Vay nóng Tinvay

Truyện:Vô Thường - Chương 0746

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0746: Phá trận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Shopee


Đường Phong đứng ở chỗ này tự nhiên cũng có một nữ nhân đi tới, một thân thể mềm tại trực tiếp ngả vào trên người Đường Phong, khăn tay thơm trên tay càn rỡ vung vẩy trước mặt Đường Phong, một mùi hương nồng nặc nhất thời quấn tại chóp mũi, nữu nhi này mị nhãn một câu, cười nhẹ nói:

- Quan nhân, tiến đến chơi chơi sao?

Vừa nói, vừa cầm lấy cánh tay Đường Phong, kéo hắn vào bên trong.

Đường Phong cũng không phản kháng, đi theo nàng vào trong thanh lâu, đưa mắt nhìn lại chỉ thấy trong thanh lâu có một đại sảnh, một mảnh mang theo cảnh tượng xa hoa phóng đãng. Mấy nam nhân vào lúc trước đang ngồi ôm các cô nương, hoặc chơi đùa phạt rượu, hoặc ve vãn trước mặt công chúng, trong không khí tản ra một mùi vị dâm đãng.

Vật và người ở đây đều là ảo giác, tự nhiên Đường Phong không thèm khách khí với ai, đẩy ra kỹ nữ dẫn hắn vào, trong một tiếng thét kinh hãi của đối phương, đưa ánh mắt về một gian phòng khép kín trên lầu hai.

Mắt trận, chính là ở chỗ đó.

Đường Phong đi qua phòng mỹ loạn khác, bước chậm rãi đi tới lầu hai, đi tới trước gian phòng kia, một cước đá văng ra cửa lớn vào trong phòng, một người cởi trần đang truy đuổi một nữ tử hoảng hốt lo sợ, nam nhân nghe được động tĩnh, mạnh mẽ dừng lại quay đầu ra, tàn bạo nói:

- Người nào?

Còn chưa kịp nói hết, một thanh lợi kiếm đã kề trên cổ hắn, Đường Phong nhìn hắn liếc mắt, trong miệng xuất ra một chữ:

- Cút!

Người ở đây giết cũng không chết, mặc dù một kiếm giết chết, hắn cũng có thể xuất hiện lần thứ hai, nhưng lại có thể sợ quá chạy mất.

Nam nhân kia bị trường kiếm đặt trên cổ, làm sao còn dám dừng lại, nhanh chóng ôm lấy y phục trên mặt đất, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa.

Đánh ra một chưởng đóng lại cửa phòng, Đường Phong cầm kiếm trong tay, nhìn vào một người nữ tử quần áo xộc xệch trong phòng.

Mặc dù nơi này là thanh lâu, mặc dù người trước mặt chỉ là ảo giác, nhưng dung nhanh thanh thuần không chút nhiễm bẩn của nàng ta vẫn khiến trong lòng Đường Phong run nhè nhẹ một chút.

Nàng giống như một giọt nước trong, không có chút tạp chất nào, con ngươi thanh thuần khủng hoảng nhìn Đường Phong, giống như một con thỏ sợ hãi. Lúc trước bị nam nhân kia truy đuổi một lát, hiện tại nàng đã thở từng ngụm phì phò, bộ ngực phập phồng, dưới quần áo mất trật tự, lộ ra hai hạt màu đỏ sẫm và tảng lớn da thịt tuyết trắng.

Nàng chính là mắt trận? Đường Phong tinh tường biết, mình thôi diễn ra mắt trận ngay tại trước mặt, nhưng lại trăm triệu lần không nghĩ đến dĩ nhiên là một người nữ tử như vậy.

Phảng phất cảm thụ được sát khí của Đường Phong, nữ tử mân mê môi, lén lút chỉnh lại quần áo một lát, tay che ở trên da thịt bị lộ, khiếp vía nói:

- Quan nhân, tiểu nữ bán nghệ không bán thân, xin người đừng làm khó ta.

Âm thanh thanh thúy như chim hoàng anh, mang theo một cổ cầu xin nhẹ nhàng, bất luận nam nhân nào chỉ có một chút tâm tư thương hương tiếc ngọc, sợ rằng đều không đành lòng hạ độc thủ với một nữ nhân như vậy.

Đường Phong cười cười nhìn nàng, vẫy tay với nàng.

Nữ tử chỉ trần chờ một lát, liền chậm rãi đi tới trước mặt Đường Phong, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng liếc trộm Đường Phong một cái.

- Quan nhân, dường như ngươi có tâm sự, ta cho ngươi dánh một khúc giải phiền được không?

Mọi việc tốt đẹp, nữ tử mới ngẩng đầu dùng giọng điệu ôn nhu mà hỏi thăm.

- Không cần.

