Vay nóng Homecredit

Truyện:Vô Thường - Chương 0871

Vô Thường
Trọn bộ 1239 chương
Chương 0871: Nông phu và con rắn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1239)

Siêu sale Lazada


- Chút thương tổn nhỏ này không đáng ngại.

Dù thời gian chiến đấu diễn ra không dài, từ khi chiến đấu đến khi kết thúc chỉ diễn ra trong nửa canh giờ, bởi vì thời gian không dài, cho nên song phương không xuất hiện thương vong gì nhiều, trừ tên đệ tử Thiên Thánh Cung lúc mới bắt đầu bị Âu Dương Vũ giết ra, người của Thiên Thánh Cung cũng không còn ai thương vong, chỉ đến lúc cuối cùng, một kiếm của Đường Phong tiêu diệt Tô Luyến Thủy và thời điểm đệ tử Thiên Thánh Cung chạy trốn bị Tứ Nương đột khích, mới xuất hiện thêm vài người thương vong.

Một trận chiến này, bên phía Thiên Tú tông toàn thắng, đánh chết một Linh giai trung phẩm, năm Linh giai hạ phẩm, chiến tích này rất nổi bật.

- Phu quân, Tiểu Nhã đau quá.

Cung chủ đại nhân chạy đến bên cạnh Đường Phong làm nũng, khiến cho tất cả mọi người nổi da gà.

- Buổi tối giúp ngươi xoa xoa.

Đường Phong nhìn nàng nháy mắt một cái.

- Tốt.

Cung chủ đại nhân mặt mày hớn hở.

- Khục... Phong thiếu, theo lời tên họ Tiêu nói, lần này là bọn chúng tới để thăm dò chi tiết, chỉ sợ lần sau chúng tới không phải chỉ một đám người như thế này đâu.

Tiếu thúc tràn đầy lo lắng nói, dù trận chiến này đã thắng lợi, cũng là do đối phương đánh giá quá thấp thực lực của Thiên Tú tông. Chỉ có điều trận chiến này đã đem toàn bộ thực lực của Thiên Tú lộ ra, Thiên Thánh Cung tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn.

- Việc này nói sau, lo lắng cũng vô dụng.

Đường Phong thở dài một hơi, hắn không muốn đắc tội Thiên Thánh Cung, nhưng những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này đã làm cho hắn không có lựa chọn khác.

Quay đầu liếc nhìn, Đường Phong nhìn về phía thuyền hoa mà Mạc Lưu Tô và Chu Tiểu Điệp ẩn núp.

Hắn phải giáo huấn hai nha đầu này, lá gan quá lớn! Chỉ là Địa giai, cũng dám chạy đến chiến trường của Linh giai. Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Tiến vào thuyền hoa, Đường Phong còn chưa kịp mở miệng, hắn đã há hốc mồm.

Trong thuyền hoa đã không có ai, xem ra sư tỷ và Tiểu Điệp thấy tình hình không ổn, đã chạy trốn từ sớm.

- Trở về tông!

Đường Phong vung tay lên, dẫn đầu mọi người trở về Thiên Tú.

Vô số đệ tử Thiên Tú chạy đến hoan hô, trận chiến vừa rồi các nàng đều nhìn thấy rất rõ ràng, Linh giai đại chiến kinh thiên động địa, làm cho các nàng đại khai nhãn giới, cũng làm cho các nàng sùng bái những Linh giai cao thủ này.

Không ít tiểu cô nương chạy đến bên cạnh Tiếu thúc, vây hắn vào bên trong, ánh mắt của các thiếu nữ sáng như sao, ngửi mùi thơm mê người của các thiếu nữ, Tiếu thúc cười đến híp cả mắt.

- Lão Thang!

Tứ Nương ở bên cạnh cười cười nhìn hắn gọi một tiếng, Tiếu thúc lập tức xìu xuống.

Thời điểm mọi người vây quanh, Đường Phong đã chuồn từ sớm.

Hắn muốn tìm sư tỷ và Chu Tiểu Điệp, hòa thượng chạy nhưng miếu không chạy, chẳng lẽ hai nha đầu này cho rằng rời khỏi hiện trường là mình sẽ không tìm các nàng sao?

Quá ngây thơ, quá ngây thơ!

Đối với sư tỷ, thật sự Đường Phong không đành lòng răn dạy, nhưng chuyện lần này quá ác liệt, nói cái gì cũng phải giáo huấn một phen, làm nàng biết rõ để lần sau không được mạo hiểm như vậy nữa.

Không bao lâu, Đường Phong đã đi đến chỗ của Mạc Lưu Tô, nhìn thấy bên trong có khí tức và tiếng tim đập của hai người, Đường Phong cố ý không nể mặt, một cước đá văng cửa phòng.

