← Ch.109 | Ch.111 → |
Con mắt quay tròn vừa đảo quanh, Mộ Hàn liền kêu to lên. Có điều là mức độ âm thanh này lại đủ để không cần lo lắng bị tu sĩ võ đạo ở bên ngoài nghe thấy.
- Hỗ trợ?
Tiêu Tố Ảnh cũng không buồn mở mắt ra, thế nhưng khóe môi lại nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp, tựa hồ có hơi buồn cười
- Ở trong điện này ta bày ra tám miếng 'Bích Loa Pháp Ấn". Trong số đó thì miếng pháp ấn ở chính phương đông kia bị thú hồn phân thân của 'Xà Long Thú Tôn' làm hư hại. Cứ thế này thì uy lực của 'Bích Loa Trận' hơi có vẻ không đủ. Mộ Tinh Hà, không phải ngươi muốn hỗ trợ sao. Vậy thì liền rót tất cả chân khí của ngươi vào trong miếng' Bích Loa Pháp Ấn' đi!
- Được, ta đây liền đi xem một chút!
Chính phương đông, đó chính là phương hướng lối vào của cổ điện này, Mộ Hàn đồng ý một tiếng liền bay nhanh về hướng đối diện. Chỉ trong nháy mắt, Mộ Hàn liền xuyên qua không gian hơn trăm thước, đi tới bên rìa Viên Tráo xanh lam kia. Ánh mắt quét một vòng, một vật màu lam to bằng chừng nắm đấm liền lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn.
Vật màu lam kia nằm ở vị trí trung tâm chính giữa phía trước hai pho tượng điêu khắc kia. Trông nó có hình dạng như Hải Loa (con ốc biển), toàn thân xanh lam, long lanh trong suốt. Giờ phút này nó lại đang hối hả xoay tròn như con quay.
- Đây chính là 'Bích Loa Pháp Ấn'?
Mộ Hàn chăm chú nhìn lại, trong chớp mắt liền phát hiện ở vị trí mũi nhọn "Bích Loa Pháp Ấn"đang bắn ra ánh xanh lam có hơi đứt quãng, hiển nhiên là Đạo Văn ở bên trong đã bị phá hư.
Nguyên nhân chính vì như thế, mối liên kết giữa Viên Tráo cùng "Bích Loa Pháp Ấn" này có vẻ hơi hơi bị yếu hơn. Do đó, nơi này cũng đã trở thành khu vực trọng điểm để công kích của hai đạo thú ảnh hắc bạch.
Trong lúc đang suy nghĩ cân nhắc, Mộ Hàn liền ngồi xuống ở phía trước "Bích Loa Pháp Ấn" này.
Ở phía trên Viên Tráo, Tiêu Tố Ảnh tựa hồ đã nhận ra hành động này của Mộ Hàn, khóe môi cong lên trông càng cong hơn, mơ hồ lộ ra ý ranh mãnh.
Lúc này Mộ Hàn cũng đã đắm chìm tâm thần vào trong "Bích Loa Pháp Ấn".
Chỉ trong thời gian nháy mắt, một bức Văn Phổ liền hiện ra rõ ràng ở trong đầu hắn. Bản Văn Phổ này có ba trăm sáu mươi đường hoa văn tô điểm, có thể thấy được "Bích Loa Pháp Ấn" là món Đạo Khí trung phẩm phi thường chất lượng.
Tâm thần theo Đạo Văn đi tới rất nhanh, Mộ Hàn xác minh sự tương thông của Đạo Văn này cùng "Bích Loa Pháp Ấn". Chả mấy chốc hắn liền tìm được tám mươi mốt đường hoa văn tô điểm bị hư hao. Đồng thời, Mộ Hàn lại có hơi kinh ngạc, Đạo Văn của "Bích Loa Pháp Ấn" này lại cho hắn một loại cảm giác chưa nắm hết ý của nó.
Điều này giống như là đang xem một câu chuyện dã sử phi thường đặc sắc ngày trước. Cứ vừa đến nguy cấp chỗ lại đột nhiên hiện ra một câu "Nếu muốn biết chuyện tiếp theo như thế nào, xin nghe hồi sau phân giải". Đạo Văn của "Bích Loa Pháp Ấn" này cũng là như thế. Phảng phất như đó là một bức Văn Phổ đầy đủ đã bị cắt đi vài bộ phận. Mặc dù chúng có thể đứng độc lập, nhưng lại có thần ý tương thông.
Liên tưởng đến những lời lúc trước Tiêu Tố Ảnh kia đã nói, Mộ Hàn lập tức bừng tỉnh."Bích Loa Pháp Ấn" này cùng sở hữu tám miếng, bọn chúng đều là cá thể độc lập, nhưng lại có thể hỗn hợp thành một thể. Vào lúc tách rời đứng độc lập, từng món "Bích Loa Pháp Ấn" đều là một món Đạo Khí trung phẩm. Thế nhưng nếu như bắt đầu kết hợp với nhau, tất nhiên là Đạo Khí cao phẩm!
