← Ch.159 | Ch.161 → |
- Lý gia chủ, đã lâu không gặp!
Hùng Tam Bảo đứng ở trên đỉnh đầu con rết lớn, đột nhiên chui ra từ bùn đất. Hắn nhìn Lý Hồng Loan có ý động thủ đề phòng, cười nói:
- Thu hồi roi da của ngươi lại đi, ta sẽ không giết ngươi, hơn nữa... Chúng ta có thể hợp tác, chung tay truyền bá vinh quang của đại tự nhiên!
- Lý gia chủ, Lão Hùng cũng xuất hiện rồi, ngươi hẳn là hiểu con đường thứ ba là cái gì rồi chứ?
Trầm Côn cười nói:
- Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu cục diện hiện tại: Ngươi chỉ còn lại có không được một vạn quân. Hơn nữa ba vị tướng quân đang nhắm vào ngươi... Muốn sống sót, ngươi chỉ có thể đi nương nhờ Hùng gia, từ nay về sau, Hùng Tam Bảo làm ngự thú trang chủ, ngươi làm phó trang chủ... Đương nhiên, ngươi phải đại biểu cho toàn bộ ngự thú sư Lý gia thừa nhận, Hùng gia, mới là người đứng đầu toàn bộ ngự thú sư!
- Hình như... Ta không còn lựa chọn nào khác nữa rồi?
Lý Hồng Loan thản nhiên cười, hạ thấp người nói:
- Hùng trang chủ, ngự thú sư, của Lý gia, đành phiền ngài rồi!
Ả ta chịu thua rồi sao?
Trong tính toán của Trầm Côn, Lý Hồng Loan cho dù cùng đường mạt lộ, không còn lựa chọn nào khác, thì ả cũng sẽ cò kè mặc cả một phen, lấy được chỗ tốt mới có thể cúi đầu, hiện tại ả trả lời quá nhanh, chỉ khiến Trầm Côn cảm thấy có gì đáng ngờ. Nhưng Trầm Côn cũng không có vạch trần, cười cười nói:
- Lão Hùng, chúc mừng ngươi nhé!
- Có cái gì đáng chúc mừng chứ?
Hùng Tam Bảo cười khổ nói:
- Vua của ta, ta nhận lấy Lý gia, nhất định phải thay Lý gia chống chọi lửa giận của tam đại đế quốc... Ta buồn bực lắm đây!
- Yên tâm, yên tâm, con người ta khi làm ăn luôn luôn tiễn phật tiễn tới Tây Thiên...
Trầm Côn hoạt động gân cốt một chút, lớn tiếng nói:
- Tam đại đế quốc, mười mấy vạn quân đội, có ta chống đỡ cho ngươi!
...
Dẫn theo Hùng Tam Bảo và Lý Hồng Loan, Trầm Côn cười hì hì leo lên Bạch Mãng sơn.
Ba vị tướng quân còn đang kịch liệt cãi vã, Lý Hồng Loan không tới, bọn họ sẽ phải tìm ra một kẻ chết thay để gánh chịu mọi tội danh, cho nên phải giở mặt rồi.
- Ba vị, náo nhiệt quá nha!
Trầm Côn cười tủm tỉm đi vào trướng bồng, ngang nhiên ngồi ở chỗ giữa trướng bồng, Hùng Tam Bảo và Lý Hồng Loan đứng ở phía sau hắn.
- Lý Hồng Loan, ngươi còn dám tới?
Dạ Đông Minh cười lạnh đi tới hướng Lý Hồng Loan.
- Chúng ta đang muốn bắt ngươi, ngươi đã đến rồi, giúp chúng ta tránh biết bao phiền toái!
Đi tới cách trước mắt Lý Hồng Loan mười bước, Dạ Đông Minh đột nhiên rút ra trường đao trên lưng, một đao bổ xuống
Keng!!
Trầm Côn lấy một tờ Cự Linh phù, nhị chỉ bắn ra, nặng nề bắn lên sống đao của Dạ Đông Minh.
- Lão huynh, ngươi mắt mũi để đâu vậy, ta đang ngồi, Lý Hồng Loan thì đang đứng, còn chưa biết ở đây ai làm chủ à?
