← Ch.0811 | Ch.0813 → |
Uỳnh!
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, trận pháp bảo vệ các đệ tử Nguyên Môn đã nổ tung, lập tức một luồng năng lượng cuồng bạo bùng nổ.
Phụt phụt phụt!
Đám đệ tử Nguyên Môn mất đi tầng phòng hộ cuối cùng, năng lượng cuồng bạo lập tức lan tỏa, hàng trăm người sắc mặt tái nhợt, máu tươi bắt tung tóe, cả trận doanh vô cùng thảm hại.
Năng lượng cuồng bạo cuối cùng dần tiên tan, vô số ánh mắt lập tức nhìn tới, rồi bọn họ thấy trong trận doanh Nguyên Môn, tất cả cùng ngã ra, ánh mắt đầy vẻ kinh hãi.
Tử thương nghiêm trọng!
Nhìn cảnh tượng đó, không ít người trong lòng phải run lên, lúc này bọn họ mới thật sự tin những lời Lâm Động nói là thật, hắn thật sự muốn giải quyết toàn bộ đệ tử Nguyên Môn!
- Thủ đoạn thật cường hãn, cũng may chưa đắc tội với hắn!
Kiếm Si Tiết Lăng của Kiếm Tông da đầu tê dại đi khi nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng thầm cảm thấy may mắn ban đầu không có ra tay với đệ tử Đạo Tông.
- Lâm Động, ta phải xé xác ngươi!
Trong trận doanh của Nguyên Môn, sắc mặt Nguyên Thương tím tái lại nhìn số lượng đệ tử Nguyên Môn bị tổn thất, hắn ngẩng đầu lên nhìn Lâm Động, gầm lên.
Bên cạnh Nguyên Thương, Lôi Thiên và Linh Chân cũng có phần thê thảm. Bọn chúng nhìn cảnh tượng đó, sắc mặt cũng tối lại, nhưng cũng có chút kinh hãi khó che giấu. Bọn chúng thật sự không thể tin nổi Lâm Động dùng sức một mình, không chỉ phá vỡ trận pháp của nhiều đệ tử Nguyên Môn như vậy, mà còn đả thương bọn họ.
Lâm Động cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn bọn Nguyên Thương, một lát sau, giọng nói không chút biểu cảm vang lên:
- Món nợ các ngươi nợ Đạo Tông trước đây, hôm nay ta sẽ đòi bằng hết!
Vừa dứt lời, thủ ấn của Lâm Động biến đổi, chỉ thấy Càn Khôn Cổ Trận lại nghịch chuyển, vô số chùm sáng kỳ dị hình thành bên trong trận pháp.
- Khốn kiếp, ngươi dám!
Nguyên Thương thấy vậy, sắc mặt kịch biến quát lên.
Vút!
Lâm Động vung tay, vô vàn chùm sáng kỳ dị lập tức lao như vũ bão tới những đệ tử Nguyên Môn mặt đầy sợ hãi bên dưới.
- Mau rút lui!
Nguyên Thương thấy vậy vội hét lên.
Phụt phụt!
Thế nhưng đệ tử Nguyên Môn đã mất đi sự bảo vệ của trận pháp, không còn đường lui nữa, chỉ có thể dùng nguyên lực tạo lớp phòng vệ bên ngoài, nhưng nó chẳng có chút tác dụng phòng ngự nào trước chùm sáng mang lực phân giải quái dị của Lâm Động.
Vì thế khi chùm sáng bắn tới, tất cả đều kinh hãi nhìn thấy, rất nhiều đệ tử Nguyên Môn bắt đầu biến mất trong không khí!
Lực phân giải trong những chùm sáng kia đã xóa bỏ bọn chúng khỏi thế giới này!
Cảnh tượng lúc này không có máu tươi bắn tung tóe, không có tiếng kêu thảm thiết, có chăng chỉ là từng bóng người bỗng biến mất một cách quỷ dị, cảnh tượng khiến người ta không rét mà run.
Tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt ra nhìn đệ tử Nguyên Môn biến mất khỏi thiên địa với tốc độ kinh người.
Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi mà đệ tử Nguyên Môn chỉ còn lại chưa đến một nửa!
- Tên tạp chủng, Nguyên Môn ta sẽ không tha cho ngươi!
Ánh mắt Lôi Thiên đỏ quạch gầm lên.
- Xót xa à? Cuối cùng các ngươi cũng biết cảm giác đó rồi sao?
Gương mặt Lâm Động dần hiện lên vẻ dữ dằn đáng sợ hơn, hắn cúi xuống cười lớn.
- Vừa rồi các ngươi giết đệ tử Đạo Tông ta không phải rất sung sướng sao? Giờ sung sướng tiếp đi!
Ánh mắt Nguyên Thương long lên sòng sọc, đột nhiên hắn bỗng hít sâu một hơi, gằn từng tiếng nói:
- Lâm Động, chuyện trước đây có lẽ bọn ta hơi quá đà, nhưng ngươi làm như vậy cũng quá đáng rồi, cứ thế này đối với ai cũng không tốt, chi bằng chúng ta mỗi bên nhường một bước? Đệ tử Đạo Tông ngươi tổn thất không ít, nhưng Nguyên Môn ta cũng thương vong nghiêm trọng, hay là đến đây thì thôi đi?
- Lão đại!
Lôi Thiên nghe vậy, không cam tâm hét lên.
- Câm miệng!
Nguyên Thương quát lớn, ánh mắt đầy sát ý nhìn Lôi Thiên, lúc này Lôi Thiên mới ngậm miệng lại.
- Trận pháp của hắn quá khủng bố, chúng ta căn bản không thể phá được. Đọ với hắn lúc này không phải sáng suốt!
Linh Chân ở bên cạnh trầm giọng nói.
