← Ch.1902 | Ch.1904 → |
Đối với tri thức về Phù Chủng, Sở Nam cũng chỉ là từ chỗ của Lam Lâm Sinh nghe qua được chút hồ thuyết bát đạo mà thôi, tình hình cụ thể như thế nào, quá trình từ đầu đến cuối như thế nào, khi ngưng tụ Phù Chủng cần phải chú ý những cái gì... tất cả hết thảy những cái này, Sở Nam căn bản chẳng biết cái gì hết.
Lúc ấy Sở Nam còn chưa lấy được Sưu Hồn Bí Pháp từ trong tay của Tông chủ Tang Hồn Tông, đối với chuyện tình liên quan đến Phù Chủng, cơ hồ là chẳng biết được cái gì cả. Thế nhưng cái thứ Hư hỏa trước mắt này, đã tạo thành một thế cục cực kỳ khó lường. Sở Nam ngoài việc trâu chết bắt chó đi cày ra, dốc hết toàn bộ hiểu biết của hắn, đem áp dụng bừa lên chuyện này, cũng không có bất cứ phương pháp nào nữa cả.
Nghĩ đến chuyện Lam Lâm Sinh đối với việc chính mình có thể tìn được chín giọt Thương Long huyết, dùng để ngưng tụ thành Phù Chủng, chính là vạn phần đắc ý, ánh mắt của Sở Nam liền nhịn không được chuyển sang dừng lại trên người của Tiểu Hắc. Thương Long chính là Long, mà Tiểu Hắc cũng là Long, hơn nữa còn lại thập trảo thập sắc Long nữa. Thương Long căn bản là không thể nào so sánh được với nó. Chỉ sợ nếu như đem đầu Thương Long kia đi tới trước mặt của Tiểu Hắc, phản ứng đầu tiên của nó chính là quỳ rạp xuống đất thần phục, run rẩy không thôi a.
Hơn nữa, tinh huyết cũng chỉ có chín giọt mà thôi, mà trong người Tiểu Hắc thì lại không biết có đến bao nhiêu nữa...
Tinh huyết của Tiểu Hắc quả thật là vô cùng mê người. Sự cường đại của Tiểu Hắc xung không cần phải hoài nghi gì, mà Phù Chủng hình thành bởi tinh huyết của Tiểu Hắc, tự nhiên cũng sẽ không thể nào kém được. Chỉ là, Sở Nam vẫn còn có chút do dự.
Sở Nam biết rõ ràng, nếu như hắn bảo Tiểu Hắc trích tinh huyết cho hắn, Tiểu Hắc khẳng định là sẽ đáp ứng. Nhưng mà, Sở Nam lại có chút lo lắng. Hiện tại Tiểu Hắc vẫn còn đang hôn mê, nếu lấy tinh huyết của nó, đối với nó có thể nào tạo thành ảnh hưởng gì hay không? Sở Nam căn bản không thể nào biết được.
Hơi do dự một chút, Sở Nam liền xóa bỏ hoàn toàn ý niệm lấy tinh huyết của Tiểu Hắc trong đầu mình đi. Hắn căn bản không dám đặt cược, nếu như ảnh hưởng đến sự sống lại của Tiểu Hắc, thậm chí còn nguy hiểm hơn nữa, Sở Nam khẳng định sẽ vạn phần hối hận. Một cái Phù Chủng, cho dù có hàng ngàn hàng vạn ưu đãi lớn hơn nữa, như thế nào có thể so sánh với sự an nguy của Tiểu Hắc cơ chứ?
Từ bỏ ý niệm này ở trong đầu, ánh mắt của Sở Nam chuyển sang trên người Thiên Long Hồn, lên người cô bé con, chính là cái linh hồn từ trong Tang Hồn Chung chạy ra kia. Nhưng mà, Sở Nam cũng nhanh chóng phủ quyết khả năng này.