Bĩu môi.
- Đánh chó phải ngó mặt chủ, ngươi ngay cả đạo lý này cũng không biết, xong rồi, triệt để hết cứu rồi!
- Trầm Côn, quân hàm của người so với ta thấp hơn một cấp, có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân?
Dạ Đông Minh đã thấy qua ảnh của Trầm Côn trong văn kiện nội bộ của Triệu quân, liếc mắt là nhận ra vị Trấn Bắc tướng quân Đại Triệu này. Hắn là người phe Triệu quốc Yến Sơn Hầu, Trầm Côn và Bắc Địa quận chúa lại tương đối thân cận, hai bên coi như là kẻ thù chính trị tiêu chuẩn, không cần phải nể mặt đối phương.
- Quân hàm của ta trong quốc nội kém ngươi, thế nhưng... Nơi này là Triệu quốc à?
Trầm Côn liếc mắt nhìn Hùng Tam Bảo ở phía sau.
- Hùng lão huynh, ngươi xem, ta còn chưa mở miệng, ở đây đã có người không hài lòng rồi, vậy làm phiền ngươi ra mặt thay cho ta vậy!
- Có thể phục tùng mệnh lệnh của ngài, vua của ta, kích động a!
Hùng Tam Bảo liếm liếm môi, bỗng nhiên tóm lấy cổ Dạ Đông Minh:
- Dạ Đông Minh, Trầm Côn hiện tại đại biểu sáu vạn yêu thú đại quân của Ngự thú sơn trang, hơn một vạn tàn binh bại tướng của ngươi nếu như còn muốn sống ly khai Xích Tiêu thành, xin cho Trầm Côn chút mặt mũi, nếu không... Đại tự nhiên đối với mỗi người đều rất công bằng!
Hùng gia không chỉ có ba vạn yêu thú thôi sao, cho dù chúng có thêm bảy tám nghìn yêu thú của Lý gia, cũng chỉ có bốn vạn mà thôi, làm sao dám nói sáu vạn yêu thú đại quân!?
Tựa hồ nhìn ra sự nghi hoặc của Dạ Đông Minh, Hùng Tam Bảo cho Lý Hồng Loan một ánh mắt tán thưởng, thản nhiên nói:
- Phó trang chủ, Khống Thú Quyết của Hùng gia, thêm Ngự Thú Tâm Kinh của Lý gia, xuất ra sáu vạn yêu thú không có vấn đề gì chứ?
- Đương nhiên, một nhà hai chi, Hùng Lý liên thủ, chính là ngự thú chính thống mạnh nhất Bắc Cửu Châu!
Lý Hồng Loan mỉm cười.
Dạ Đông Minh á khẩu không trả lời được.
- Ngươi không còn gì để nói nữa à?
Trầm Côn chớp chớp mắt híp.
- Quan tướng quân, La tướng quân, các ngươi nói như thế nào?
Nụ cười của Quan Lăng mang theo ý tứ khác.
- Trong một đêm tụ hợp được sáu vạn yêu thú, Trầm tướng quân rất có thủ đoạn, vậy mời Trầm tướng quân nói trước... Tướng quân giá lâm, có gì phải làm sao?
- Không có gì, chỉ là bàn bạc một vụ làm ăn nhỏ!
Trầm Côn lấy ngón tay tính toán nói:
- Hai vị lão huynh, các ngươi đánh đánh giết giết, xét đến cùng đều là vì đồ vật trong mộ tổ Vương gia, chỉ cần mang về đồ vật trong mộ tổ Vương gia, cái gì loạn quân tham chiến, làm hao binh tổn tướng... Những tội danh này đều coi như không tồn tại! Thế thì chúng ta và Vương gia hợp tác, liên thủ mở mộ tổ Vương gia, thế nào?
- Ài...
Hắn thở dài:
- Mặc kệ các ngươi tin hay không, Vương gia thực sự không biết trong mộ tổ xuất hiện cái gì, bọn họ cũng muốn dò la xem mộ tổ của mình nữa cơ! Như vậy, chúng ta liên thủ, sau khi đạt được chỗ tốt, mọi người chia đều, như vậy các quân sĩ hài lòng, Vương gia hài lòng, ta cũng hài lòng, quan trọng nhất là hoàng đế bệ hạ của chư vị cũng hài lòng... Hoàng đế hài lòng rồi, các vị không thể nào không hài lòng, có hứng thú không?