- Đạo Khí này đích xác thần kỳ!
Trong lòng Mộ Hàn cảm khái, đầu óc chính là bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Định hỗ trợ cho Tiêu Tố Ảnh chỉ là một câu lấy cớ, mục đích thực sự của hắn là muốn thu hoạch lực lượng linh hồn của Xà Long Thú Tôn. Thế nhưng Viên Tráo do Tiêu Tố Ảnh vận dụng tám miếng "Bích Loa Pháp Ấn" để kiến tạo thành, hiển nhiên không phải chỗ mà hắn có thể xông vào. Nếu muốn đạt tới mục đích, chỉ có thể nghĩ ra biện pháp khác.
Về phần đưa chân khí vào "Bích Loa Pháp Ấn", cái đó hiển nhiên là không được. Sau khi hiểu rõ Đạo Văn của Đạo Khí này, Mộ Hàn đã biết rõ ràng. Nếu như chính mình cứ thực sự làm theo những lời Tiêu Tố Ảnh nói như vậy, phỏng đoán không dùng được một phần mười canh giờ thì chân khí trong cơ thể của chính mình sẽ bị hút ra sạch sẽ.
Hẳn là nàng muốn dùng phương pháp như thế để trừng phạt chính mình vì cái tội tự tiện xông vào Hắc Ma Điện, Mộ Hàn tự nhiên không thể để cho nàng được như nguyện.
Thời gian lặng yên trôi qua, phát hiện Mộ Hàn cũng không hề đưa chân khí của mình vào "Bích Loa Pháp Ấn", mà cũng không có động tĩnh khác. Gương mặt của Tiêu Tố Ảnh cũng dần dần bắt đầu có vẻ cố kiềm chế, cũng có chút không kiên nhẫn.
Mắt nhung lặng yên mở ra, làn môi đỏ của Tiêu Tố Ảnh khẽ nhúc nhích. Thế nhưng còn chưa nói ra thành lời thì nàng liền ngẩn người. Bởi vì Mộ Hàn cũng là tĩnh tọa một hồi lâu rốt cục hành động. Ngón tay với vết máu loang lổ liên tục dao động, từng đạo pháp lực lộ ra ở đầu ngón tay, nhập vào bên trong "Bích Loa Pháp Ấn".
- Đạo Văn Sư? Pháp lực trung dung không có thuộc tính?
Tiêu Tố Ảnh lấy một loại âm thanh khe khẽ mà chính mình mới có thể nghe được, trong mắt đồng thời hiện lên một vẻ quái dị, trong ánh mắt nhìn về phía Mộ Hàn lập tức xuất ra một vẻ hứng thú. Thế nhưng chỉ trong khoảnh khắc sau, khuôn mặt Tiêu Tố Ảnh liền trắng bệch. Nàng tức giận sôi trào mà quát lên:
- Dừng tay! Mộ Tinh Hà, ngươi đang làm cái gì vậy?
Liền trong nháy mắt âm thanh của nàng vang lên, phía trên Viên Tráo của "Bích Loa Pháp Ấn" kia đột nhiên xuất hiện một lổ hổng to bằng đầu ngón tay. Trong lúc nhất thời, hai đạo thú ảnh bên trong Viên Tráo (chiếc nơm tròn) đang ra sức vùng vẫy giống như tìm được sợi rơm cứu mạng. Hai đạo khí tức hắc bạch lại nhằm hướng cửa hang động mới mở ra để cuồn cuộn phóng đi.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc hai đạo khí tức hắc bạch sắp sửa xuyên qua cửa hang động kia, thì cái đầu của Mộ Hàn đột nhiên nghiêng về phía trước. Vầng trán bỗng chốc liền nhanh chóng bịt kín cửa hang động kia. Trong thời khắc hai bên hung hăng đụng chạm vào nhau, "Tử Hư Thần Cung" bên trong mi tâm của Mộ Hàn chợt hiện ra, lại chắc chắn nuốt vào hai đạo khí tức kia.
- Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống! Hống!
Nỗi mừng như điên trong mắt hai đạo thú ảnh biến thành sự sợ hãi, từ trong miệng phát ra gầm rống như muốn đứt lưỡi. Còn thân thể chính là điên cuồng vùng vẫy, như muốn thoát khỏi sự nuốt chửng của Mộ Hàn.
Điều đáng tiếc chính là, lực lượng linh hồn của Xà Long Thú Tôn một khi đụng chạm đến Tử Hư Thần Cung của Mộ Hàn, tựa như miếng sắt bị dính vào thỏi nam châm. Mặc cho miếng sắt xoay xở đi như thế nào cũng đều khó có thể thoát khỏi lực hút của nam châm. Chỉ có điều là đồng thời trong khoảnh khắc đó, còn có đại lượng lực lượng linh hồn bị nuốt chửng.
- Rốt cuộc là Tâm Cung gì vậy? Làm sao có thể nuốt chửng lực lượng linh hồn như vậy!
← Ch. 109 | Ch. 111 → |