← Ch.0810 | Ch.0812 → |
Ánh sáng bắn xuống từ trận pháp trên không trung, gom hết đệ tử Nguyên Môn ở bên trong.
Hành động điên cuồng của Lâm Động lúc này đã hiển hiện rõ ràng, hắn không muốn tha cho bất cứ đệ tử nào của Nguyên Môn!
Khi hiểu ra được điều này thì dù những đệ tử Bát Nguyên Niết Bàn cũng không kìm được mà hít vào một hơi khí lạnh. Đệ tử đỉnh cấp của các Tông phái khác, sắc mặt cũng tái nhợt, rõ ràng đã bị hành động điên cuồng của Lâm Động dọa cho chết khiếp.
Cuộc Thi đấu Tông phái tuy luôn có thương vong, nhưng chưa từng có ai thật sự muốn diệt trừ sạch sẽ đối phương. Ngay cả Chu Thông năm đó cũng chỉ giết hơn một trăm đệ tử và một Tiểu Nguyên Vương của Nguyên Môn mà thôi!
Vậy mà lúc này Lâm Động lại định diệt toàn bộ đệ tử Nguyên Môn! Thủ đoạn hung tàn này thật khiến người ta phải nổi da gà.
- Điên rồi điên rồi! Nếu hắn giết hết đệ tử Nguyên Môn thì có lẽ Nguyên Môn sẽ bùng nổ!
- Số đệ tử Đạo Tông chết trong tay Nguyên Môn cũng không ít đâu!
Tô Nhu cắn môi. Trước đó nàng đã tận mắt chứng kiến các đệ tử Đạo Tông bị chèn ép đến mức thế nào, hơn nữa nàng cũng biết Lâm Động trước nay là người trọng tình nghĩa, với tính cách của hắn, thấy đệ tử Đạo Tông bị tổn thương như vậy chắc chắn sẽ bạo nộ.
Mà Lâm Động một khi đã bạo nộ thì thủ đoạn sẽ khiến người khác phải lạnh xương sống. -
Ngô Quần không nói gì, rồi thở dài một tiếng, ân oán hai bên đã không thể điều hòa, đệ tử Nguyên Môn từ đầu đến cuối đều muốn sỉ nhục Đạo Tông, nhưng bọn chúng không ngờ trong số đệ tử Đạo Tông lần này lại xuất hiện Sát Thần như Lâm Động!
- Ở đây làm bất cứ điều gì thì các Tông phái cũng không được truy cứu... Nhưng nếu Lâm Động thật sự làm thế thì quan hệ giữa Đạo Tông và Nguyên Môn sẽ triệt để trở mặt!
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
- Trong các cuộc Thi đấu Tông phái bao năm nay, không biết Đạo Tông đã có bao nhiêu người mất mạng trong tay đệ tử Nguyên Môn, món nợ này không phải không phải trả, chỉ là chưa đến lúc!
- Mà lúc này có lẽ đã đến lúc rồi!
Lăng Thanh Trúc nhìn về gã thanh niên gầy gò đứng trên đỉnh lô, sắc mặt có phần tái nhợt, nụ cười dữ dằn, ánh mắt nàng nhất thời có chút phức tạp. Xem ra hắn thật sự muốn Đông Huyền Vực chấn động một phen a!
- Không biết trời cao đất dày! Muốn giữ lại toàn bộ đệ tử Nguyên Môn lại đây, không sợ lời nói khoác lác đó dìm chết sao?
Ánh mắt Nguyên Thương lúc này trở thành vô cùng đáng sợ, quát lên.
- Tất cả đệ tử Nguyên Môn, kết trận!
Nguyên Thương cúi xuống hét với đệ tử Nguyên Môn.
- Rõ!
Đệ tử Nguyên Môn lập tức đáp lại, cùng nhìn về Lâm Động với ánh mắt âm u, sau đó nhanh chóng bố trận, nguyên lực hùng hồn lập tức cuộn trào.
- Lão tử xem hôm nay ngươi làm được gì?
Lôi Thiên ở trong trận pháp, mặt mày dữ dằn nhìn Lâm Động, cười lạnh:
- Lâm Động, ngươi cứ ở đây mà ngông cuồng đi, đợi khi ra khỏi Dị Ma Vực, sau này nếu ngươi còn ở Đông Huyền Vực thì phải cẩn thận một chút, cường giả Nguyên Môn ta sẽ rất hứng thú tìm ngươi để giao lưu đấy!
- Đệ tử Đạo Tông, kết trận!
Bên phía Đạo Tông, Ứng Tiếu Tiếu thấy vậy cũng hô lớn một tiếng, tuy trận pháp trên không trung có năng lượng khủng khiếp nhưng dù sao đệ tử Nguyên Môn cũng quá đông, trạng thái của Lâm Động hiện giờ lại không phải tốt nhất, bọn họ cũng không thể cứ đứng nhìn thế được.
Đệ tử Đạo Tông lập tức đồng thanh đáp lời, rồi định lập thành trận pháp, hỗ trợ lực lượng cho Lâm Động. Nhưng Lâm Động trên trời lại xua tay:
- Trận pháp này chỉ có thể dựa vào sức mạnh của mình ta mà thôi!
Tiếu Tiếu nhíu mày, lẽ nào Lâm Động muốn dùng sức một mình chống lại rất cả đệ tử Nguyên Môn sao?
