← Ch.0059 | Ch.0061 → |
Đường Phong biến sắc, bạt chân phóng thẳng tới Linh thú đường:
- Chừa cho ta một con với!
Ba nữ tử nghiêng đầu nhìn ngó bên ngoài một hồi mới thấy Đường Phong thở hồng hộc chạy ra khỏi Linh thú đường, trên tay còn cầm một cái lồng sắt bị bịt vải đen.
- Tại sao mấy người đi vào trước Phong thiếu gia không mua được, còn Phong thiếu gia lại mua được một con?
Bảo Nhi nghi vấn hỏi.
Mộng Nhi cười cười:
- Còn phải nói sao, Phong thiếu gia hiện tại là nhà giàu mới phất, nhất định là bỏ ra nhiều tiền mua lại từ người khác.
Bạch Tiểu Lại gật gật đầu:
- Hắn cũng chỉ biết lấy tiền đè người.
Đường Phong thở hồng hộc đi vào xe ngựa, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói:
- Rất hung hiểm, quá kịch liệt. Hóa ra sinh ý của Linh thú đường này tốt như vậy! Hại ta ngay từ đầu còn tưởng là không buôn bán được, bị những người đó nhanh chân đến trước, bất quá thiếu gia ta cuối cùng không phụ ủy thác, mua được một cái cho các ngươi rồi đây!
Đường Phong vừa nói vừa như hiến bảo vật đặt lồng sắt trước mặt ba nữ tử.
- Đây là linh thú gì?
Bảo Nhi thấp đầu lắng nghe một lát, chỉ nghe thấy tiếng di chuyển ở bên trong nhưng tuyệt không nghe tiếng kêu của linh thú.
- Đây là cái gì không quan trọng, quan trọng ở chỗ đây là thứ thiếu gia ta lên núi đao, xuống biển lửa liều mạng mua được, đây gọi là lễ khinh tình ý trọng!
Đường Phong nghiêm mặt nói.
- Thứ này mua hết bao nhiêu tiền?
Mộng Nhi hỏi tiếp.
- hỏi trúng trọng điểm rồi đấy.
Đường Phong đắc ý.
- Người khác mua linh thú phải bỏ ra ít nhất năm mươi lượng, có kẻ còn tốn hơn một trăm lượng, nhưng thiếu gia ta chỉ bỏ ra mười lượng là mua được thứ này!
- Tại sao?
Bạch Tiểu Lại hỏi.
- Có thể là do ta quá anh tuấn! Ông chủ ngại không lấy nhiều tiền đấy mà.
- Của rẻ là của ôi!
Bạch Tiểu Lại cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo miếng vải che bên ngoài lồng sắt xuống.
Ba nữ nhân định nhãn nhìn lại, chỉ thấy trong lồng sắt nhốt một con linh thú trông như chồn hoang, to bằng bàn tay, bộ lông xù rối tung, cứ như thể vừa chui ra từ vũng bùn, khó coi vô cùng, bản thân nó cũng không có bất luận điểm nào là ngây thơ đáng yêu cả, lại thêm bộ lông của nó, nhìn qua khiến người ta sinh ra chán ghét.
Trầm mặc hơn nửa ngày, Bảo Nhi mới nói:
-Xấu!
Mộng Nhi nói tiếp:
- Quá xấu!
Bạch Tiểu Lại nói:
- Cực kỳ xấu!
Đường Phong đưa tay ôm ngực, vẻ mặt bi phẫn:
- Các ngươi làm thiếu gia ta thương tâm quá! Đây là thứ ta thiên tân vạn khổ, một mình xông vào thiên quân vạn mã mới mua về được đó.
Mộng Nhi gật gật đầu:
- Ta đã biết tại sao người khác chưa chắc đã mua được, ngược lại thiếu gia lại mua được dễ dàng như vậy, bởi vì thứ này căn bản không ai muốn mua.
- Bởi vì không ai muốn mua nên mới có giá mười lượng! Quả nhiên của rẻ là của ôi.
Bạch Tiểu Lại đắc ý cười một cái.
- Vậy bây giờ, trong ba người các ngươi ai tình nguyện nuôi nó?
Đường Phong liếc mắt nhìn qua ba nữ tử.
Mộng Nhi ngửa mặt nhìn trời, nghiêm mặt nói:
- Thời tiết hôm nay tốt thật, trời trong nắng ấm!
Bảo Nhi cũng ngửa đầu nhìn trời, phụ họa nói:
- Đúng vậy đúng vậy, trời cao vạn dặm, không một bóng mây.
Đường Phong nhìn qua Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại xoay đầu qua chỗ khác.
Đường Phong hung ác nói:
- Đã vậy thì đừng trách lão đây độc ác, tối nay làm thịt nó nấu canh ăn!
Câu này đương nhiên chỉ là nói đùa mà thôi, nhưng Đường Phong vân bị ba nữ nhân trên xe đánh cho vài cái, nữ nhân vẫn hay mềm lòng, cho dù tiểu linh thú này xấu đến mức nào đi nữa thì cũng là một sinh mạng.
Hơn nữa cả ba nàng nhìn ngó một hồi, đều nhất trí là nó tuy bề ngoài hơi xấu xí một chút, nhưng đôi mắt lại linh động có linh tính, cặp mắt đen đen long lanh rất đáng yêu.
Bảo Nhi còn đặt cho nó một cái tên nghe rất vang dội: Hắc Nhãn Đậu Đậu! Gọi tắt là Đậu Đậu!
- về nhà.