Cô bé con kia khẳng định là không thể lấy được rồi. Thế nhưng mà cô bé con so ra vẫn còn kém hơn so với Tiểu Hắc, như vậy thì Thiên Long Hồn, Thiên Lang Hồn hẳn là càng kém xa hơn nữa. Đến đây thì Sở Nam cảm thấy có chút khó khăn rồi.
- Chạy đi đâu để kiếm ra tinh huyết lợi hại đây?
Mặc dù là nghĩ vậy, nhưng mà Sở Nam lại biết rõ, cho dù là có đi chăng nữa, chỉ sợ hiện tại chạy đi lấy cũng không kịp nữa rồi. Hư hỏa càng ngày càng cô đọng hơn. Hơn nữa, cho dù có thể tìm ra được, Sở Nam cũng chưa nhất định sẽ chấp nhận sử dụng. Trong đầu Sở Nam chợt hiện ra thi thể của Viêm Long, thế nhưng vẫn là bị Sở Nam phủ quyết mất.
Cuối cùng, Sở Nam thì thầm:
- Khi chế tạo Phù Chủng, nhất định phải sử dụng tinh huyết của người khác hoặc vật khác sao? Tinh huyết của bản thân mình không được sao?
Trong lòng thầm nghĩ như thế, Sở Nam chậm rãi hạ quyết định:
- Tiểu Hắc vẫn là dùng máu tươi của ta mà đản sinh ra. Hơn nữa đã trải qua nhiều biến cố như vậy, tinh huyết của ta cũng đã có những biến hóa long trời lở đất, đặc biệt sau khi không gian nội thể hình thành xong, đã tạo thành càng nhiều biến hóa hơn nữa, vì cái gì lại không được cơ chứ?
Sau khi ngẫm nghĩ chốc lát, Sở Nam trực tiếp lấy ra tinh huyết của bản thân, đưa vào bên trong Hư hỏa. Một lần đưa chính là nhỏ vào đến mười giọt. Đối với tinh huyết của bản thân, Sở Nam chính là muốn dùng như thế nào liền dùng như thế đó, dù sao dùng ra rồi cũng có thể tái sinh lại.
Sau khi đại khái lấy ra khoảng chừng một trăm giọt, Sở Nam mới dừng lại, nói:
- Một khi đã chơi đến mức này rồi, vậy thì chơi lớn một chút đi. Cho dù là không thành công, cũng có thể hóa thành năng lượng, bị không gian nội thể hấp thu hết, ta cũng chỉ tổn thất một chút tinh huyết mà thôi!
Sau khi nghĩ đến điều này, Sở Nam liền nhẫn tâm, trích ra ba giọt tinh huyết quẳng ném vào bên trong Hư hỏa!
Sau khi ba giọt tinh huyết vừa tiến vào trong Hư hỏa, Hư hỏa lập tức dâng lên một tràng huyết sắc, năng lượng chung quanh cũng dâng trào mạnh mẽ lên. Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc sau đó, quang mang vốn vô cùng chói mắt kia đã trở nên ảm đạm xuống. Cụ thể một chút mà nói, phải là trở nên nội liễm hơn mới đúng!
Cái loại nội liễm này tự nhiên khiến cho Sở Nam nghĩ đến khái niệm phản phác quy chân.
Lập tức lại quẳng vào ba giọt tinh huyết nữa!
Quả nhiên đúng như Sở Nam dự liệu, hào quang cơ hồ liền biến mất. Xuất hiện trước mắt Sở Nam chính là một viên châu màu huyết hỏa. Chẳng qua, nó vẫn có thể làm cho người ta cảm giác được nó hoàn toàn không bình thường.
- Đây chính là Phù Chủng sao?
- Ba giọt lại ba giọt, tổng cộng là sáu giọt, nếu như bỏ thêm vào ba giọt nữa, có thể nào sẽ khiến cho nó biến thành một viên châu bình thường hay không? Mà nếu như bỏ thêm vào ba giọt nữa, tổng cộng chính là chín giọt... Chín giọt tinh huyết...