- Hai người các ngươi...

Lời này của Đường Phong vẫn chưa nói hết đã phải nuốt trở vào trong bụng, hắn phát hiện Mạc Lưu Tô đang ở trên giường, trắng nõn không tì vết, thân thể sạch sẽ bóng bẩy, đập vào mắt là một mảng trắng bóng, sáng rõ làm cho người ta muốn hoa mắt.

Nhãn lực của Đường Phong rất sắc bén, dù chỉ nhìn sơ qua, nhưng cũng nhìn rõ thân thể kia. Da thịt trắng nõn, trắng giống như tuyết, trong nháy mắt đó, từ thân thể sáng bóng đó lại làm cho trong lòng người ta sinh ra một cổ xúc động muốn phạm tội.

Không chỉ có vậy, Đường Phong còn một đôi đại hung khí no đủ mượt mà.

Hung khí mười phần! Quá hung mãnh.

Lưu Tô sư tỷ ngồi bên cạnh giường, nghiêng nửa người, che khuôn mặt người này lại, cho nên trong thời gian ngắn Đường Phong cũng không nhìn rõ nàng là ai. Nhưng hai tay của sư tỷ lúc này đang đặt trên phần bụng của người kia, một tầng hào quang màu xanh nhạt ẩn hiện, xem bộ dạng là đang chữa thương.

Thời điểm đang ngẩn người, sưu sưu vài tiếng xé gió đánh tới trước mặt, Đường Phong không hề nghĩ ngợi, nhanh chóng thối lui hai bước, ngay sau đó, cửa phòng bị một đạo chưởng phong đóng lại, va vào mũi của Đường Phong.

Đường Phong kỳ quái.

Hắn không nghĩ là vừa xong vào phòng lại nhìn thấy một màn như vậy, nhưng người nọ rốt cuộc là ai? Lưu Tô sư tỷ vội vả rời thuyền hoa, chẳng lẽ là vì có đệ tử Thiên Tú bị trận chiến đấu kia làm bị thương?

Thiên Tú tông, quả nhiên là ngọa hổ tàng long, không thể khinh thường, Đường Phong lại nhớ tới đại hung khí vừa rồi, thổn thức không thôi.

Sư tỷ đang bận, lại gặp phải chuyện xấu hổ như vừa rồi, Đường Phong cũng không tiện ở lâu, thời điểm đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được tiếng Chu Tiểu Điệp trong phòng gấp gáp nói:

- Sư mẫu làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Sư phó đến kìa.

- Không biết.

Mạc Lưu Tô cũng hoang mang lo sợ, gấp đến độ đổ mồ hôi trán.

- Nếu không, giết người diệt khẩu!

Vẻ mặt Chu Tiểu Điệp đưa ra đề nghị hung ác.

- A?

Mạc Lưu Tô bị dọa sợ.

- Hừ hừ, dù sao cũng là địch nhân,

Chu Tiểu Điệp cười lạnh hai tiếng.

- Sư mẫu, nàng là địch nhân, vì sao chúng ta lại cứu giúp nàng chứ.

- Ta...

Mạc Lưu Tô ta cả buổi cũng không nói được nguyên nhân.

Bước chân của Đường Phong không tự chủ ngừng lại, dù âm thanh đối thoại của nhị nữ đã đè thấp, nhưng mỗi một câu một chữ đều lọt vào trong tai của hắn. Hắn vốn cho rằng người đang nằm trên giường của Mạc Lưu Tô chính là đệ tử Thiên Tú, nhưng xem ra, chuyện không phải là như vậy.

Người này chính là địch nhân!

Người của Thiên Thánh Cung? Đường Phong chỉ nghĩ đến một khả năng này, mà người của Thiên Thánh Cung phù hợp với khả năng này, chỉ có một.

Không phải chứ? Đường Phong đổ mồ hôi lạnh. Tuy muốn tận mắt chứng minh đúng vậy hay không, nhưng bây giờ đi vào lại quá bất tiện, rơi vào đường cùng, Đường Phong đành phải chờ đợi ở cửa vào, vừa cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên trong, vừa suy đoán tiền căn hậu quả của chuyện này.

Đợi đến giờ Thìn, cương khí ba động trong phòng mới từ từ biến mất, trừ khí tức của Lưu Tô sư tỷ và Chu Tiểu Điệp ra, còn có một cổ khí tức dần dần mạnh lên.

- Sư phó vẫn ở bên ngoài.

Trong phòng, Chu Tiểu Điệp trốn ở sau lưng Mạc Lưu Tô, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra nhìn về phía đạo thân ảnh mơ hồ kia.

-- Ta sẽ giải thích với hắn.