Đường Phong hít sâu một hơi, trường kiếm trong tay mạnh mẽ vung lên, một đạo ngân quang sáng như tuyết hiện lên, dường như Độc Ảnh trường kiếm chưa bao giờ động quá, vẫn dừng lại chỗ cũ.

Thế nhưng trong đôi mắt nữ tử trước mặt lại hiện lên một tia ngạc nhiên và kinh hãi, kinh ngạc nhìn Đường Phong, đôi mắt kia vô tội mà nhu nhược, một lát sau, làn da trắng như tuyết sau gáy chậm rãi xuất hiện một đường máu đỏ sẫm.

Máu tươi mạnh mẽ phun ra, mang theo một mùi máu đập vào mặt, vô số tia máu bắn vào trên người Đường Phong, nữ tử thanh thuần nhu nhược kia chậm rãi ngã về phía sau.

Sau một khắc, toàn bộ thế giới đều trở nên lắc lư, như một ngọc bội lưu ly bị đập nát, không gian trước mặt Đường Phong phá toai thành từng mảnh nhỏ, một khối, một mảnh đất đai tan vỡ phân giải.

Cùng với một tiếng vang nhỏ, hết thảy mọi vật trước mắt đều biến mất không thấy, đợi lần nữa Đường Phong lấy lại tinh thần, lọt vào trong tầm mắt, chỉ thấy chính mình đang đứng lẻ loi trong sơn động, bên ngoài mùa xuân chói mắt, bên trong động một mùi hôi thối khó ngửi.

Ở chỗ cửa động, có một tầng lá chắn vô hình ngăn ở đó, ngoài cửa động, hai bộ Dược Thi giống như đầu gỗ đứng ở đó.

Thiên Cơ Tử sớm đã chết, đã không có mục tiêu, lại không nhận được mệnh lệnh mới của đối phương, bọn họ cũng chỉ có thể đứng kia.

Cuối cùng cũng rời khỏi được ảo trận chết tiệt đó! Đường Phong nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, không khỏi bỏ ra được một gánh nặng trong lòng. Xem ra, trước kia mình thôi diễn không sai, xác thực mắt trận ở trên người nữ tử thanh lâu trong sáng đó, chỉ bất quá ảo trận này quá đùa bỡn người rồi, nếu là một người nhẹ dạ vào trận, chỉ sợ cũng sẽ bỏ qua cơ hội phá giải.

Trong lúc mừng rỡ, cảm giác mệt mỏi bỗng dưng ập đến từ đầu tới chân, Đường Phong nhanh chóng ngồi xuống, vận chuyển Vô Thường Quyết, trải qua mấy chu thiên mới cảm thấy dễ chịu một ít.

Trong ảo trận hàng vạn hàng ngàn thế giới dừng lại khoảng hai tháng, trong hai tháng này mình không ăn không uống? Cuối cùng lại thôi diễn mắt trận làm tiêu hao không ít tâm thần, ngay cả tố chất thân thể Đường Phong không kém, cũng có chút không chịu nổi.

Đồ ăn trong không gian Mị Ảnh từ lâu đã tiêu hao hầu như không còn, nhất thời Đường Phong cũng không tìm được cái gì để ăn.

Đưa tay gỡ xuống mấy khối linh thạch dùng để bố trí trận pháp trong sơn động, vòng sáng ở cửa động liền biến mất. Đi ra sơn động, Đường Phong hít thật sâu mấy hơi, cảm thụ được mùi vị của thế giới chân thật, nhất thời cảm thấy như người đi xa lâu ngày trở lại.

Hai bộ Dược Thi còn ngơ ngác đứng ở đó. Đường Phong quay đầu liếc mắt nhìn bọn họ, bỏ ra hai bộ hắc y mặc vào cho bọn họ, sau đó liền cho vào trong không gian Mị Ảnh.

Thu hoạch không nhỏ, không chỉ chiếm được trận pháp Thiên Cơ và Di Hồn Đại Pháp trên người Thiên Cơ Tử, còn chiếm được hai bộ Dược Thi khác. Thế là đại quân chữ Thiên lại thêm hai viên dũng tướng.

Trận pháp Thiên Cơ còn phải chờ nghiên cứu, thứ này mà dùng được thì quá tốt rồi, ngay cả địch nhân có thiên quân vạn mã Đường Phong cũng không hề sợ hãi. Di Hồn Đại Pháp cũng không phải công pháp bình thường, công pháp cho một cao thủ Linh Giai thượng phẩm tu luyện làm sao có thể thấp được? Trước đây Thiên Cơ Tử nói muốn kết hợp Di Hồn Đại Pháp và luyện thi thuật của Dược Thần Tông, cũng không biết hắn có thành công không.

