Vay nóng Tima

Truyện:Vũ Vương - Chương 476

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 476: Bái sư
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Lazada


- Ai là La Thành?

Đôi mắt nhanh chóng quét quanh một vòng. Tiêu Cố bỗng dưng mở miệng vừa bước dài vào trong điện Võ Công, tiếng như sấm sét Lôi Đình. Nó ầm ầm vọng về bên trong điện phủ, chấn cho lỗ tai mọi người đều kêu lên o o.

Hắn mặc dù đang hỏi, nhưng hai đạo ánh mắt trầm tĩnh lại lướt qua hàng trăm hàng ngàn đệ tử Ngoại Sơn mà trực tiếp rơi ở trên người Mộ Hàn. Hai người Thu Hàn Mặc và Ân Vận cũng theo sát ngay sau đó, ánh mắt hơi có vẻ soi xét đồng thời nhìn về phía Mộ Hàn. Trong đôi mắt có một tia kinh ngạc và hiếu kỳ không dễ phát hiện.

- Ta đây!

Tâm thần của Mộ Hàn đã bình tĩnh trở lại. Hắn đón sáu con mắt đang không hề chớp nhìn chăm chú chính mình, với nụ cười vui vẻ nhìn chăm chú vào ba bóng người đang đi đến chỗ mình càng ngày càng gần.

Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc và Ân Vận cũng không cần phải làm bộ gì cả, nhưng chỉ giơ tay nhấc chân thì đã có một cỗ khí thế hào hùng tự nhiên mà thổi quét về phía trước. Đông đảo đệ tử Ngoại Sơn ở chung quanh hình như cũng có cảm ứng, đều là tâm thần kinh hoàng nên theo bản năng ngậm miệng lại, không nhịn được mà tránh lui sang hai bên.

Chỉ một thoáng, trong điện Võ Công này đã là lặng ngắt như tờ. Chỉ còn có âm thanh vang vọng từ tiếng bước chân không ngừng của ba người Tiêu Cố.

Âm thanh này tuy rất nhỏ, lại càng biểu hiện ra khí thế của bọn họ.

Cảm giác bị đè nén cường đại giống như những cơn sóng ngập trời gào thét mà đến, coi như con thuyền lớn đồ sộ đều có thể trong nháy mắt bị nâng lên đỉnh cao. Thế nhưng Mộ Hàn đứng mũi chịu sào lại như Định Hải Thần Châm (trụ cột giữ yên cho biển - gậy Như Ý) vẫn cứ lù lù bất động. Đúng là không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào, liền phảng phất như loại cảm giác bị đè nén điên cuồng mãnh liệt tịnh không hề tồn tại.

Ba người thấy thế, trên mặt không nhịn được toát ra vẻ có hơi kinh ngạc.

Trên mặt Mộ Hàn vẫn cứ thản nhiên như không, nhưng mà trong lòng lại cười thầm không thôi. Ba vị đệ tử Nội Sơn thực lực mạnh nhất Khai Dương Phong này lại muốn dùng phương thức như thế để tới thử thăm dò chính mình. Cái đó tuyệt đối gọi là phép tính nhầm. Hắn có được Tử Hư Thần Cung, không gian Tâm Cung rộng lớn vô tận vô biên. Cho dù khí thế của đối phương có cường thịnh hơn đi chăng nữa thì cũng khó mà chống đỡ áp lực do hắn sinh ra.

Thấy loại thủ đoạn này không có hiệu quả, ba người dứt khoát không hề thử nghiệm nữa, khí thế cường đại kia lập tức biến mất.

Sau khi đi tới hai ba bước, bóng dáng khôi ngô của Tiêu Cố đã xuất hiện ở đối diện Mộ Hàn.

Chỉ liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới một lượt, trong con mắt hắn liền hiện lên một vẻ tán thưởng rồi cười ha ha mà nói:

- La Thành sư đệ, nghe nói khi mới tiếp nhận nhiệm vụ của Phong Chủ để tiến vào 'Vong Linh Ma Cốc' thì mới là tu vi Vạn Lưu Lục Trọng Thiên. Không nghĩ tới sau khi trở về đã đạt tới Linh Trì Nhất Trọng Thiên, thật sự là rất đáng mừng.

