← Ch.160 | Ch.162 → |
Người đang chờ thì mãi vẫn không xuất hiện, người không muốn thấy thì lại đột nhiên hiện ra, đây chính là vở kịch của đời người.
Vừa nghĩ đến cái tên Lý Cuồng Phong này, cái đầu bóng lưỡng của Trầm Côn liền mơ hồ cảm thấy đau nhức, lão già này sáu mươi năm trước đã là Hồng Nguyên vũ tông, sáu mươi năm sau, lão đã là Lam Nguyên, Tử Nguyên? Hay là...
Trầm Côn không dám nghĩ tiếp, cho dù là Lý Cuồng Phong vẫn dậm chân ở cảnh giới Hồng Nguyên, thì Trầm Côn cũng đã không thể địch nổi rồi, phải biết rằng, Hồng Nguyên vũ tông chính là ranh giới giữa cảnh giới vũ tông, một khi qua được ải này, liền có thể trở thành một người địch vạn, trở thành đại sát khí trên chiến trường, muốn đối phó hắn, chỉ có thể dựa vào người cùng cấp Hồng Nguyên vũ tông!
Đương nhiên, Hồng Nguyên yêu tông cũng được.
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Trầm Côn đến một cao thủ gần với chữ Hồng cũng không có.
- Vương lão huynh, có biện pháp nào đối phó Hồng Nguyên vũ tông không?
Nghe Trầm Côn hỏi như vậy, Vương Kiêu có lòng tự trọng rất mạnh cũng không có trả lời, Trầm Côn hiểu hắn không muốn tự nhận chính mình vô năng, quay đầu lại hỏi Lý Mục.
- Đối phó Hồng Nguyên vũ tông?
Câu trả lời của Lý Mục rất thẳng thắn.
- Nếu như ngươi có thể thăng lên Hồng Nguyên trước khi Lý Cuồng Phong trở về, thì liền có thể đánh với Lý Cuồng Phong một trận rồi.
Trầm Côn cứng họng.
Đối với một người trúng Thực Cốt Tán như hắn, sợ nhất là nghe hai chữ thăng cấp.
- Cụ nó chứ, bần tăng vẫn không tin, hai mươi mấy vạn đại quân còn không đối phó được một Lý Cuồng Phong?
Đem việc khai phá mộ tổ ném cho Vương Đạc, Trầm Côn bất chấp tất cả, mang theo một đám người chuyên nghiên cứu việc tiếp đón Lý Cuồng Phong.
Ngày đầu tiên, hắn để Hùng Tam Bảo ra khỏi thành lượn một vòng, trong năm trăm dặm, phàm là yêu thú có chút thực lực đều bị Hùng Tam Bảo nhập vào quân đội của mình. Trầm Côn nghĩ, Lý Cuồng Phong cho dù lợi hại, cũng chỉ là một ngự thú sư, không có yêu thú, uy lực của lão ta cũng phải giảm bảy thành!
Ngày thứ hai, Trầm Côn sai mật thám quân đội của mấy nhà phân tán ra, sai chúng:
- Chỉ cần thấy một ông già hơn trăm tuổi, hoặc cường giả từ Hồng Nguyên trở lên, lập tức trở về bẩm báo.
Đến ngày thứ ba, Trầm Côn dứt khoát trốn trong thành sắp đặt cạm bẫy, ví dụ như, cây cối trên đường vào thành đều bị hắn chôn linh phù, chung quanh Lý gia ẩn giấu mấy nghìn cung thủ mang theo tên độc, còn hắn thì ở Vương gia, mời phong thủy sư bố trí hai mươi mấy Kỳ Môn Độn Giáp trận.
Trong lúc bận rộn này, Lý Cuồng Phong lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, đến tận mười lăm ngày sau cũng không có xuất hiện trước mặt Trầm Côn.
Đến ngày thứ mười sáu, Trầm Côn đứng ngồi không yên vẫn không thấy Lý Cuồng Phong đâu, nhưng, một tin tức so với Lý Cuồng Phong còn gay go hớn đã tới.