Bốp, bốp!
- Quả nhiên là ý kiến hay!
Quan Lăng vỗ tay nói:
- Bất quá có hai vấn đề nhỏ? Thứ nhất, Vương gia chỉ còn lại hơn ba trăm người, bằng thực lực này, có tư cách gì theo chúng ta hợp tác? Ta muốn mộ tổ của chúng, mang binh giết tới là xong. Thứ hai, tuy rằng chúng ta hỗn chiến tổn thất không nhỏ, nhưng ta còn có sáu vạn Gia Cát nỏ binh, La tướng quân còn bốn vạn Vũ quân thân vệ, Dạ tướng quân cũng có hơn một vạn binh mã, tính ra, chúng ta có mười một vạn đại quân, còn ngươi thì sao?
Hắn lạnh lùng cười cười:
- Trầm tướng quân, ngươi chỉ có sáu vạn yêu thú của Ngự thú sơn trang, mười một vạn đánh sáu vạn, ngươi không cảm thấy thái độ của ngươi rất không đúng sao? Đàm phán, là dựa trên cơ sở thực lực, chỉ bằng sáu vạn yêu thú của ngươi, còn chưa có tư cách động vào mười một vạn đại quân đâu!
Trầm Côn chép chép lưỡi.
- Trầm tướng quân không còn lời nào để nói rồi ư?
Quan Lăng đứng lên.
- Xem ý tứ của Trầm tướng quân là muốn ra mặt thay cho Lý Hồng Loan. Vậy thì được, ngươi phải bảo vệ Lý Hồng Loan, bọn ta thì nhất định phải bắt cho bằng được Lý Hồng Loan, chúng ta hoàn toàn không còn cần phải tiếp tục đàm phán nữa. Cáo từ, bọn ta ở ngoài thành bày trận, cứ nói chuyện trên chiến trường đi!
La Phóng Viễn cũng đứng lên, khinh miệt nhìn Trầm Côn một cái.
- Tiểu tử kia, ngươi không hiểu việc giao phong giữa những nước lớn rồi, về nhà học thêm hai năm nữa đi!
- Hai vị tướng quân, nếu Trầm Côn khẩu xuất cuồng ngôn, như vậy, Dạ Đông Minh ta cùng các ngươi hợp tác!
Dạ Đông Minh lạnh lùng cười nhạo.
- Ba phe chúng ta mười một vạn đại quân, còn sợ bắt không được một Lý Hồng Loan sao?
Rầm rập!
Ba người bước đi vui sướng, phát ra tiếng động cực kỳ có tiết tấu.
Rầm rập!
Nhưng bước đi của bọn họ đột nhiên chậm lại, bởi vì đang lúc bọn họ đi tới cửa trướng bồng, Trầm Côn ngồi đưa lưng về phía bọn họ, từ trong lòng móc ra một khối lệnh bài, đặt lên trên bàn.
- "Ba vị lão huynh, đa tạ các ngươi dạy cho ta một khóa. Ừ, đại quốc giao phong, chỉ dùng để thực lực nói chuyện!
Trầm Côn cười tít mắt đưa lưng về phía ba người, cúi đầu.
- Vậy được, ta sẽ dùng thực lực nói chuyện, Xích Tiêu thành chủ, thực lực của Vương gia!
- Xích Tiêu!
- Xích Tiêu!
- Xích Tiêu!
Theo thanh âm của Trầm Côn, từ hướng Xích Tiêu thành truyền đến tiếng hét vang dội, ở chỗ này đều là tay lão luyện trong quân đội, lập tức liền nghe ra, đây là tiếng reo hò cổ vũ của mấy vạn đại quân, là tiếng hét dũng cảm trước khi xuất chinh!
- Nói cho ba vị một tin tức rất không hay!
