← Ch.1901 | Ch.1903 → |
Theo Hư Thực Âm Dương phù trận được bố trí càng thêm nguyên vẹn, uy lực nó phát ra khiến Hư Hỏa không thể phản kháng được, suy yếu trở nên cực kỳ yếu ớt, có khuynh hướng tắt đi, Sở Nam tin rằng, đợi khi Hư Thực Âm Dương phù trận bố trí hoàn tất, Hư Hỏa trong một thời gian dài sẽ không uy hiếp được hắn.
Nhưng đúng lúc này, Hư Hỏa vốn còn dư lực lại tự rút lui, không đợi Sở Nam bức ép thì đã vô cùng chủ động mà co rút lại một chỗ, nếu lúc trước Sở Nam nhìn thấy cục diện này, khẳng định sẽ rất mừng, nhưng bây giờ, Sở Nam lại nhíu chặt mày, hắn cảm thấy bên trong có cổ quái.
Thoáng suy tư một chút, Sở Nam lại vì tình huống của Hư Hỏa mà tìm ra cách giải thích hợp lý, lúc cùng đánh nhau, đem năm ngón tay co lại, tụ lực, lại dùng lực phát ra một kích, khiến địch tổn thương lớn nhất, hoàn toàn không có gì khác nhau.
Giải thích hợp lý đã có, nhưng Sở Nam lại càng nghi hoặc, hắn nghĩ đến quá trình mình và Hư Hỏa tranh đấu, phát hiện lý giải vừa rồi của mình có vấn đề, phản kích hung mãnh lúc trước của Hư Hỏa khiến hắn cho rằng Hư Hỏa đã bị áp chế thành như lúc này, nhưng giờ nghĩ lại, cũng không phải tất cả mọi chuyện đều như vậy.
Tình cảnh chiến đấu như vậy không nói không người, cho dù chỉ là một dã thú, hắn cũng có thể hiểu, dù sao thì dã thú cũng có sinh mệnh, có thể phản ứng bản năng với nguy hiểm.
Thế nhưng, đây lại là Hư Hỏa, còn là Hư Hỏa chưa thể thai nghén linh hồn sinh mệnh, cũng giống như hắn thi triển ra uy năng công kích, uy năng như vậy đã có ý thức của chính nó.
Quả thực quá mức quái dị.
Nghĩ đến những điều này, nhưng trong đầu Sở Nam chỉ thoáng qua một suy nghĩ, ý định ban đầu của Sở Nam chính là chôn vùi những công kích Hư Hỏa này, khiến Hư Hỏa tạm thời bị khống chế, sau đó lại từ từ tìm phương pháp giải quyết hoàn toàn Hư Hỏa này.
Nhìn Hư Hỏa có phản ứng như vậy, Sở Nam liền thay đổi suy nghĩ của mình, Hư Hỏa này cũng giống như một ít người trong thế giới nhân loại, to mồm không nhất định lợi hại, nhưng nếu có thể đem chiến lực nhịn xuống thì mới thực sự lợi hại.
Ai biết "nắm đấm" thu lại tụ lực lúc nào mới đánh ra?
Chỉ có điều, mặc dù nghĩ vậy, nhưng bỏ mặc Hư Hỏa, đợi lần công kích sau này của Hư Hỏa, thì Sở Nam hơn phân nửa sẽ rơi vào trạng thái ngu hiểm, nếu như Hư Hỏa lại bạo động, tình cảnh Sở Nam lúc đó e rằng đã rét vì tuyết lại càng lạnh vì sương.
Hơn nữa, Sở Nam còn tùy thời tùy khắc dùng cảm xúc nuôi dưỡng Hư Hỏa, nếu như để Hư Hỏa nhanh chóng biến cường, lại không đem Hư Hỏa giải quyết, để Hư Hỏa mạnh mẽ, đây không phải là nuôi hổ gây họa thì còn là gì?
Cho nên, Sở Nam quyết định nhân lúc này hủy diệt Hư Hỏa.
