← Ch.1418 | Ch.1420 → |
- Âm Dương Ngư, luyện cho ta!
Lâm Động hô lên lạnh lùng, sức mạnh và máu ngoại lai đều bị hút vào Âm Dương Ngư luyện hóa. Ngay sau đó sức mạnh và máu ngoại lai bị tách ra, nó không đơn giản là tách nhau mà còn phân tách thuộc tính âm dương trong sức mạnh ngoại lai, huyết dịch cũng như vậy.
Khi vừa tách được chúng ra là Sở Nam lập tức có lại được cảm giác khống chế được cơ thể mình!
Âm Dương Ngư bơi trong Ngũ Hành Nguyên Dịch, Sở Nam luôn có cảm giác giữa chúng có mối liên hệ gì đó, trong đó còn có sự thay đổi hắn chưa hiểu rõ. Nhưng trong tình hình này Sở Nam cũng không thể nghĩ được gì, mọi tinh lực đều tập trung vào Âm Dương Ngư, nếu chúng thất bại thì Sở Nam thật sự không biết dùng công kích gì nữa, triệu hồi Thủy Tinh Quan sao?
Sở Nam lắc đầu.
Cái hốc mắt cười lạnh lùng:
- Không ngờ ngươi còn khiến ta kinh ngạc, Âm Dương hóa Ngũ Hành, Ngũ Hành diễn Âm Dương, đáng tiếc là ngươi còn quá yếu. Ta sẽ khiến Âm Dương của ngươi không thể tương sinh, Ngũ Hành khô kiệt, ngươi còn ngăn được ta không?
Vừa dứt lời, sức mạnh bùng nổ, huyết dịch tràn vào, Âm Dương Ngư trong đan điền Sở Nam giảm tốc độ quay, Ngũ Hành Nguyên Dịch cũng đứng im không chuyển động nữa, không chỉ là cả chỉnh thể không chuyển động mà ngay vô số vòng xoáy kia cũng dừng lại.
Nếu Âm Dương Ngư dừng chuyển động thì coi như Sở Nam cũng đến đường cùng rồi. Cảm giác mất khả năng khống chế lại ào về, ngập đôi chân, rồi đến tận cổ hắn.
Grào!
Sở Nam gầm lên một tiếng, tốc độ của Âm Dương Ngư lại nhanh hơn một chút, Sở Nam lập tức cmả nhận được động lực khiến Âm Dương Ngư xoay nhanh chính là bá khí!
- Gầm lên có thể nâng cao bá khí
Sở Nam không kìm được thắc mắc, rồi lại gầm lên một tiếng, lúc này hắn rất cần sức mạnh, nhưng lần này lại không có bá khí mà lại cảm thấy mệt mỏi, mệt mỏi từ tận trong xương tủy.
- Ta đã kích phá bá khí, nhưng làm thế nào để khiến bá khí tăng cấp như giống như tu vi, sức mạnh và nghịch ý nữa?
Sở Nam không rõ lắm, thứ bá khí này vẫn là bá khí ẩn trong cơ thể hắn sau lần thi triển Đấu Truyền Tinh Di.
Cảm giác mệt mỏi mà hắn cảm thấy đó là vì bá khí đã được phát tiết hết rồi.
Trong đầu Sở Nam hiện lên vô số nghi vắn, hắn hét lên:
- Thủy Tinh Quan, ra đây!
Thế nhưng lần nầy Thủy Tinh Quan không xuất hiện.
Sở Nam kinh ngạc.
- Không ích gì đâu, tuy phẩm giới của luồng bá khí của ngươi rất tốt, sức mạnh lớn, nhưng trước mắt ta ngươi vẫn quá yếu, vận mệnh của ngươi đã được quyết định ngay từ khi ra mở mắt rồi!
Giọng nói lạnh lùng của hốc mắt lại vang lên, cảm giác bị đè nén đã lên đến trên mũi của hắn. Hắn quả thực đã ngửi thấy mùi vị của cái chết còn mạnh hơn khí tức tử vong hắn đã có trong đan điền. Nhưng Sở Nam vẫn hét lên:
- Vận mệnh của ta nằm trong bàn tay ta. Trời không quyết định được, đất không được, ngươi cũng không được!
Sở Nam cất giữ Tử Chí, nếu thật sự đến lúc nguy cấp, Sở Nam sẽ khiến bản thân mình nổ tung. Hắn kéo hết máu và xương có thể sinh ra huyết dịch ngoại lai vào trong.