- Linh Trì Nhất Trọng Thiên?

Nghe được Tiêu Cố nói những lời này, chung quanh lập tức bỗng nhiên ồ lên.

Trước đây, các đệ tử Ngoại Sơn ở trong điện Võ Công này đều kinh ngạc với việc Mộ Hàn trở về và cực kỳ hâm mộ khi hắn thu được phần thưởng. Cho nên họ cũng không hề chú ý đến sự thay đổi khí tức của hắn. Huống chi, thực lực của mọi người đều ở dưới Vạn Lưu Thất Trọng Thiên, tu vi của Mộ Hàn đã ra ngoài năng lực cảm ứng của bọn họ, tự nhiên càng không thể liếc mắt liền phán đoán ra nổi. Lúc này thấy Tiêu Cố nói ra, mọi người mới phát hiện cường độ khí tức của Mộ Hàn đã là sâu không lường được.

Ngắn ngủi thời gian mấy tháng, chẳng những tăng lên một cảnh giới nhỏ, tu vi càng là đột phá đại quan ải cảnh giới Linh Trì. Tốc độ này cũng không tránh khỏi quá nhanh. Chẳng lẽ tại Vong Linh Ma Cốc hắn có cơ may gì sao?

Mọi người không chớp mắt nhìn Mộ Hàn. Trên mặt đầy vẻ khiếp sợ.

- Tiêu sư huynh quá khen, ta cũng là nhất thời may mắn mới đột phá đến cảnh giới Linh Trì.

Mộ Hàn cười dài.

- Sư đệ ngươi rất khiêm nhường.

Đạo tu luyện, chưa từng có chuyện may mắn hay không. Tiêu Cố tự nhiên sẽ không coi câu trả lời qua loa của Mộ Hàn là thật. Nhưng mà hắn cũng không miệt mài truy vấn, chỉ chốc lát sau đó giọng nói liền xoay chuyển, hắn cao giọng cười nói

- La Thành sư đệ, Phong Chủ đã biết ngươi hoàn thành nhiệm vụ trở lại Linh Vũ Thánh Thành, cố ý sai chúng ta mời tới Khai Dương Phong gặp mặt!

Mọi người nghe vậy lại là cả kinh. Khai Dương Phong Chủ kia lại điều động ba tên đệ tử Nội Sơn cường đại nhất của mình đi ra nghênh đón Mộ Hàn. Có thể thấy được mức độ coi trọng của ông ta đối với Mộ Hàn.

- Hiện tại phải đi sao?

- Đúng, ngay vào lúc này!

...

Bóng dáng Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc, Ân Vận tức thì liền đã biến mất từ trong điện Võ Công. Nhưng mà khi đến thì chỉ có ba người bọn họ. Khi đi ra thì lại có thêm nhiều hơn một Mộ Hàn.

Sau khi trôi qua một hồi lâu, mọi người trong điện vẫn là thật lâu mà không thể hoàn hồn...

...

Thiên Tuyền Phong.

Bên trong điện phủ rộng rãi. Mười mấy bóng người đều tề tụ một chỗ, trong thân thể mỗi người đều lượn lờ khí tức mạnh mẽ. Bọn họ đều là đệ tử Nội Sơn cường đại nhất của Thiên Tuyền Phong, mỗi người đều có tu vi trên Linh Trì Ngũ Trọng Thiên. Lúc này, cơ hồ trên mặt mọi người đều tràn đầy hưng phấn và kích động.

- Ngọc Bạch sư huynh, thật không nghĩ tới ngươi vẫn còn có dấu loại bảo vật này. Có nó, lần 'Võ Các Đạo Hội' này chúng ta nhất định có thể áp chế được đám nữ nhân Diêu Quang Phong kia.

Một người nam nhân mặt mũi tuấn tú không nhịn được cười lớn, trên mặt tràn đầy sự mừng rỡ không che dấu nổi.