Khi Hư Hỏa tự động thu về bên trong, những tro tan của Thiên Địa Họa cũng bị Hư Hỏa cuốn vào trong đó, Sở Nam nhìn thấy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, lại đem toàn bộ công kích của mình thi triển ra, đương nhiên, tốc độ bày bộ Hư Thực Âm Dương phù trận lại càng nhanh hơn.
Thấy Sở Nam công kích điên cuồng, tốc độ co rút của Hư Hỏa lại càng nhanh hơn, hành vi này lại càng thêm xác nhận suy đoán của Sở Nam, khiến Sở Nam hạ quyết tâm muốn tiêu diệt nó, chỉ có điều, đối với quan hệ không thể nói rõ của Hư Hỏa và không gian cơ thể, "Âm Dương long quyển" và "Hư không hắc động" có thể phát huy tác dụng đã là vô cùng không tệ rồi, Sở Nam chau mày, quát:
- Ngươi muốn thu nạp, ta lại không để ngươi được như ý.
- Tiểu trận, trận pháp không gian, ngăn bọn chúng lại.
Sở Nam nói dứt lời, tiểu trận lại một lần nữa thăng cấp Trận Không, đem tất cả Hư Hỏa bao phủ, phạm vi trải dài của Hư Hỏa mặc dù rất rộng, nhưng so với Trận Không lưu lại ở di tích Trận Tông thì quả thực không đáng kể, huống chi, còn bị tiểu trận khuếch đại ra, không một tia Hư Hỏa nào có thể tránh khỏi bao phủ.
Sau đó, lúc Trận Không ngăn cách, đem Hư Hỏa cách thành một điểm, một điểm đó hoàn toàn không thể tụ tập được, Hư Hỏa mặc dù quỷ dị, cường thế, nhưng đối mặt với loại không gian này, Hư Hỏa cũng không thể làm gì.
Bởi vì Hư Hỏa còn chưa mạnh đến mức có thể thiêu đốt cả không gian, lại nói, năng lượng tiểu trận thôn hấp cũng chính là năng lượng trong cơ không gian cơ thể, dựa vào quan hệ cả hai trong đó, chiêu thức Hư Hỏa có thể phát huy đối với Sở Nam không có tác dụng gì, nhưng gặp tiểu trận thì loại quan hệ này lại càng khiến Hư Hỏa giống như mua dây tự buộc mình.
Dù sao thì tiểu trận cũng không có loại cảm xúc phẫn nộ giống Sở Nam.
Hư Hỏa tập trung tại chỗ mạnh nhất, nhưng tách ra thì lại yếu một phần, cơ hội như vậy, Sở Nam tự nhiên sẽ không bỏ qua, Sở Nam lẩm bẩm:
- Vừa đúng lúc đem ngươi tôi luyện Thần Hồn!
Sở Nam lấy ra Thần Hồn, giống như luyện chế pháp bảo, từng điểm từng điểm đập tới, quả thực hữu hiệu, bỏ ra ba phút, Sở Nam cuối cùng cũng đem đoàn Hư Hỏa nhỏ nhất diệt đi, đây là lần đầu tiên Sở Nam diệt sát Hư Hỏa trên ý nghĩa.
Cứ như vậy, Sở Nam đem từng không gian nhỏ chậm rãi phá đi, Sở Nam còn lý giải mối quan hệ giữa cảm xúc và Hư Hỏa, mà chút ít tro tàn của Thiên Địa Họa bị thiêu đốt cũng bay lả tả vào trong Trận Không.
Sau khi Sở Nam tiêu diệt chừng ba mươi đoàn Hư Hỏa, thời gian Thần Hồn hủy diệt một đoàn Hư Hỏa lại giảm xuống 2, 3 phút, điều này nói rõ, Thần Hồn quả thực trở nên mạnh mẽ, một giờ sau, Thần Hồn chỉ mất một phut đã có thể diệt được một đoàn Hư Hỏa.
Dần dần, tốc độ tăng trưởng của Thần Hồn càng ngày càng nhanh, mà thời gian Hư Hỏa bị tiêu diệt lại giảm mạnh.