Đường Phong ngồi trước xe, giơ mã tiên lên đánh một tiếng, ghì dây cương chuyển hướng cho ngựa chạy, hướng về phía Thiên Tú.
Bảo Nhi và Mộng Nhi ngồi trong xe mở hết những thứ hôm nay đã điên cuồng mua được ra, sau đó vui vẻ ướm thử y phục mới, trang sức mới, còn lấy cả son phấn ra bôi bôi trét trét.
Đường Phong một tay nắm mã tiên, một tay ôm vò rượu, uống một ngụm rượu lại quất mã tiên một lần, hai con tuấn mã kéo xe ngựa lướt như bay.
Uống cho tới lúc hứng trí tăng cao, Đường Phong lại cao giọng hát vang.
- Thiếu gia nhà các ngươi lại điên rồi.
Bạch Tiểu Lại vừa nghe Đường Phong vui vẻ hát vừa cười nói.
- Phong thiếu gia hát rất dễ nghe nha, tuy là bài hát này hơi lạ một chút.
Mộng Nhi ôm một đống thứ ra đưa cho Đường Phong:
- Phong thiếu gia, đây là phần của Lâm trưởng lão, ngày mai người tự mình đưa qua cho Lâm trưởng lão đi.
- ừ, biết rồi.
Đường Phong có chút xấu hổ gật gật đầu, hắn quen bén cả chuyện phải mua quà cho cô cô, may mà có hai nha đầu hiểu chuyện, đã mua giúp hắn.
Bảo Nhi cũng ôm một đống đi tới:
- Mấy món trang sức và son phấn này cũng là mua cho Lâm trưởng lão.
- Hả? Cô cô cũng cần mấy thứ này sao?
Đường Phong quay đầu hỏi.
- Tất cả nữ nhân đều cần.
Bảo Nhi cười, :
- Ngài nhớ rõ rồi chứ, đến lúc đó đừng cầm sai đó.
- Ta nhớ kỹ rồi!
Đường Phong đáp.
Đang nói chuyện, phía sau đột nhiên truyền tới một tiếng kêu có phần kiêu ngạo:
- Tránh ra, cô xe ngựa phía trước, mau tránh ra!
Nơi này đã ra khỏi Tĩnh An thành, chính là con đường rẽ về Thiên Tú, đường tuy không rộng lớn bằng trong thành nhưng bất quá cũng đủ cho hai cỗ xe ngựa chạy song song.
Đường Phong sau khi nghe tiếng quát tháo ấy thì hơi cau mày, bất quá Đường Phong vẫn nghĩ nhiều thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, liền hướng xe ngựa chạy vào ven đường, còn giảm cả tốc độ của xe ngựa lại.
Phía sau rất nhanh vượt lên bốn thớt bạch mã thần tuấn cực điểm, mỗi con đều mạnh mẽ tuấn mỹ, tứ chi thon dài, vó ngựa thoăn thoát, mặc dù Đường Phong không biết xem ngựa, nhưng cũng nhìn ra được mấy con này là lương câu hiếm có.
Thế nhưng bây giờ chúng cũng chỉ là ngựa kéo xe mà thôi.
Tầm mắt dời xuống phía sau một chút, Đường Phong liền nhìn thấy một cỗ xa phòng rất lớn, xa hoa tới cục điểm, giống như một tòa cung điện di động nhỏ, bên ngoài trông có vẻ hết sức xa hoa, bên trong thế nào thì Đường Phong không nhìn thấy được, nhưng nhất định càng tráng lệ hơn, xa phòng được bốn con ngựa cao to kéo chạy phăm phăm về phía trước.
bên trong xa phòng truyền ra một trận tiếng cười đùa oanh oanh yến yến, tạp âm quá lớn, Đường Phong chỉ nghe được mấy câu như làm nũng
- Thiếu chủ....
- Người thật xấu
Lại là một thiếu gia phong lưu của nhà nào đây! Đường Phong tức giận bất bình! Thiếu gia ta hôm nay muốn tiền có tiền, muốn diện mạo có diện mạo, sao lại phải đảm đương nhiệm vụ xa phu này chứ? Lúc Đường Phong còn đang miên man suy nghĩ, tên xa phụ trên cỗ xe ngựa kia liền trừng mắt nhìn Đường Phong, lớn giọng quát:
- Xú tiểu tử, kêu ngươi tránh sao lại không biết tránh hả?
Nói xong liền vung trường tiên trong tay đánh tới đầu Đường Phong, trường tiên ở giữa không trung phát ra một tiếng vang lớn, như tia chớp bổ đến đầu Đường Phong.
Trong mắt Đường Phong lãnh quang chợt lóe, hơi nghiêng người qua, trường tiên lướt qua đầu hắn bổ vào không khí.
- A?
Tên xa phu kia đương nhiên không ngờ phản ứng của Đường Phong lại nhanh như vậy, hắn liền xoay tay một cái, trường tiên kia lập tức xoay đuôi lại xoan tới bên hông của Đường Phong.
Đường Phong cười lạnh một tiếng, vận chuyển cương khí vào trong trường tiên của mình, trường tiên liền vươn ra, quấn lấy đuôi trường tiên của đối phương, Đường Phong vung tay, hai cái trường tiên liền bạt ngược lại hướng mã phu kia
4vn/forum/showthread. php?83622-Huyen-Ao-Vo-Thuong-TG-Mac-Mac-C-63&page=13#ixzz22wFbO7gL
← Ch. 0059 | Ch. 0061 → |