- Không sai, không sai, mỗi người một viên 'Cuồng Linh Lục Hợp Đan', nếu mà lại không chiếm được vị trí thứ nhì, đó thật đúng là không có thiên lý.

- Sư huynh, có thể tiết lộ một phen hay không. Đan dược này làm thế nào có được...

...

Mọi người vui vẻ dạt dào, đều là một vẻ tin tưởng mười phần.

Ánh mắt của Lâm Ngọc Bạch chậm rãi đảo qua mọi người, trong mắt cũng là lộ ra một nụ cười mỉm. Phải qua một hồi lâu, hắn mới đưa tay làm bộ đè xuống, trầm giọng nói:

- Các vị, chuyện này vẫn còn cần giữ bí mật. Nếu mà để cho Diêu Quang Phong biết được rồi có chuẩn bị, vậy muốn muốn chiến thắng có thể sẽ không hề dễ dàng như vậy.

Thấy mọi người đều vội vàng không ngừng gật gù ra hiệu đồng ý, Lâm Ngọc Bạch lúc này mới vừa lòng gật đầu, lại phút chốc ngước mắt nhìn về phía ngoài điện. Chỉ thấy Câu Na vội vã đi đến, trên khuôn mặt nhu mì vẫn còn lưu lại một vẻ kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi thì hắn không khỏi khẽ chau mày, trong lòng thất thần giật thột một cái.

Tất cả đệ tử Thiên Tuyền Phong ở chung quanh cũng phát hiện tình trạng khác thường của Câu Na, nên kìm lòng không đậu mà đảo mắt nhìn lại. Ngay lập tức sau đó, Câu Na liền đã đi tới bên cạnh Lâm Ngọc Bạch. Nàng cúi thân thể mềm mại, môi đỏ mọng có hơi mấp máy.

- Cái gì?

Lâm Ngọc Bạch bỗng dưng biến sắc, bật thốt lên một tiếng hô nhỏ. Thân hình vốn đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn cũng tùy thời run lên, đúng là suýt nữa bắn dựng lên.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, một người nam nhân không nhịn được hỏi:

- Lâm sư huynh, có chuyện gì xảy ra.

Lâm Ngọc Bạch khẽ hít vào một hơi, trên mặt lại lộ ra một nụ cười mỉm:

- Có tin tức vừa mới truyền đến từ Linh Vũ Thánh Thành, La Thành kia mấy tháng trước tiến vào 'Vong Linh Ma Cốc' đã hoàn thành nhiệm vụ trở về. Hơn nữa tu vi vẫn còn bước chân vào Linh Trì Nhất Trọng Thiên, Khai Dương Phong Chủ mới cử Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc và Ân Vận đón hắn lên núi.

- A?

Bên trong điện phủ lập tức vang lên những tiếng la lên giật mình đủ loại, mọi người kìm lòng không đậu trao đổi ánh mắt với nhau, cũng có chút khó có thể tin.

Đối với cái tên La Thành kia, bọn họ đều đã sớm có nghe thấy. Vốn tưởng rằng sau khi La Thành tiếp nhận nhiệm vụ kia thì hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng lại không nghĩ rằng chỉ cách mấy tháng, hắn lại xuất hiện lần nữa. Nhất là tu vi vẫn còn từ Vạn Lưu Lục Trọng Thiên đột phá đến Linh Trì Nhất Trọng Thiên, đây chính là sự tiến bộ khó lường.

Chỉ sau một cái chớp mắt, ánh mắt của tất cả mọi người đều chuyển hướng sang Lâm Ngọc Bạch.

Chuyện Lâm Ngọc Bạch điều động Câu Na dùng Đạo Khí siêu phẩm hai phen làm khó dễ La Thành, bọn họ cũng đều biết được mười phần rõ ràng. Có điều do cùng đều là đệ tử Thiên Tuyền Phong với Lâm Ngọc Bạch, nên bọn họ cũng không hề cảm thấy cách thức của Lâm Ngọc Bạch có cái gì không đúng.