- Ha ha, thật không hổ là Tiểu Nguyên Vương, biến tiến biết lùi!
Dường như Lâm Động cười một tiếng, nhưng rồi hắn chầm chậm lắc đầu.
- Có điều, ngươi thấy Lâm Động ta giống một người hành sự thiếu dứt khoát sao?
- Lâm Động, nếu ngươi ép bọn ta đến mức đó có lẽ ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì đâu!
Nguyên Thương âm u nói.
- Vậy chúng ta hãy xem ai không được lợi lộc gì!
Lâm Động cười lạnh, sự việc đã đến nước này sao có thể dừng tay? Hắn căn bản không phải loại người hay do dự. Nguyên Thương cũng là loại người hung hãn, cũng biết nhẫn nhịn, kẻ địch như vậy, để lại không phải sẽ khiến mình ăn ngủ không yên sao?
- Đây là ngươi tự chuốc vào thân!
Nguyên Thương cũng bị Lâm Động kích nộ hoàn toàn, hắn nhìn Lôi Thiên, Linh Chân:
- Cùng động thủ, nguyên lực trong cơ thể tên tiểu tử này đã tiêu hao hết, căn bản không gắng gượng được bao lâu đâu!
Hai người bọn Linh Chân nghe vậy cùng gật đầu.
- Tất cả đệ tử Nguyên Môn còn lại, bỏ mọi phòng ngự, dùng trận pháp công kích!
Từ tình hình trước mắt có thể thấy, chùm sáng quỷ dị kia có một sức mạnh hủy diệt khủng bố, đệ tử bình thường căn bản không thể phòng ngự được, đã vậy thì cùng liều mạng!
- Rõ!
Tuy đám đệ tử Nguyên Môn lúc này vẫn còn sợ hãi nhưng bọn chúng cũng biết bị ép đến bước đường này, nói gì nữa cũng vô ích, chỉ là trong bụng thầm hối hận đã chèn ép đệ tử Đạo Tông. Nếu không phải như thế thì Lâm Động cũng không đến mức điên cuồng thế này.
Xoẹt!
Ba người bọn Nguyên Thương cùng bay tới, nguyên lực hùng hồn cuộn trào, cả ba cùng thi triển vũ kỹ mạnh nhất của mình.
- Nguyên Đế Điển, Thiên Địa Quy Nguyên!
- Linh Đế Điển, Linh Mạch Kiếp Chỉ!
- Lôi Đế Điển, Thiên Lôi Ma Ngục!
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Nguyên lực lúc này đã có dấu hiệu điên cuồng, cả ba người bọn Nguyên Thương đều đã thúc động thực lực lên mức cao nhất, công kích đáng sợ khiến người ta phải nghẹt thở tấn công về phía Lâm Động.
Vút vút!
Phía sau bọn chúng, rất nhiều đệ tử Nguyên Môn cũng phát động công kích mạnh nhất của mình về phía quang trận.
Trận thế này khiến thiên địa dường như rung chuyển!
Lâm Động nhìn thấy thế, đôi mắt cũng đỏ ngầu lên, sau đó hắn ngửa mặt lên trời cười lớn, hai tay dang rộng, lỗ chân lông trên toàn thân bỗng bắn ra tia máu, khiến hắn chớp mắt đã biến thành một huyết nhân, hơn nữa thân thể hắn lúc này bỗng khô quắt lại.
- Muốn liều thì ta sẽ liều với các ngươi!
Các tia máu bắn ra toàn bộ được quang trận hấp thụ hết, quang trận lập tức đỏ rực, rồi ầm ầm vận chuyển.
Vút vút!
Những tia sáng mang lực phân giải lại một lần nữa bắn ra, lần này đám đệ tử Nguyên Môn ở phía dưới bắt đầu biến mất với tốc độ kinh người.
Công kích của ba người bọn Nguyên Thương cũng không ngừng bị phân giải, nhưng bọn chúng vẫn dựa vào nguyên lực hùng hồn chống lại sự phân giải, cuối cùng nhanh chóng tiếp cận với Lâm Động ở trong quang trận. Bọn chúng có thể cảm nhận được Lâm Động lúc này đã sức cùng lực kiệt, có lẽ chỉ cần tấn công một cách nhẹ nhàng là có thể giết được hắn.
- Tạp chủng, đời ngươi đến đây là kết thúc! Sau khi giải quyết ngươi rồi, ta sẽ tiễn đám đệ tử Đạo Tông kia xuống cùng ngươi!
Lôi Thiên cười lạnh một tiếng.
Ba người bọn Nguyên Thương càng ngày càng gần với Lâm Động, tất cả mọi người đều như ngừng thở, bọn họ biết rằng thắng thua sẽ được phân định ngay bây giờ!
- Ha ha!
Toàn thân Lâm Động nhuốm đầu máu, chật vật mở mắt nhìn ba người bọn Nguyên Thương đang lao tới. Trên gương mặt bị nhuốm máu đến đáng sợ dần hiện lên nụ cười, rồi hai tay kết ấn pháp, một giọng nói khẽ vang lên.
- Cấm chỉ!
Một vòng năng lượng kỳ lạ lan tỏa ra, nhất thời cả ba người bọn Nguyên Thương lập tức đông cứng lại trong giây lát.
Vút!
Ngay khoảnh khắc đó, một chùm sáng khổng lồ bỗng bắn ra từ phía sau Lâm Động, cuối cùng bắn lên người ba kẻ bọn Nguyên Thương trước ánh mắt đầy kinh hãi của bọn chúng.
- Kết thúc rồi!
Khi chùm sáng bắn lên bọn chúng, giọng nói khàn đặc và yếu ớt của Lâm Động cũng vang lên trong không trung.
← Ch. 0811 | Ch. 0813 → |