← Ch.0082 | Ch.0084 → |
Biên Nam Phong đứng cách Đường Phong hơn một trượng, hai tay nắm chặt cự kiếm của mình giơ lên ngang đầu. bày ra tư thái phòng ngự, giờ phút này cũng không nhúc nhích gì.
- Chiêu này gọi là gì?
Đường Phong hỏi.
Biên Nam Phong nhẹ giọng đáp:
- Kiếm thế tinh túy nhất của Bá Sát kiếm, Xá Ngã Kỳ Thùy!
Đường Phong gật đầu nói:
- Kiếm ra khỏi vỏ, thiên hạ anh hào, ai hơn được ta? Một thế kiếm không tồi.
Sau khi nói xong liền quay đầu bước đi.
Biên Nam Phong phía sau. mặc kệ là thân thể hay vũ khí, tất cả đều bị tách ra làm hai, máu tươi phun ra như suối, nhuộm đỏ cả mặt đất.
- Thiếu chủ!
Thường thúc hét lớn một tiếng, cặp mắt như muốn nứt ra. thừa dịp hắn phân tâm. điện mang trên tay Bạch Tiêu Lại bạo khởi, chụp xuống đầu hắn.
Thường thúc tuy cũng là Địa giai, nhưng căn bản không phải đối thủ của Bạch Tiểu Lại, vừa rồi lúc đánh nhau đã trúng vô số chiêu, tuy không đến nổi mất mạng nhưng cũng bị nội thương, giờ phút này lại phân tâm nên để Bạch Tiểu Lại đắc thủ.
Một mảnh điện mang màu xanh bao lấy phạm vi ba trượng quanh Thường thúc, chỉ thấy cả người hắn co rút lại, trên người toát ra một luồng khói đen. bị điện giật đến mức sùi bọt mép, ngã xuống đất không dậy nổi.
Chờ sau khi điện mang biến mất thì cả người hắn đã như một khối than, chẳng còn khí tức.
Đường Phong nhíu mày nói:
- Tiểu Lại, thủ đoạn giết người của cô cũng ghê tởm quá.
Bạch Tiểu Lại bĩu môi:
- Có ghê tởm bằng ngươi không?
Đường Phong bổ một chiêu lên người Biên Nam Phong, nội tạng của người ta còn ngọ nguậy trên đất. quả thật là ghê tởm tới cực điểm.
- Cô nghỉ ngơi một chút đi, ta xử lý thi thể của chúng.
Đường Phong vừa nói vừa duỗi tay đặt trên đầu Bạch Tiểu Lại, bắt đầu ngưng luyện âm hồn.
Lát sau. Đường Phong liền thu tay lại, trên tay đã xuất hiện một đoàn lục quang xanh mượt.
Đường Phong cố ý quơ tay qua lại trước mặt Bạch Tiểu Lại, Bạch Tiểu Lại nghi hoặc hỏi:
- ngươi làm gì vậy?
- À. ta thấy hắn chết không nhắm mắt nên muốn vuốt mắt giúp hắn.
Đường Phong thầm nghĩ quả nhiên là thế, đoàn lục quang này chỉ có mình mới thấy được, người khác căn bản không nhìn thấy được.
Vừa nói vừa dùng thủy thủ đâm vài nhát lên thi thể Thường thúc, sau đó lấy ra một lọ chất lỏng đổ lên miệng vết thương của Thường thúc.
Nháy mắt, trên thi thể Thường thúc liền toát ra một luồng khói đen, trên vết thương liền xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, lỗ thủng này còn nhanh chóng khuếch trương, chỉ chốc lát đã hòa tan cả khối lớn cơ thể hắn.
- Đây là gì? Sao lại ghê như vậy?
Bạch Tiêu Lại cực kỳ hoảng sợ.
Đường Phong đắc ý cười:
- Hóa Thi thủy, thứ cần thiết khi hành khẩu giang hồ. Muốn mua một lọ không? Dứt giá hai mươi vạn lượng!
Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc hắn một cái:
- Nếu ta mua thứ này thì sẽ dùng nó để giết ngươi!
Vô luận là Độc La Sát hay Hóa Thi thủy đều là mấy hôm trước Đường Phong nhờ Mạc Lưu Tô giúp đỡ để phối ra. Hóa Thi thủy này cũng khá dễ xài, chuyên dùng để hủy thi diệt tích, bất quá thứ này phải chạm vào nơi có máu mới có tác dụng, không thể coi là độc dược.
Chưa tới nửa nén nhanh thì thi thể của Thường thúc đã tan hết. ngay cả y phục dính máu trên người hắn cũng biến thành một đống chất lỏng màu đen.
Đường Phong lại xử lý thi thể của Biên Nam Phong và mấy đệ tử Cự Kiếm Môn kia một chút, thi thể của Biên Nam Phong đã bị chém làm hai, Đường Phong đương nhiên không thể ngưng luyện âm hồn được nên tiếc nuối không thôi, mà trên người của mấy đệ tử Cự Kiếm Môn đầy Độc La Sát. Đường Phong càng không dám đụng vào.
Độc tính của Độc La Sát rất mạnh, hít vào sẽ chết ngay, đương nhiên cũng dễ phối giải dược.
Lại đuổi bốn con ngựa và xe ngựa vào rừng cây, sau đó xử lý cả bốn con ngựa.
Đường Phong bây giờ mới được coi là đã khắc phục hậu quả xong.