Giữa Bắc Đẩu Thất Phong của Chân Vũ Thánh Sơn mặc dù không tới tình trạng thủy hỏa bất dung, nhưng tranh đấu lẫn nhau cũng là thập phần kịch liệt. Năng lực của La Thành kia khi chữa trị Đạo Khí quả là cực kỳ dũng mãnh, trình độ Luyện khí tất cũng không yếu. Sớm muộn sẽ có một ngày trở thành đệ tử chính thức. Nếu như hắn gia nhập Lục Phong khác, đó chính là đối thủ của Thiên Tuyền Phong, vậy thì cứ sớm chèn ép tịnh không có gì không ổn; cho dù hắn muốn gia nhập Thiên Tuyền Phong, với thực lực Luyện khí của hắn tất nhiên sẽ khiêu chiến địa vị của Lâm Ngọc Bạch. Lâm Ngọc Bạch ra tay áp chế, đã là chuyện ở trong tình lý. Nhưng mà, bọn họ và La Thành cũng không hề trực tiếp xung đột lợi ích, cho nên trả lời việc này như thế nào thì còn phải nhìn ý tứ của Lâm Ngọc Bạch.

*****

- Các vị có khả năng đi về, 'Võ Các Đạo Hội' nhanh chóng sẽ bắt đầu, mọi người cứ chuẩn bị thật tốt.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Ngọc Bạch rốt cục mở miệng. Có thể nói, những lời thốt ra lần này lại làm cho tất cả mọi người ngẩn ra. Hắn lại có ý tránh né cho ý kiến đối với La Thành đã hai lần chèn ép không có kết quả.

- Lâm sư huynh, còn... La Thành kia...

Mọi người tức thì trao đổi ánh mắt với nhau, rốt cục có người không nhịn được thử hỏi thăm dò.

- Chỉ là một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên mà thôi, các vị không cần lưu ý. Coi như hắn thành đệ tử chân truyền của Khai Dương Phong Chủ, thì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng lớn tới đâu đối với Thiên Tuyền Phong chúng ta.

Lâm Ngọc Bạch hai tròng mắt đảo qua mọi người, đột nhiên lạnh nhạt cười một tiếng, chậm rãi ung dung đáp lại.

...

Mọi người nghe vậy, không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau. Bọn họ đều có hơi hiểu biết đối với tính cách của Lâm Ngọc Bạch, trong lòng cũng biết hắn lần này không nói ra những điều suy nghĩ trong lòng.

La Thành bỗng dưng xuất hiện kia, nếu đã uy hiếp đến địa vị của thân phận Mộc Đạo Văn Sư Lâm Ngọc Bạch này tại Chân Vũ Thánh Sơn, hắn liền tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha La Thành như vậy. Nếu không, cũng sẽ không có hai lần chèn ép bức bách nhằm vào La Thành trước đây!

Nhưng mà, Lâm Ngọc Bạch không muốn tiết lộ tính toán thật sự của chính mình thì bọn họ cũng không tiện tìm tòi đến cùng, đành phải ai nấy đều đứng dậy mà cáo từ rời đi.

Sau khi bóng dáng của mọi người toàn bộ biến mất, Câu Na không nhịn được hỏi:

- Lâm sư huynh, chúng ta thật sự liền buông tha cho La Thành kia như vậy?

- Đương nhiên không phải.

Lâm Ngọc Bạch trên mặt vui vẻ dạt dào, có điều ánh mắt lại trong nháy mắt nguội lạnh như băng.

- La Thành kia chẳng những tu vi đột phá đến cảnh giới Linh Trì, lại còn hoàn thành nhiệm vụ của Khai Dương Phong Chủ, tấn chức làm đệ tử Nội Sơn đã thành điều khẳng định. Nếu mà cứ bức bách hắn như trước đây vậy thì đã là không có khả năng. Nhưng mà, việc luận bàn giữa các đệ tử Bắc Đẩu Thất Phong lại là phi thường bình thường. Chỉ cần trong lúc luận bàn không xảy ra chuyện chết người thì trưởng lão tông phái liền tuyệt sẽ không ra tay can thiệp.