Trong lòng Sở Nam thoáng suy nghĩ qua một chút, nghĩ đến chín giọt tinh huyết, hắn liền không chút do dự, nhỏ thêm ba giọt tinh huyết vào nữa. Cái loại cảm giác mơ hồ không rõ ràng này cũng tiêu thất đi. Nhìn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi. Nguồn năng lượng trong không gian thể nội cũng không còn tuôn đổ vào bên trong viên châu Hư hỏa nữa, nhưng mà Sở Nam lại có loại cảm giác, mối quan hệ giữa viên châu Hư hỏa cùng với năng lượng không gian nội thể trong cơ thể hắn chính là như cá với nước, như cá gặp nước vậy.
- Cái thứ này, sẽ tạo thành biến hóa gì cơ chứ? Ngoại trừ tế ra, sau đó dùng đánh một kích thật mạnh, còn có phương thức công kích khác nào nữa sao?
Trong lúc Sở Nam còn đang ngẫm nghĩ, thì Phù Chủng Hư hỏa đang hư hư thực thực kia chợt bắn vọt lên cao, bay thẳng về phía đỉnh núi của ngọn núi gần đó.
Viên châu Hư hỏa kia vừa mới phóng vọt lên trên không trung, thời điểm khi mà Sở Nam còn ở dưới này tự hỏi vì sao, thì không gian nội thể của hắn đột nhiên trở nên biến hóa kịch liệt. Khí tức năng lượng cũng càng trở nên nồng đậm hơn. Mà cái cỗ khí tức nồng đậm này, khiến cho Sở Nam cũng không có tập trung đi quan sát xem không gian nội thể của mình đến tột cùng là đã xảy ra những biến hóa cụ thể gì, bởi vì Sở Nam nghĩ đến cỗ năng lượng này, đả đủ để cho hắn nếm thử một lần có thể tiến hành xây dựng lại kinh mạch hay không?
Nhưng mà Sở Nam cũng không có vội vàng thử nghiệm, mà hắn quay sang hỏi Tiểu Trận:
- Tiểu Trận, những kinh mạch của Vô Thượng Càn Khôn thôi diễn như thế nào, còn có những cái tinh thần khiếu huyệt kia nữa...
- Kinh mạch Vô Thượng Càn Khôn cũng không sai biệt lắm, tinh thần khiếu huyệt, ta ngay lập tức có thể thôi diễn ra không ít a!
- Được! Cứ tận dụng thời gian đi!
Nói xong, Sở Nam bởi vì muốn gia tăng đến mức tối đa khả năng có thể, hắn liền lấy ra một nhúm lá trà Viêm Long Trà. Tuy rằng lúc này cũng không có Trà lão trợ giúp Sở Nam tiến hành pha chế Viêm Long Trà, thế nhưng lúc trước thời điểm khi Sở Nam xem Trà lão luyện chế, cũng không phải là nhìn không a!
Cho đến ngày hôm nay, cho dù Sở Nam không nhất định có thể pha chế ra được, hắn cũng muốn thử xem một chút. Cho dù là không được, thì những năng lượng ẩn chứa bên trong lá trà Viêm Long Trà này cũng sẽ không uổng phí. Huống hồ, Sở Nam đối với chính mình quả thật vô cùng tự tin, cái loại tin tưởng này chính là đến từ những ma luyện trong quá trình luyện đan, luyện khí:
- Nếu như thật sự không thể pha chế được, như vậy ta liền một phen đem Viêm Long Trà luyện chế thành Viêm Long Đan!