Trong lòng Mạc Lưu Tô quyết tâm cảm tử, thò tay mở cửa phòng.

Đường Phong quay người, nhìn hai người từ trên xuống dưới, dù Lưu Tô sư tỷ hay Chu Tiểu Điệp, lúc này đều cúi đầu xuống giống hệt như hài tử làm sai chuyện, đứng ở này ý bảo mặc cho người xử lý.

Thấy các nàng biểu hiện như vậy, Đường Phong cũng mềm lòng, những lời lẽ chuẩn bị trước để giáo huấn cũng biến mất lên chín tầng mây.

Thăm dò tình huống bên trong, thân thể nằm trên giường kia lúc này đã được đắp lên một tấm chăn, dáng người uyển chuyển kia ẩn ẩn hiện ra.

- Nói đi.

Đường Phong thở dài đi vào, đứng bên cạnh nhìn xuống, Đường Phong phát hiện đúng như hắn phỏng đoán, nằm trên giường không phải ai khác, chính là Tô Luyến Thủy trúng một chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm của mình.

Không ngờ mạng nữ nhân này lớn như vậy, dùng thực lực Linh giai trung phẩm của mình xuất kiếm, lại không thể lấy tính mạng của nàng. Nàng hiện tại, mặt sắc vô cùng tái nhợt, hô hấp như có như không, tuy nàng lúc này vô cùng thê thảm, nhưng đã nhặt được một mạng, mà nguyên nhân trong đó, chính là nhờ Mạc Lưu Tô cứu chữa kịp thời.

Đến bên cạnh chiếc ghế ngồi xuống, Mạc Lưu Tô sợ hãi đứng trước mặt Đường Phong, hai cánh tay bất an quấn vào nhau, mím chặt môi, đầu không dám ngẩn lên.

Chu Tiểu Điệp vội vội vàng vàng đi ra bên ngoài, tranh thủ dâng một chén trà lên cho Đường Phong, nhu thuận vô cùng:

- Mời sư phó uống trà.

Đường Phong tiếp nhận chén trà, trừng mắt nhìn nàng, Chu Tiểu Điệp le lưỡi, vội vàng đứng bên cạnh Mạc Lưu Tô, dựng lỗ tai lên, chờ đợi con mưa giáo huấn.

- Nói xem chuyện gì đang xảy ra.

Đường Phong uống một ngụm trà, nhìn qua hai người hỏi.

- Ta...

- Ta... Nàng...

Mạc Lưu Tô gấp gáp, không cách nào nói đầy đủ một câu cho ra hồn, hai mắt ngập nước thiếu chút nữa nàng đã khóc.

- Ta nói.

Chu Tiểu Điệp dùng vẻ mặt thấy chết không sờn hiên ngang lẫm liệt, trả lời thay Mạc Lưu Tô.

- Ngươi nói đi.

Đường Phong bị nàng chọc cười.

- Không nói rõ nguyên do, ta sẽ đập nát bờ mông của ngươi!

Khóe miệng Chu Tiểu Điệp co quắp, một cổ tâm tình bất an từ trong lòng dâng lên.

Chuyện này hắn không thể hiểu thấu, Chu Tiểu Điệp và Mạc Lưu Tô ẩn thân trên thuyền hoa, lúc đầu có một Linh giai cao thủ bị thương ngã xuống ở trước mặt các nàng, bị các nàng loạn đả một hồi, sau đó giết chết.

Sau đó Tô Luyến Thủy bị trúng một chiêu Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, nhưng cũng không bị giết chết tại chỗ, mà trùng hợp, nàng cũng rơi xuống đúng vào chiếc thuyền hoa của nhị nữ.

Đều là nữ nhân, Mạc Lưu Tô và Chu Tiểu Điệp cũng không hạ độc thủ như tên đệ tử Thiên Thánh Cung hung ác lúc trước, thầm nghĩ mặc kệ không hỏi, để cho nàng ta tự sinh tự diệt.

Nhưng các nàng nhìn thấy càng ngày càng khó chịu, lúc này Mạc Lưu Tô động lòng trắc ẩn, trị liệu cho nàng một phen. Vì được cứu chứa kịp thời, mới giữ lại một hơi cho nàng.

Sau đó hai người không biết nên làm thế nào, đần độn, u mê mang Tô Luyến Thủy trở về Thiên Tú tông, sau đó là việc Đường Phong nhìn thấy.

- Đúng là lòng dạ đàn bà mà!

Sau khi nghe xong, Đường Phong đập bàn một cái, đúng là Tô Luyến Thủy là nữ nhân, nhưng nàng là Linh giai cao thủ a, hơn nữa còn là người của Thiên Thánh Cung, nàng vốn là người phải chết, nhưng lại bị nhị nữ kéo từ trong tay diêm vương trở về.