Còn có thi thể của Thiên Cơ Tử, là thi thể của cao thủ Linh Giai thượng phẩm, Đường Phong hoàn toàn có thể đưa hắn chế tạo thành Dược Thi, nếu thành công, sức chiến đấu hắn có thể phát huy ra tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với Nhất Hào.

Hoàn thành mọi việc, tự nhiên Đường Phong cảm thấy khát, vội vàng chạy từ đỉnh núi xuống, dọc theo đường đi bắt được một con thỏ lạc đường, liền kiếm củi quay thịt ngay tại chỗ.

Đến lúc nên trở về tìm Tiếu thúc bọn họ rồi, vừa đi một lần chính là ba bốn tháng, bọn họ cũng nên có chút động tĩnh mới đúng, không biết bọn họ có thuận lợi tấn chức Linh Giai không.

Nếu là thuận lợi, ít nhất phân nửa nhóm người có thể tấn chức Linh Giai, tương đương với vô duyên vô cớ có hơn vài vị cao thủ Linh Giai. Hai người Tiếu thúc Đoạn thúc truy tầm Linh Giai đã vài chục năm, cuối cùng hiện tại cũng được như ý nguyện, phỏng chừng hai lão già này nhất định mừng rỡ cười toe toét.

Nhớ tới việc này, Đường Phong cũng không khỏi nở nụ cười.

Xắn tay áo, gỡ xuống con thỏ quay vàng từ trên đống lửa, đang chuẩn bị ăn, ánh mắt Đường Phong chợt nheo lại, tầm nhìn chuyển đến cổ tay của mình.

Trên cổ tay mình, không biết từ lúc nào xuất hiện một ấn ký màu hồng, ấn ký này giống như một giọt máu tươi rỏ vào, ướt át kiều diễm, không lớn, chỉ to bằng móng tay cái.

- Chuyện gì xảy ra?

Đường Phong còn tưởng rằng mình không cẩn thận đụng vào vật gì, màu sắc dính ở trên cổ tay mình, cố sức lau chùi một phen, lại phát hiện căn bản không thể lau sạch.

Ấn ký màu hồng này, giống như khắc ở trên cổ tay mình, nhưng không mang đến cho mình một chút bất tiện nào.

Một cổ cảm giác mát lạnh mọc lên từ đáy lòng, Đường Phong nhìn chằm chằm ấn ký màu hồng một lát, vẫn như cũ không phát hiện được ấn ký này xuất hiện lúc nào.

Hắn nhớ rõ ràng, lúc mình rời khỏi Dược Thần Tông cũng chưa có ấn ký này.

Chẳng lẽ lúc ở trong sơn động mới có? Nếu như là xuất hiện ở trong sơn động, vậy có thể là do Thiên Cơ Tử động tay động chân, nhưng mà Thiên Cơ Tử vốn tưởng rằng có thể thôn phệ hồn phách của mình, chiếm đoạn thân thể của mình, nên hắn sẽ không ra tay sớm.

Nghĩ một chút, Đường Phong không khỏi nhớ lại mấy lời trước đây Thiên Cơ Tử từng nói qua, ban đầu hắn nói mình là người của Thiên Cơ Môn, nhưng trước khi chết còn nói mình là người trong Thiên Cốc, chắc hẳn Thiên Cơ Môn và Thiên Cốc có chút quan hệ. Lấy giọng điệu uy hiếp của Thiên Cơ Tử mà nói, chỉ sợ Thiên Cốc cũng là một thế lực rất nguy hiểm.

Cái này rốt cuộc làm cái gì? Đường Phong cố gắng lau một lúc lâu vẫn không sạch, tuy rằng nó không ảnh hưởng mình vận công, nhưng vô duyên vô cớ trên người mình lại có một cái ấn ký, ai cũng sẽ cảm thấy không được tự nhiên.

Làm đi làm lại nửa ngày, Đường Phong không chỉ không tiêu trừ được ấn ký, bụng lại càng đói hơn.

Mặc kệ nó, ăn no rồi tính tiếp. Đường Phong hạ quyết tâm, ăn thật nhanh.

Ăn uống no đủ, Đường Phong xem xét phương hướng sơn cốc đi tới chỗ đám người Tiếu thúc.

Tuy rằng thời gian đi ra có chút dài, nhưng Đường Phong biết khoảng cách giữa mình và Tiếu thúc bọn họ cũng không phải quá xa, bởi vì trong khoảng thời gian này mình một mực vòng quanh một phạm vi.

Mười ngày sau, cuối cùng Đường Phong cũng đi tới cách sơn cốc hơn ba mươi dặm, trong mười ngày này Đường Phong một mực nghiên cứu ấn ký trên cổ tay, lại không tìm ra manh mối gì, ngay cả di hồn đại pháp Thiên Cơ Tử lưu lại hắn cũng nhìn một chút, tuy rằng từ đó có thêm rất nhiều gợi ý, nhưng ấn ký này lại không có chút quan hệ nào cùng di hồn đại pháp.