Cũng may ở trên người của Sở Nam vẫn còn có Huyết Tiên Tần Hoàn, còn về các loại nguyên liệu phụ trợ khác, trên người Sở Nam vốn dĩ là còn thiếu hai loại, nhưng mà trong Giới chỉ Trữ vật của Cam Chí Thương vừa vặn lại có, hơn nữa lại không hề ít. Còn về việc Cam Chí Thương thu thập những cái nguyên liệu này, có phải là vì Viêm Long Trà hay không, thì Sở Nam căn bản là mặc kệ, toàn bộ tâm tư đều đặt trên việc pha chế Viêm Long Trà.
Cũng không có các loại trà cụ chuyên môn, Sở Nam liền làm giống như là luyện đan vậy, dùng năng lượng trong không gian nội thể ngưng tụ ra một bộ trà cụ, lại lấy nước trong đầm làm vật dẫn, lấy ra đủ loại vật liệu, tiến hành pha chế. Luyện đan cùng với pha chế trà có chỗ tương thông nhau. Tuy rằng Sở Nam cũng không làm được thuần thục như Trà lão vậy, thế nhưng mà dựa theo tình hình hiện tại mà nói, thì Sở Nam muốn pha chế thành công Viêm Long Trà, cũng không phải là chuyện gì quá mức khó khăn.
Khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, chén Viêm Long Trà thứ nhất đã hoàn thành!
Trong thời gian nửa tiếng đồng hồ Sở Nam pha chế trà này, những kịch biến của không gian thể nội cũng không hề có chút nào đình chỉ. Sở Nam vô cùng vui sướng, không thể tưởng tượng ra viên châu Hư hỏa kia không ngờ còn có được chỗ tốt thật lớn như thế. Nghĩ đến đây, Sở Nam liền một hơi uống cạn chén Viêm Long Trà.
Nhất thời, một cỗ năng lượng so với Viêm Long Trà do Trà lão pha chế càng cường đại hơn gấp trăm lần, trong nháy mắt mãnh liệt oanh nhập vào trong thân thể của Sở Nam. Chính bởi vì năng lượng quá mức kịch liệt, khiến cho Sở Nam cũng không thể ngay lập tức đem chúng nó toàn bộ dung nhập vào trong không gian nội thể, khiến cho cỗ năng lượng mạnh mẽ này đối với huyết nhục của hắn tạo thành thương tổn nhất định, nhưng đồng thời trong lúc đó, cũng khiến cho huyết ngục của hắn đạt được một chút sự rèn luyện nhất định.
Cuối cùng, vẫn là do cái hắc động hình thành ở bên trong không gian nội thể của Sở Nam, Tiểu Trận cùng với trọng kiếm đồng thời xuất động, mới có thể đưa tuyệt đại bộ phận năng lượng khủng bố kia, tất cả đều đem nhét hết vào trong không gian nội thể của hắn. Một sự chênh lệch to lớn như thế, nhất thời khiến cho Sở Nam có chút trố mắt cứng lưỡi.
Sở Nam dám khẳng định, kỹ thuật pha chế trà của chính mình kém Trà lão rất nhiều, thế nhưng mà Viêm Long Trà do hắn làm ra, năng lượng lại mạnh hơn so với Trà lão gấp cả trăm lần. Đối với cái kết quả này, Sở Nam cũng chỉ có thể quy kết nguyên nhân bởi vì năng lượng trong không gian nội thể cùng với nước trong đầm nước kia mà thôi.
Một lần mới, hai lần quen!
Những chén Viêm Long Trà tiếp theo, hắn pha chế nhanh hơn rất nhiều. Chỉ một tiếng đồng hồ sau đó, Sở Nam đã pha chế ra được bốn chén Viêm Long Trà. Bốn chén trà đổ vào bụng, sự biến hóa của không gian nội thể của hắn đã bị đánh sâu vào, tạo thành hiến hỏa như cuồng phong bạo vũ!
Cảm giác được điều này, Sở Nam khẽ lầm bầm:
- Như vậy, hẳn là không sai biệt lắm a!
Ánh mắt của Sở Nam nhất thời trở nên ngưng trọng hơn.
← Ch. 1902 | Ch. 1904 → |