- Tỷ tỷ... tin hắn đi!
Khi Ứng Tiếu Tiếu định lên tiếng thì Ứng Hoan Hoan kéo tay nàng, khẽ nói.
- Muội cũng định nhìn hắn làm bừa sao?
Ứng Hoan Hoan giận dữ.
- Muội chỉ tin hắn mà thôi!
Ứng Hoan Hoan mỉm cười.
Ứng Tiếu Tiếu khựng người nhìn nàng thiếu nữ bên cạnh, cuối cùng thở dài bất lực. Có lẽ lúc này cũng chỉ có thể làm vậy.
Trong quang trận, Nguyên Thương nhìn trận pháp của đệ tử Nguyên Môn, hung quang ngưng tụ trong mắt, hắn chầm chậm đáp xuống trận pháp rồi ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động:
- Lâm Động, nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng cho ngươi hay, đệ tử Đạo Tông lần này cũng đừng hòng thoát một ai!
- Vậy sao?
Lâm Động cười lạnh, chầm chậm bay lên rồi chui vào quang trận.
- Ta không tin trận pháp quỷ quái của ngươi lại chặn được công kích liên thủ của nhiều đệ tử Nguyên Môn như vậy!
Thủ ấn của Nguyên Thương biến hóa, lập tức trận pháp của đệ tử Nguyên Môn bắn ra chùm sáng, nguyên lực hùng hồn ngưng tụ, cuối cùng biến thành một đầu mãnh sư to hàng ngàn trượng.
- Grào!
Đầu mãnh sư hình thành từ nguyên lực ngửa lên gầm một tiếng kinh thiên động địa, đại địa rung chuyển, nứt toác ra thành những đường rãnh lớn.
- Hãy xem ta phá vỡ trận pháp quỷ quái của ngươi!
Ánh mắt Nguyên Thương tối lại, tay áo vung lên, đầu mãnh sư hình thành từ nguyên lực của hàng trăm đệ tử Nguyên Môn lập tức lao tới, trước bao ánh mắt chấn động xông thẳng vào quang trận. Thanh thế này khiến không ít người run rẩy!
Mức độ mạnh mẽ của đòn công kích này, ngay cường giả Sinh Huyền Cảnh Tiểu thành cũng phải tránh né!
- Phù!
Lâm Động từ trên cao nhìn xuống đầu mãnh sư ngày một tới gần, hắn hít sâu một hơi, vung tay lên, một viên thạch châu cổ phác xuất hiện giữa những ngón tay.
Viên thạch châu này chính là lễ vật cuối cùng mà Đại Hoang Vu Bi tặng cho Lâm Động, Hoang Vu Châu!
Sau khi có nó, Lâm Động chưa từng dùng tới, nhưng hôm nay không thể không dùng đến.
Vút!
Lâm Động chăm chú nhìn Hoang Vu Châu, rồi cánh tay rung lên, thạch châu bắn ra biến thành một đạo ánh sáng xám.
Luồng sáng này không hề có thanh thế kinh thiên động địa, so với đầu mãnh sư nguyên lực khổng lồ kia thì giống như ánh sáng của đom đóm, nhưng nó vẫn lao tới, cuối cùng đâm sầm vào đầu mãnh sư.
Phụt phụt!
Khoảnh khắc tiếp xúc không hề có tiếng nổ kinh thiên, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy, một luồng lực Hoang vu lan tỏa từ thạch châu. Trước sự xâm thực của lực Hoang vu, đầu mãnh sư nguyên lực bắt đầu tan biến với tốc độ kinh người...
- Sao có thể như vậy?
Bọn Nguyên Thương nhìn cảnh tượng quỷ dị đó, đồng tử đều co rút lại, gương mặt hiện lên vẻ không thể tin nổi. Bọn chúng không thể ngờ công kích ngưng tụ sức mạnh của tất cả đệ tử Nguyên Môn lại bị Lâm Động phá giải như vậy!
- Cẩn thận!
Ánh mắt Nguyên Thương bỗng kịch biến, hắn nhìn thấy một tia sáng xám bắn xuống, cuối cùng bắn vào trận pháp trên không trung.
Bùm!
Ngay khi hắn vừa dứt lời thì trên thạch châu nhanh chóng xuất hiện vết nứt, sau đó hắn nhìn thấy một luồng sức mạnh gần như hủy diệt tỏa ra từ viên thạch châu nhỏ bé đó.
Uỳnh!
Cả thiên địa dường như rung chuyển, trận pháp do hàng trăm đệ tử Nguyên Môn kết thành trước sức mạnh hủy diệt đó nhanh chóng lắc lư như sắp sụp đổ.
- Phá!
Ánh mắt Lâm Động lạnh băng, nhất thời hô lên một tiếng trầm đục.
Uỳnh!
Lâm Động vừa dứt lời, sức mạnh hủy diệt đó cũng lập tức bùng nổ đến cực hạn. Bọn Nguyên Thương sắc mặt đầy kinh hãi nhìn thấy trận pháp của Nguyên Môn đã xuất hiện vết rạn nứt.
Bùm!
Vết rạn nứt lan nhanh, cuối cùng, trước vô số ánh mắt kinh hãi, trận pháp đã nổ tung! Tầng phòng ngự cuối cùng của Nguyên Môn đã bị phá vỡ!
← Ch. 0810 | Ch. 0812 → |