Trầm Côn quay lại, trong tay cầm một khối lệnh bài, cười hì hì nói:
- Trong lúc các ngươi đánh nhau rối tinh rối mù, Vương gia đã trở thành chủ nhân Xích Tiêu thành, không tính là mạnh, dăm ba tên Lục Nguyên vũ tông, bốn vạn tạp binh, nhưng thêm vào sáu vạn yêu thú của Ngự Thú Sơn Trang, cũng đủ mười vạn đại quân.
- Đánh nhé?
Trầm Côn vỗ vai ba người.
- Ba vị lão huynh, mười vạn đánh mười một vạn, hình như là một cảnh tượng rất hoành tráng đó!
Ba vị tướng quân đổi sắc.
- Ô kìa, tại sao lại không nói nữa rồi, hình như gần đây có lưu hành im lặng là vàng nhỉ!
Trầm Côn cười hì hì nói:
- Đừng lo lắng, các ngươi muốn đào bới mộ tổ của Xích Tiêu thành chủ, mười vạn quân của chúng ta sẵn sàng đáp trả, các ngươi không muốn đánh thì chúng ta hợp tác, các ngươi muốn đánh thì chúng ta sẵn sàng phụng bồi!
Lúc ra khỏi trướng bồng, khóe miệng Trầm Côn có một nụ cười tham lam.
Đàm phán rất thành công, song phương đạt thành hiệp nghị cộng tác khai phá mộ tổ Vương gia: Vương gia hứa hẹn, bất luận trong mộ tổ xuất hiện bảo vật gì, nhất định chia đều cho mấy nhà ở đây, mà thứ họ đạt được chính là việc liên minh với Ngự Thú Sơn Trang, từ nay về sau Vương gia chiếm lĩnh khu mậu dịch phồn hoa bên trong thành, Ngự thú sơn trang thống lĩnh yêu thú ở dã ngoại.
Đương nhiên chủ yếu nhất chính là, tam đại đế quốc thừa nhận sự thống trị của Vương gia tại Xích Tiêu thành, là mảnh đất trung lập giữa ba nước.
Tiểu quốc đại ngoại giao, Xích Tiêu thành của Vương gia mặc dù nhỏ, nhưng vị trí chính trị nhảy cảm, cho nên không hề ngoài ý muốn đã trở thành một phương hào hùng, Vương gia bước lên vũ đài cấp lịch sử của Cửu Châu đại lục!
- Chỉ còn chờ phá giải độc vân, tìm ra bảo vật trong mộ tổ nữa thôi!
Trầm Côn cười cười, đi trên sơn đạo bỗng nhiên phát hiện Lý Hồng Loan ở phía sau vẫn đang cười nhạt.
- Mỹ nữ, cười cái gì vậy?
- Ặc!
Lý Hồng Loan ngây ra một lúc, tùy cơ cười một cách hài lòng vô cùng.
- Trầm tướng quân thay ta dẹp yên phiền phức, ta ta đương nhiên phải cười rồi!
- Thật vậy sao?
Trầm Côn ghé sát vào bên tai Lý Hồng Loan, nói khẽ:
- Đừng đùa nữa, ta biết ngươi đang cười cái gì. Ngươi đang cười ta là một thằng ngu, không ngờ lại đi làm chim đầu đàn, giúp ngươi giải quyết phiền phức!
Lý Hồng Loan bỗng nhiên sửng sốt.
- Trầm tướng quân đừng nói đùa chứ.
- Ta có nói đùa sao?
Trầm Côn chậm rì nói:
- Vừa rồi ta muốn ngươi đi nương nhờ Hùng gia, một hai giây ngươi liền đáp ứng, quá nhanh đó. Ừ, ngươi khẳng định đang nghĩ: Lý Cuồng Phong thực sự sắp trở về rồi, ngươi trước tiên chịu thiệt cầu toàn, chờ Lý Cuồng Phong trở về, ngươi lập tức cùng hắn liên thủ, cắn lại ta và Hùng gia, ta nói đúng chứ?
Sắc mặt Lý Hồng Loan trở nên phi thường khó coi.
- Xem kìa, ta nói đúng rồi hả?
Trầm Côn vỗ vỗ mặt Lý Hồng Loan, cười tít mắt chắp tay đi xa.
- Lý Cuồng Phong trở về thật đúng là một đại phiền toái mà!
← Ch. 159 | Ch. 161 → |