trở nên ngưng trọng vô cùng.
Bảo Nhi ở phía sau kinh hô:
- Thiếu gia cẩn thận!
Đường Phong nhún người nhảy lên cao, tư thế phiêu dật hơn người, tóc dài vũ động, đệp vô cùng.
Hắn vừa nhảy lên, chung quanh không biết từ đâu vọt ra mấy trăm người, nhất tề chạy thẳng tới Linh thú đường, cứ như thể thiên quân vạn mà đang lao qua cầu gỗ, nổi lên ngàn gợn sóng cuồn cuộn.
những người này chen chúc tới cửa Linh thú đường, một tên hán tử ỷ vào dáng người cao to vạm vỡ, đẩy ngã một người đứng trước, vừa chạy vào trong vừa hung dữ uy hiếp:
- Ai dám đi tới, ta đánh vỡ đầu kẻ đó!
Đám người phía sau hắn nghe vậy liền sửng người một chút, sau đó nắm tay rơi như mưa lên người tráng hán này, vừa đánh vừa la:
- Dám chắn đường không cho ta mua linh thú, muốn chết mà!
Đám đông quá hung hãn, tráng hán này bị đánh mặt mũi bầm dập ngã xuống đất, ngoài miệng còn khóc thét:
- Chừa một con cho ta!
Đường Phong đáp xuống đất, khinh bỉ nói:
- Phẩm chất kém quá, cả xếp hàng cũng không biết!
Tiếp tục đi tới liền thấy đại môn của Linh thú đường cũng sắp bị đạp đổ, bên trong chỉ thấy toàn đầu người lóc ngóc, trong bao lâu liền có người theo linh thú đẹp từ bên trong bước ra, vừa đi vừa nói:
- Tranh hơn mười lần, cuối cùng cũng giành được một con!
Một người khác phụ họa:
- Đúng vậy, ta đây cũng phải tranh hơn hai mươi lần mới mua được, Linh thú đường này nửa tháng mới mở cửa bán một lần, nguồn cung lại khan hiếm muốn chết, mấy đứa con gái nhà ta đứa nào cũng oán giận kẻ làm cha này vô dụng, không mua được linh thú cho chúng nó.
Cuối cùng một tên cười lớn nói:
- Các người dở quá, ta chỉ tranh năm lần là mua được!
← Ch. 0058 | Ch. 0060 → |