Một chiêu Bá Sát kiếm lúc nãy dùng ra rất sảng khoái, một chiếm chém Biên Nam Phong làm đôi. Nhưng một thân cương khí của Đường Phong cũng dùng hết bảy tám phần, sau khi ngưng luyện âm hồn của một Địa giai cao thủ mới khôi phục phần nào.
Đường Phong biết, với thực lực của mình mà muốn xuất ra một chiêu Xá Ngã Kỳ Thủy hoàn mỹ như vậy vẫn còn chút khó khăn, lần này cũng nhờ vào uy lực của Thiên binh, bằng không thì lấy đâu ra hai thước thanh cương như thế?
Nói một câu với Bạch Tiểu Lại, hai người liền mở đường hồi phủ.
Lộ trình từ đây về Thiên Tú cũng khoảng sáu bảy mươi dặm, cả hai từ tối qua tới giờ một giọt nước cũng chưa uống, Bạch Tiểu Lại tối qua còn chưa ăn cơm chiều nên thật sự có chút mệt mỏi.
Đường Phong đầu tiên đưa Bạch Tiểu Lại tới Tĩnh An thành ăn một bữa rồi mới chậm rãi quay về Thiên Tú.
Đi tới đại môn Thiên Tú, Đường Phong nhìn hai bên, kinh ngạc nói:
- Chỗ này hôm nay sao lại thanh tịnh như vậy?
Bạch Tiểu Lại cũng có chút nghi hoặc, bởi vì Thiên Tú vô luận là lúc nào cũng có đệ tử thủ vệ tại đại môn.
- Nhìn bên kia!
Bạch Tiểu Lại vươn tay chỉ vào bên phải nói.
Đường Phong đưa mắt nhìn, tức khắc càng nghi hoặc:
- A? Sao Thiên Tú ngoại tông hôm nay cũng không có người tới tán gái?
Nơi Bạch Tiểu Lại chỉ chính là một khoảng sân mở ra đối ngoại của Thiên Tú, chỗ đó lúc bình thường đều đông người qua lại, phong lưu nhã sĩ tụ tập vô số, nhưng hôm nay một bóng ma cũng không có.
Đường Phong và Bạch Tiểu Lại nhìn nhau một cái, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm túc, không hẹn mà cùng nghĩ tới một khả năng: Thiên Tú xảy ra chuyện lớn!
Nếu không thì nơi ấy tại sao lại không có ai, hơn nữa cả đệ tử canh gác cũng không có.
ngay sau đó, Đường Phong và Bạch Tiểu Lại tức tốc chạy vào trong Thiên Tú.
Càng đi vào trong, chân mày Đường Phong càng nhíu chặt, một đường chạy vào, Thiên Tú tĩnh lặng đến đáng ngờ, chẳng những không phát hiện một bóng người, ngay cả một động tĩnh nhỏ cũng không có, giống như chỉ một đêm cả Thiên Tú đã biến thành quỷ vực u môn không một bóng người.
Bất quá khiến Đường Phong có chút yên tâm chính là chẳng phát hiện bất kỳ vết máu hay dấu vết đánh nhau nào.
- Chờ đã!
Bạch Tiểu Lại đột nhiên dừng lại cước bộ. lên tiếng gọi Đường Phong.
- Sao vậy?
- Có cao thủ!
Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại vô cùng nghiêm nghị, nàng đột nhiên cảm nhận được hai cỗ khí tức cường hãn từ bên trong truyền tới, tuy chỉ chợt lướt qua nhưng Bạch Tiểu Lại vẫn nhạy bén cảm nhận được.
- Lợi hại hơn cả cô?
Đường Phong hỏi.
- Nếu là lúc trước thì có thể ngang cơ với một người trong đó, nhưng người còn lại.... Ta tuyệt đối không phải đối thủ!
Đường Phong giật mình, ý của Bạch Tiểu Lại đã quá rõ ràng, bên trong Thiên Tú có hai cường địch, một người là Thiên giai trung phẩm, một người là Thiên giai thượng phẩm.
- Chẳng lẽ là Cự Kiếm Môn?
Đường Phong lập tức nghĩ tới khả năng này, nhưng ngay lập tức đã bác bỏ, Cự Kiếm Môn không có lý do gì để hành động nhanh như vậy, hôm nay tuy rằng mình đã giết Biên Nam Phong nhưng làm rất bí mật, tuyệt đối không thể nào bị phát hiện.
Mà cho dù có bị phát hiện đi chăng nữa thì Cự Kiếm Môn từ bên đó đánh sang cũng phải mất vài ngày mới đúng, hơn nữa, Cự Kiếm Môn làm gì có siêu cấp cao thủ thượng phẩm Thiên giai?
- Vào coi trước đã.
Bạch Tiểu Lại bình khí:
- Hai cỗ khí tức này có điểm nóng nảy, tuy rằng cũng có sát ý mãnh liệt nhưng không nhằm vào ai cả. Có khả năng tình huống bên trong cũng không như chúng ta nghĩ.
ngừng lại một chút, Bạch Tiểu Lại lo lắng nhìn Đường Phong nói:
- Nếu như quả thật là tới tìm ngươi thì ngươi nhất định phải chạy cho nhanh, ta sẽ bảo vệ ngươi. Ta là người của Bạch Đế thành, bọn Cự Kiếm Môn đó dám làm gì ta chứ?
← Ch. 0082 | Ch. 0084 → |