-Muội đã hiểu.

Câu Na bỗng nhiên tỉnh ngộ, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh...

...

Diêu Quang Phong, ánh mặt trời chiếu chênh chếch, bóng cây lắc lư.

- Sư tỷ, sư tỷ...

Tiếng gọi to duyên dáng véo von như chuông bạc phút chốc vang lên, Tu Diệu Châu giống như Hồ Điệp (con bướm) nhanh nhẹn vang lên rất nhanh ở giữa khu rừng. Chỉ trong thời gian chốc lát đã đi tới trước người Yến Thu Mi, lại phát hiện nàng đã mở mắt thì không khỏi cười nói thần bí như vậy

- Sư tỉ, nói cho tỉ một tin tức...

- Chính là La Thành kia đã trở lại Linh Vũ Thánh Thành?

Yến Thu Mi khẽ cười nói.

- Sư tỷ, người đã biết?

Tu Diệu Châu nhất thời có hơi há hốc mồm. Sau khi nàng mới vừa được biết tin tức này đã lập tức chạy tới thông tri cho Yến Thu Mi, cũng không dự đoán nàng ta đã sớm biết được.

Yến Thu Mi bất giác mỉm cười:

- Là Lạc Đình sư muội dùng tâm thần truyền âm nói cho ta biết. Lúc ấy nàng ta đang ở trong thành, vừa vặn thấy La Thành kia đi theo ba người Tiêu Cố tới Khai Dương Phong.

Có hơi dừng lại, Yến Thu Mi không nhịn được bắt đầu kêu lên

- Không nghĩ tới tu vi của hắn tăng lên nhanh như vậy, chỉ mấy tháng liền bước chân vào cảnh giới Linh Trì.

- Thế này chẳng phải vừa lúc sao.

Tu Diệu Châu cười tươi như hoa mà nói

- Tu vi của hắn càng cao, pháp lực sẽ càng mạnh. Sự nắm chắc luyện chế Đạo Khí siêu phẩm cũng sẽ tùy thời tăng nhiều. 'Tử La Hồi Xuân Mộc' của sư tỉ hiện tại giao cho hắn thì tỉ lệ luyện chế thành công ra Đạo Khí siêu phẩm khẳng định so với mấy tháng trước sẽ lớn hơn nhiều lắm.

- Điều này cũng đúng.

Yến Thu Mi cười dài nói

- Chờ sau khi hắn ổn định tại Khai Dương Phong, ta liền đi tìm hắn để xem có nguyện ý ra tay giúp đỡ hay không.

Vừa nói, nàng lại đảo mắt nhìn về phía Thiên Tuyền Phong.

- Lâm Ngọc Bạch phỏng đoán cũng đã biết tin tức La Thành xuất hiện, chắc giờ phút này nói vậy thì hắn ta đang phi thường thất vọng...

...

Không chỉ có là Thiên Tuyền Phong, Diêu Quang Phong, mà trong Ngũ Phong còn lại như Thiên Xu, Thiên Ki thì người có lòng cơ hồ đồng thời biết được tin tức La Thành đã phản hồi quay về Linh Vũ Thánh Thành.

Trong lúc nhất thời, có người hoan hỉ, có người căm giận, còn có người tò mò vạn phần.

Liền vào lúc những đệ tử Nội Sơn này có đủ loại tâm tư khác nhau, Mộ Hàn đúng là đang đi theo ba người Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc và Ân Vận mà Ngự Hư lướt đi trên trời cao, tốc độ nhanh như sao băng.

Trong dãy Bắc Đẩu Thất Phong, Diêu Quang Phong đứng phía trước tiên. Sau đó là tới Khai Dương Phong này. Tiếp theo đó là Ngọc Hành, Thiên Quyền, Thiên Ki, Thiên Tuyền và Thiên Xu năm tòa Sơn Phong. Ở giữa các đỉnh Thất Phong, núi non kéo dài chập chùng. Mỗi đỉnh núi cách xa nhau từ trăm dặm đến mấy trăm dặm không giống nhau, mà hai đỉnh núi đầu đuôi chính là có khoảng cách đến hơn ngàn dặm.