- Là lỗi của ta, sư đệ muốn trách thì trách ta đi.

Khóe mắt Mạc Lưu Tô lưu động, nàng chưa bao giờ bị Đường Phong quát nạt bao giờ, cho nên trong lòng chua xót cực.

- Sư phó, nếu không thì bây giờ một kiếm giết nàng đi, dù sao bây giờ nàng cũng không thể phản kháng!

Chu Tiểu Điệp đưa ra đề nghị, nói rất yếu ớt.

Thiếu chút nữa Đường Phong bị nàng làm nghẹn chết! Giết Tô Luyến Thủy không phải việc khó, vừa rồi trên chiến trường mình đã giết nàng một lần rồi, nhưng trong tình trạng này, Đường Phong không thể nào ra tay được.

- Ý của ta không phải là không cho các ngươi cứu người, nhưng cũng phải xem người mà mình cứu là ai.

Đường Phong tận tình khuyên bảo.

- Hiện tại nữ nhân này vẫn còn sống, đợi nàng khôi phục thực lực sẽ có hậu quả gì các ngươi biết không?

Nhị nữ đồng thời lắc đầu.

- Ta kể cho các ngươi câu chuyện Nông phu và con rắn.

Ngữ khí Đường Phong chậm rãi, đem câu chuyện nói ra.

Lưu Tô sư tỷ và Chu Tiểu Điệp nghe xong liền hoảng sợ, nếu một Linh giai trung phẩm cao thủ muốn gây bất lợi cho các nàng quá dễ dàng, chuyện các nàng làm chẳng khác gì cứu một con rắn, chuyện bị rắn ngược là chuyện ngày nào cũng phát sinh trên giang hồ.

Đường Phong kể toàn bộ câu chuyện xong, liếc nhìn Tô Luyến Thủy trên giường, thấy nàng vẫn không nhúc nhích, trong lòng liền cười lạnh.

- Các ngươi cẩn thận suy ngẫm, ta đi ra ngoài một chút.

Đường Phong vừa nói, vừa quay người đi ra ngoài, ngay vào lúc Đường Phong quay người, Tô Luyến Thủy vốn đang nằm không nhúc nhích trên giường giống như tia chớp, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai vọt tới sau lưng Mạc Lưu Tô, chế trụ cổ nàng.

Biến cố này làm Chu Tiểu Điệp chấn động, cổ tay khẽ đảo, trong tay cầm mấy chuôi phi tiêu, hung ác nhìn qua Tô Luyến Thủy.

Đường Phong cười lạnh liên tục, ánh mắt như chim ưng nhìn về phía sau lưng Mạc Lưu Tô, nhìn thẳng vào con mắt Tô Luyến Thủy.

Vừa rồi kể cho nàng câu chuyện Nông phu và con rắn, không ngờ lại lập tức phát sinh.

Chu Tiểu Điệp tức giận nổi trận lôi đình:

- Khó trách lại nói răng trong miệng độc xà, kim dưới đuôi ong vàng, cả hai chúng nó đều không độc, độc nhất là lòng dạ đàn bà! Ta và sư mẫu có hảo ý cứu ngươi một mạng, ngươi lại lấy oán trả ơn!

Xem ra Chu Tiểu Điệp rất nổi giận, ngay cả bản thân mình cũng mắng.

- Tô cô nương, ngươi cảm thấy mình có mấy thành phần thắng.

Biểu lộ của Đường Phong không kinh ngạc chút nào, chỉ lạnh lùng cười nói.

- Ngươi sớm đã biết ta tỉnh lại?

Lông mày Tô Luyến Thủy cau lại, Đường Phong trấn định vượt qua dự kiến của nàng.

- Thời điểm tỉnh dậy và thời điểm bất tỉnh khí tức hoàn toàn bất đồng nhau.

Đường Phong lắc đầu, từ trên ghế đứng lên, thời điểm Chu Tiểu Điệp nói muốn giết nữ nhân này, cũng là lúc nữ nhân này tỉnh lại, động tác nàng bắt cóc Mạc Lưu Tô không nhanh, nếu Đường Phong muốn ngăn cản cũng không khó. Nhưng hắn lại không làm thế, sau này Lưu Tô sư tỷ gặp địch nhân nào bị thương, chỉ sợ khi đó lại động lòng trắc ẩn.

Hơn nữa, đây cũng lý do mà mình có thể ra tay giết nàng! Đối với địch nhân không có lực uy hiếp, Đường Phong sẽ không có hứng thú động thủ, nhưng hiện tại lại bất đồng, nàng bắt cóc nữ nhân của mình, đây chẳng nào là tự chui đầu vào rọ!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1239)