Ba giờ sau, Thần Hồn đã có thể ngay trong chớp mắt diệt sát một đoàn Hư Hỏa, Thần Hồn chi quyền nện xuống, một đoàn Hư Hỏa liền bị diệt, cứ như vậy mất bảy tám phút, toàn bộ Hư Hỏa đều bị diệt sạch.
Sở Nam lúc này mới thở dài một hơi, cảm thấy sự cường hãn của Thần hồn, trên mặt Sở Nam lộ ra vẻ vui mừng, sau đó, tiểu trận thu hồi trận pháp không gian, không gian trong cơ thể quả nhiên không còn nửa phần bóng dáng Hư Hỏa nữa, ánh mắt Sở Nam rơi lên trên tàn tro của Thiên Địa Họa, chợt nghĩ:
- Những tàn tro của Thiên Địa Họa này dường như có chút không đúng, dường như khác hẳn lúc đầu.
- Thiên Địa Họa đã bị Hư Hỏa thiêu hủy rồi, những tro tàn này ngược lại so với Thiên Địa Họa còn mạnh hơn, vậy mà không bị đốt thành hư vô, chẳng lẽ trong tro tàn này có huyền cơ gì hay sao?
Sở Nam đang suy nghĩ thì vẻ mặt chợt biến đổi, bởi vì trong không gian cơ thể của hắn, Hư Hỏa vốn đã bị dập tắt, mà không gian trống rỗng nơi đó chợt "bùng" một tiếng, phát ra một đoàn hỏa diễm, khí tức, hình dạng không phải là Hư Hỏa thì là gì?
Nếu nói bất đồng thì Hư Hỏa này so với Hư Hỏa mà vừa rồi Sở Nam dập tắt lại càng mạnh hơn.
Gần như theo phản xạ có điều kiện, Sở Nam muốn lấy ra Thần Hồn nện xuống, nhưng trong nháy mắt Thần Hồn hiện ra, Sở Nam lại lộ vẻ kinh ngạc, trong kinh ngạc còn có chút vui mừng, Sở Nam vội dừng động tác nện Hư Hỏa lại, còn ngăn cản tiểu trận muốn xuất ra trận pháp không gian.
Thì ra, Hư Hỏa này mang đến cho Sở Nam một loại cảm giác hoàn toàn bất động, cảm giác lúc trước là nó như độc xà, tùy thời đều có thể xông ra cho hắn một kích, nhưng cảm giác bây giờ của nó lại như một con cừu nhỏ, tùy ý để Sở Nam sai khiến.
Chuẩn xác hơn mà nói thì Hư Hỏa giống như bị Sở Nam lý giải hoàn toàn, Sở Nam chính là tạo ra nó, nhưng Sở Nam rõ ràng cảm thấy lý giải thấu triệt Hư Hỏa của mình vẫn còn cách một tầng sa mỏng.
- Tại sao lại như vậy?
Sở Nam nghi hoặc, bắt đầu thí nghiệm, điều kiện Hư Hỏa qua trái qua phải, phi thiên nhập địa, huyễn hóa ra các loại hình dạng, Hư Hỏa đều nhất nhất làm theo chỉ lệnh của Sở Nam, làm xong tất cả, lông mày Sở Nam vẫn không giãn ra, hắn cảm thấy khí tức năng lượng trong không gian cơ thể lại lần nữa nồng đậm hơn vài phần, bầu trời, đại địa, mặt trời, mặt trăng, ngôi sao, ... đều xảy ra một vài biến hóa, biến hóa trực tiếp nhất vẫn là phạm vị địa vực không ngờ đã bị kéo dài ra gần 300 mét.
- Đây...
Sở Nam muốn nói lại thôi, cuối cùng ánh mắt vẫn rơi lên Hư Hỏa, Sở Nam có thể xác định là Hư Hỏa này nhất định có liên quan đến việc không gian cơ thể biến hóa, tình huống vừa rồi cùng biến hóa của tiểu trận sau khi phát triển cũng không khác bao nhiêu.
Lúc Sở Nam đang suy nghĩ, thì những tro tàn của Thiên Địa Họa lại rơi vào trong Hư Hỏa...
← Ch. 1901 | Ch. 1903 → |