Khi độ Hỏa Kiếp, Thủy Kiếp, dù cơ thể Sở Nam bị hủy thì xương máy hắn cũng không hề bị tổn hại. Nhưng lần này hắn không lo được nhiều như vậy, không chỉ xương cốt, mà ngay cả tinh huyết, tâm huyết, hồn huyết, tất cả những thứ có sức mạnh hắn đều cho hết vào Âm Dương Ngư!
Sở Nam làm vậy hoàn toàn là làm bừa, nếu không có hiệu quả thì hắn sẽ chết nhanh hơn!
Nhưng Sở Nam vẫn không hề do dự.
Được ăn cả ngã về không!
Không ngờ đánh bừa vậy mà cũng có chút hiệu quả, Âm Dương Ngư lại xoay chuyển nhanh hơn một chút. Hốc mắt lại nó:
- Ngươi cũng quyết đoán lắm, nếu ngươi gặp ta vào lúc khác, ở một nơi khác thì có lẽ ta đã cho ngươi một cơ ngộ, nhưng đáng tiếc ngươi lại xuất hiện vào lúc này. Nhắm mắt vào đi!
Lời nói đó dường như có ma lực, đôi mắt vốn đang nhìn cái hốc mắt chằm chằm bỗng nhắm lại.
Mắt vừa nhắm lại thì tốc độ của Âm Dương Ngư lập tức chậm lại.
Nhưng cũng đúng lúc nhắm mắt lại, trong đầu Sở Nam bỗng xuất hiện một cái hốc mắt rồi lại hiện thêm một con mắt.
- Con mắt!
Vừa nghĩ tới nó, Sở Nam đột nhiên mở trừng mắt, những thứ trước đó không hiện ra được bỗng trào ra một cách rõ ràng. Sở Nam nhớ tới con mắt mà người trong núi đưa cho, hốc mắt này không phải đang thiếu một con mắt đó sao?
- Nếu để con mắt đó vào trong hốc mắt thì sẽ thế nào?
Câu hỏi này đương nhiên hắn không thể trả lời, nhưng hắn biết dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải thử xem. Đây là một cơ hội, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào dù là nhỏ nhất.
Chỉ có điều, với trạng thái của hắn lúc này, rất khó để lấy con mắt từ trong Trữ Vật Yêu Đới ra.
Rồi đặt con mắt đó vào cái hốc mắt vừa thần bí, vừa ác liệt kia thì lại càng khó!
Dù khó thế nào thì ta cũng phải liều một phen. Cha mẹ còn đang đợi ta, Mộng Nhi đang đợi ta, Linh Vân đang đợi ta, sao ta có thể thất hứa? Ta vẫn còn nhiều lời hứa chưa thực hiện! Vận mệnh, nếu là vận mệnh thì ta nên chết từ lâu rồi, nhưng ta vẫn sống bao nhiêu năm nay? Cái gọi là vận mệnh, ta không thể tu luyện, nhưng ta đã giết được cả Thiên Võ Thần cao cao tại thượng Cái gọi là vận mệnh trong mắt ta chỉ là, ngươi muốn diệt ta, nhưng ta sẽ không bị diệt!
Từng câu từng chữ của Sở Nam vang lên, chuyển hóa thành nghịch ý. Lúc này nghịch ý vẫn chưa có chiến đấu lực tực tế nhưng nó giúp tín niệm của Sở Nam được kiên định, có thể kích phát tiềm lực của hắn!
- Ủa?
Cái hốc mắt có chút kinh ngạc, trong giọng nói cũng đầy sự lạnh lùng. Điều khiến hốc mắt kinh ngạc không phải lời nói của Sở Nam mà là bản thân hắn:
- Kinh mạch trên người ngươi rất kỳ quái. Sao chỉ có một trăm linh hai đường? Mỗi người có kỳ kinh bát mạch, còn có vô số kinh mạch khác không đếm hết! Ngoài kinh mạch còn có huyệt, dù là võ giả không chuyên mở huyệt thì ít nhất cũng có ba trăm sáu chục huyệt. Nhưng ngươi lại chỉ có sáu mươi, không đúng, sáu mươi cái này không phải huyệt, chỉ là một trăm linh hai kinh mạch, cũng không đúng, những kẻ ta từng gặp chưa có ai có kinh mạch như vậy!
Nói rồi, cái hốc mắt nhìn Sở Nam, hỏi:
- Tại sao vậy?
- Ha ha ha...
Sở Nam cười điên cuồng:
- Không phải việc gì ngươi cũng biết, cũng làm được sao?
← Ch. 1418 | Ch. 1420 → |