Hôm nay trở lại sơn cốc, Đường Phong để tạm băn khoăn đó sang một bên, thầm nghĩ nhanh chóng xem tiến triển của Tiếu thúc bọn họ ra sao.

Vừa lúc Đường Phong đi vào sơn cốc, trên bầu trời đột nhiên phong vân biến sắc, cùng với một trận sói tru vang tận mây xanh, phương hướng sơn cốc, một long quyển phong uy mãnh đột nhiên thành hình, tốc độ quay của long quyển phong kia cực nhanh, như một thanh kiếm sắc bén đang chuyển động, cắt nát tất cả mọi vật ở chu vu xung quanh.

Linh khí trong thiên địa nháy mắt trở nên hỗn loạn, Đường Phong thấy tinh thần chấn động, vội vàng triển khai thân pháp, chạy về phía bên kia.

Linh khí cuồng bạo trong phạm vi lớn, khí thế mạnh mẽ tăng lên, tình cảnh này Đường Phong đã từng ra mắt, tuy rằng không biết khi tấn chức Linh Giai sẽ có dị trạng gì, nhưng lúc này tuyệt đối là dấu hiệu tấn chức.

Đi tới trong sơn cốc, linh khí ở đây đã sớm nồng nặc không kể xiết, có bảo bối hội tụ linh khí như La Ngọc Thạch Tâm, toàn bộ sơn cốc đã biến thành biển linh khí, thời gian mấy tháng này, linh khí tụ lại căn bản không có sử dụng hết, Đường Phong vừa tiến đến, liền cảm giác như mình chìm vào trong biển mây, không thể nhìn thấy vật gì ở bên ngoài ba thước, cây cối và bụi cỏ quanh thân lộ ra vẻ dịu dàng và ướt át của linh khí sương sớm.

Thả ra cảm nhận kiểm tra một chút, Đường Phong không khỏi vô cùng kinh ngạc.

Lúc đầu hắn thấy dị trạng kia còn tưởng rằng do đám người Tiếu thúc tấn chức Linh Giai mà tạo thành, nhưng dưới cảm giác khổng lồ của mình, đám người Tiếu thúc vẫn chìm đắm trong tu luyện như cũ, không bị biến hóa của ngoại giới quấy rầy, hơn nữa Tiếu thúc bọn hộ vẫn chỉ là Thiên Giai thượng phẩm mà thôi.

Tạo ra động tĩnh vừa rồi, dĩ nhiên là Khiếu Thiên Lang!

Trách không được có một tiếng sói tru, cuối cùng Đường Phong cũng rõ ràng rồi. Vội vàng chạy về phía Khiếu Thiên Lang, ngừng lại tại địa phương cách nó chừng một dặm, mưa vụ lất phất làm cho Đường Phong căn bản không nhìn ra tình huống bên kia làm sao, Đường Phong chỉ có thể biết được linh khí ở đó đã hóa thành vô số phong nhận, đang cắt vào cơ thể của Khiếu Thiên Lang.

Hóa hình chi kiếp! Mỗi khi linh thú lục giai, tấn chức thất giai, cần phải trải qua khổ cực của hóa hình chi kiếp. Trước đây Đường Phong từng tham dự một lần, biết nguy hiểm trong đó, cũng rõ ràng hóa hình chi kiếp mang đến rất nhiều chỗ tốt cho linh thú.

Nếu như Khiếu Thiên Lang có thể dùng thực lực của mình để chống lại một kiếp này, vậy thì nó sẽ trở thành linh thú thất giai chân chính, nếu như không được, chỉ có thể nói tu luyện còn khiếm khuyết, ngay cả có người khác giúp nó vượt qua, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của nó.

Trong thời gian này Đường Phong ngoại trử ở một bên lược trận, chỉ có thể cổ vũ Khiếu Thiên Lang từ trong đáy lòng. Mấy năm trước gặp Khiếu Thiên Lang ở Khúc Đình Sơn, khi đó nó là thú vương của toàn bộ Khúc Đình Sơn. Thế nhưng từ khi Linh Khiếp Nhan đi theo mình, Khiếu Thiên Lang cũng ở lại Thiên Tú không đi đâu. Lúc trước thực lực thấp, cước lực không thể chạy lâu, có vài thứ đều là Khiếu Thiên Lang giúp đỡ mình chạy đi, hiện tại đệ tử Thiên Tú Tông có thể bình yên đến hái thuốc ở Khúc Đình Sơn, cũng là nhờ phúc phận của Khiếu Thiên Lang.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1239)