- Sư phụ, phụ thân con sắp không xong rồi, người mau đến xem sao!
Ngày này, Trầm Côn đang ngồi xổm trên bậc cửa cân nhắc xem có phải gọi mấy nàng xinh tươi tới dụ lão dâm tặc Lý Cuồng Phong hay không thì Vương Nhất Sơn vội vã chạy đến:
- Binh lính khai phá mộ tổ bất ngờ làm phản, phụ thân con và Quan, La, Dạ tam tướng quân cũng nảy sinh xung đột.
- Xảy ra chuyện gì?
Trầm Côn nhảy dựng lên.
- Không phải đã đàm phán đâu vào đấy rồi sao. Chỗ tốt chia đều, họ còn đánh nhau làm gì?
- Sư phụ, người không biết tình hình khai phá mộ tổ à?
Vương Nhất Sơn ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của Trầm Côn, mộ tổ Vương gia tuy rằng phiền phức, nhưng hai mươi mấy vạn đại quân cùng nhau khai phá, phiền phức mức nào cũng có thể giải quyết được, sao có khả năng phát sinh chuyện bất ngờ chứ?
Hắn vội vã chạy về hướng mộ tổ, sau đó, lần đầu tiên thấy rõ độc vân trên mộ tổ, khói bụi đen kịt, ở giữa có một loạt vật thể đang lơ lửng màu trắng nhạt, mộ tổ Vương gia giống như một vùng hải dương màu đen, có biết bao là con sứa màu trắng.
Hơn nữa hải dương còn tản phát ra mùi hoa bách hợp nhàn nhạt, cách hai ngọn núi cao cũng có thể ngửi thấy, có mấy tên lính ngu ngơ hít vào mấy hơi, lập tực sùi bọt mẹp, toàn thân thối rữa mà chết.
Lúc Trầm Côn chạy tới, đại quân bao vây mộ tổ đã tách ra, Quan, Lạc, Vương, Hùng, quân kỳ bốn phía dương cao, trống trận rần rần, trong doanh trại binh linh được điều động khẩn cấp, bộ dạng giống như sắp khai chiến. Mà trên con đường duy nhất vào mộ tổ - một khe núi hẹp, Quan Lăng và La Phóng Viễn một phe, Vương Đạc và Hùng Tam Bảo một phe, hai bên đang lạnh lùng nhìn đối phương.
- Ô kìa, các lão huynh đang tán gẫu à?
Trầm Côn cười hì hì đi tới, nhìn đông nhìn tây một hồi.
- Dạ Đông Minh lão huynh không có ở đây sao? Đi đâu rồi?
- Hắn bị ngươi làm tức chết đã bỏ đi rồi!
La Phóng Viễn tức giận nói:
- Trầm Côn, đề nghi liên thủ khai phá mộ tổ là ngươi đưa ra, thế nhưng chúng ta đã chết hơn một vạn người, tiêu hao biết bao nhiêu là nhân lực, còn ngươi lại trốn trong thành vui sướng, như thế được sao?
- Đã chết hơn một vạn người?
Trầm Côn thất kinh. Hắn nhìn lại hướng mộ tổ, chỉ thấy bùn đất bên ngoài độc vân đã bị huyết nhục nhuộm đỏ, một bộ phận huyết nhục đã đông lại thành chất sừng, cảnh tượng huyết nhục mơ hồ khiến người ta cảm thấy không thể chịu nổi, mà sâu trong biển thi thể này, khắp nơi là ván gỗ và tấm sắt mơ hồ ẩn hiện, chắc là đám Vương Đạc dùng công cụ cỡ lớn, nhưng khi thực hiện kế hoạch lại thất bại.
- Các lão huynh, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Trầm Côn kinh hãi nói.
- Trước tiên nói cho ngươi biết về những mảnh vỡ máy móc này!
Lạnh lùng liếc Trầm Côn một cái, La Phóng Viễn chỉ vào những mảnh vỡ trên đất nói:
- Năm ngày trước, ta từ quốc nội điều tới đây một trăm con thú máy của Mặc gia! Ta nghĩ độc vân hại ngươi, không thể làm gì thú máy và người máy, cho nên ta cho một nghìn lính trốn trong thú máy xông vào độc vân, kết quả độc vân không ngờ lại làm cả linh kiện bỉ thối rữa, thú máy đều biết thành sắt vụn, binh lính cũng chết sạch!
- Có còn huyết nhục trên mặt đất này nữa!
Quan Lăng tiếp lời, chậm rãi nói:
- Vừa bắt đầu khai phá mộ tổ, ta phái binh đào hai con đường sông, dẫn nước từ hai con sông lớn ở phụ cần về để trừ độc, đây là biện pháp do dược tề sư trong quân nghĩ ra, nhưng khi đào đường sông, nước sông không những không làm tan độc vân, ngược lại còn bị độc vân làm ô nhiễm, tám nghìn binh sĩ do ta phái đi đào đường sông toàn bộ bị độc chết đương trường!
- Còn có quân đội của Dạ Đông Minh!
La Phóng Viễn tiếp tục nói:
- Mười ngày trước, Dạ Đông Minh muốn dùng gió lốc lớn thổi tan độc vân, hắn từ quốc nội điều tới một lượng lớn máy quạt gió do Công Thâu gia chế tạo, thổi thẳng vào độc vân, nhưng độc vân lại ngược gió mà bay tới, độc chết năm nghìn binh sĩ của Dạ Đông Minh!
Cười lạnh một tiếng.
- Dạ Đông Minh vốn chỉ còn lại hơn một vạn người, trong chốc lát chết mất năm nghìn, hắn coi như toàn quân bị diệt rồi!
- Thế Dạ lão huynh thì sao? Về nước chịu tội rồi ư?
Trầm Côn truy vấn.
- Năm vạn đại quân toàn bộ bị diệt, Dạ Đông Minh dám về nước sao?
La Phóng Viễn cười lạnh nói:
- Còn may hắn là đệ tử Dạ gia, lại có người Dạ gia đi ngang qua Xích Tiêu thành, Dạ Đông Minh mấy ngày trước đã chạy tới chỗ một người thúc phụ của hắn rồi. Coi như hắn chạy nhanh, hắn vừa mới đi, thư giáng tội của Triệu vương đã truyền tới, tốn năm vạn quân mà không thu hoạch được gì, Dạ Đông Minh không đi chỉ có chết!
Dạ gia? Trầm Côn lần đầu tiên ý thức được, Dạ Đông Minh cũng họ Dạ. Ừ, một dòng họ có ấn tượng rất sâu đậm. Nhưng Quan Lăng không cho hắn nhiều thời gian để suy nghĩ, lạnh nhạt nói:
- Trầm Côn, chúng ta dùng hết mười bảy mười tám loại biện pháp, mất nửa tháng cũng không có bước vào mộ tổ được nửa bước, tiếp tục như vậy, ta và La tướng quân e rằng cũng chỉ có kết cuộc như Dạ Đông Minh. Cho nên ta và La tướng quân quyết định, dùng trọng pháo bắn tan mộ tổ Vương gia, cho dù không lấy được đồ vật trong độc vân, cũng có thể tạo ra một đoạn sơn mạch, nhìn rõ bên trong rốt cục có gì! Như vậy, chúng ta dù sao cũng có thể ăn nói.
- Vì có thể ăn nói, các ngươi muốn bắn tan mộ tổ của nhà ta à?
Vương Đạc cười lạnh nói:
- Chúng ta đã nói rồi, liên thủ khai phá mộ tổ, nhưng không thể làm tổn hại tới lăng mộ Vương gia ở bên trong!
- Không làm tổn hại lăng mộ, ngươi có cách nào phá giải độc vân không?
La Phóng Viễn hét lớn.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa!
Trầm Côn vẫy tay.
- Một câu thôi, các ngươi cãi nhau, chỉ vì La Quan hai vị tướng quân muốn bắn phá mộ tổ, Vương Đạc không cho. Ta nói này các lão huynh, các ngươi nhiều người như vậy, lại không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn sao?
- Những cách có thể nghĩ ra được, bọn ta sớm đã nghĩ ra rồi, chả có tác dụng gì!
- Không nhất định chứ?
Trầm Côn cười tủm tỉm nói:
- Phá giải độc vân, biện pháp tốt nhất chính là tìm tới một dược tề sư đỉnh cấp, thế nhưng nghe những lời ngươi vừa nói, hình như ngươi còn chưa tìm dược tề sư mà?
Lời này vừa ra, La Quan hai người liếc Trầm Côn một cách cổ quái, giống như nhìn một thằng nông dân chân đất mắt toét không biết gì.
- Trầm tướng quân, ngươi quả là chỉ được cái võ mồm!
La Phóng Viễn cười lạnh:
- Ngươi cho rằng bọn ta không nghĩ qua cách tìm dược tề sư sao? Bọn ta đã nghĩ qua, hơn nữa ngay ngày đầu tiên đã phái dược tề sư vào trong độc vân rồi, nhưng nửa tháng nay, bọn ta tổng cộng đã tổn thất mất một trăm hai mươi dược tề sư đó!
Trầm Côn nhíu mày.
- Vậy các ngươi có tìm người từ nơi khác tới không? Dược tề sư đỉnh cấp trên đại lúc rất ít, những cũng có mấy người.
- Không sai, trên đại lục dược tề sư đỉnh cấp quả thật có mấy người, nhất là tam đại dược tề sư đương thời, Việt lão, Lạc Mai phu nhân, Hoài Tâm hòa thượng.
La Phóng Viễn nổi giận nói:
- Thế nhưng tam đại dược tề sư này nói mới là mời được sao? Khắp Cửu Châu, trừ mấy người ra, có ai có thể mời được ba người này đây?
Việc phiền phức lâu ngày dường như làm La Phong Viến không thể khống chế tâm tình, hắn chỉ vào mũi Trầm Côn mắng:
- Trầm Côn, nếu ngươi có thể làm cho một trong tam đại dược tề sư xuất hiện ở đây, ta chặt đầu xuống cho ngươi làm bô.
Lời La Phong Viễn mặc dù có vài phần tức giận, nhưng mời tam đại dược tề sư tới, độ khó quả không nhỏ, cho nên Trầm Côn liền bỏ qua cách này, nhưng hắn vừa mới nói mấy câu hòa hoãn, liền thấy mặt La Phóng Viến lúc trắng lúc xanh, giống như nuốt chửng bảy tám chục con cóc.
Cơ hồ đồng thời gian đó, Quan Lăng nở một nụ cười cổ quái, vỗ vai La Phóng Viễn, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lẩm bẩm cười khố một tiếng.
- La tướng quân, ngươi vẫn còn non lắm.
Phát sinh chuyện gì sao?
Trầm Côn cổ quái quay đầu lại nhìn một cái.
Ở không xa có hai người đi tới, một người toàn thân bao trùm bởi hắc bào, nhìn không rõ dung mạo, người còn lại là một lão hòa thượng.
Hòa thượng này đại khái ngoài năm mươi, lưng đeo túi thuốc lớn, trên người phát ra mùi thuốc nồng nặc, trên eo còn đeo bình thuốc, dây hồng chẩn mạch, chày thuốc, một loạt công cụ của dược tề sư.
- A di đà phật, làm phiền mấy vị thí chủ.
Hòa thượng không nghe thấy mấy câu của La Phóng Viễn, chỉ cười nhạt, nói ra tên của mình.
- Bần tăng, Hoài Tâm!
Hoài Tâm hòa thượng, một trong tam đại dược tề sư.
← Ch. 160 | Ch. 162 → |