Đương nhiên, đối với đệ tử Nội Sơn Chân Vũ Thánh Sơn mà nói, cự ly nho nhỏ như vậy hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Chỉ thoáng cái, đám người Tiêu Cố liền đã đến đỉnh núi cao thứ hai.

Đỉnh mây mù lượn lờ, một ngôi điện như ẩn như hiện, xem ra tựa như Tiên Cảnh ở thiên cung.

Mộ Hàn bắt đầu lặng yên cảm ứng, lại phát hiện bên trong điện phủ kia đang chiếm cứ một đạo khí tức khủng bố dị thường. Nó thâm thúy, mênh mông, hào hùng, vô biên vô hạn... Cả một loạt hình dung từ bật ra từ trong đầu Mộ Hàn. Tâm thần hắn chỉ là hơi hơi tới gần, liền giống như bị cỗ khí tức kia làm tan rã.

- Mạnh quá!

Mộ Hàn không nhịn được âm thầm hít một hơi thật sâu. Hắn lập tức che giấu tâm thần, nhưng trong lòng cũng biết, chủ nhân của đạo khí tức kia nhất định chính là Phong Chủ Dịch Chân Nhân của Khai Dương Phong này. Thấy đám người Tiêu Cố đã đáp xuống, Mộ Hàn cũng lập tức đi theo. Khi bay xuống ở ngoài điện, tầm mắt cũng hơi thấy rõ ràng hơn không ít.

- Đệ tử Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc, Ân Vận bái kiến Phong Chủ, La Thành sư đệ đã được dẫn tới.

Ba người Tiêu Cố sắc mặt cung kính, cơ hồ đồng thời khom người thi lễ.

- Đều lại đây đi.

Một âm thanh cứng cáp lập tức truyền ra từ trong điện.

...

Một lát sau, một ông lão áo bào trắng liền lọt vào tầm mắt của Mộ Hàn.

Ông lão này râu tóc bạc trắng, gương mặt lại hồng hào như trẻ con. Lão nhìn bốn người đang bước nhanh đi tới, trên mặt hiện ra một nụ cười ấm áp. Ông ta lẳng lặng ngồi ở chính giữa điện phủ, khí tức khổng lồ tự nhiên mà phát tán tràn ra, khiến cho ông ta xem ra liền giống như một quả núi lớn nguy nga hùng vĩ.

Ông ta chính là Dịch Chân Nhân!

Từ khi tiến vào điện phủ, Mộ Hàn liền phát hiện hai đạo ánh mắt của Dịch Chân Nhân đang rơi trên người mình rồi cứ lẳng lặng đánh giá. Nhưng mà trong ánh mắt kia chẳng những không có bất cứ áp lực gì, ngược lại dị thường ôn hòa nhân từ, thậm chí khiến cho Mộ Hàn có loại cảm giác như cây cỏ gặp gió xuân.

Còn cách Dịch Chân Nhân có hơn mười thước thì đám người Tiêu Cố liền dừng bước, tránh sang một bên. Cứ như vậy để lại Mộ Hàn một mình đứng trực diện với Khai Dương Phong Chủ này.

- Đệ tử La Thành ra mắt Phong Chủ.

Mộ Hàn khẽ hít vào một hơi, lập tức cúi sâu thi lễ.

Dịch Chân Nhân cười híp mắt gật đầu, sau đó cũng vẫy vẫy tay sang Tiêu Cố. Giới Tử Môn và Tịnh Linh Bình được bàn tay Tiêu Cố nâng lên lập tức bay xuống ở trước người lão.

- Quả nhiên là 'U Minh Hồn Thủy'.

Mở nắp bình ra, U Minh Hồn Thủy có một khí tức nhẹ nhàng tản ra. Dịch Chân Nhân vừa lòng nhìn Mộ Hàn, lão gật đầu cười nói:

- Tiểu tử kia, nhiệm vụ này ngươi hoàn thành so với trong tưởng tượng của ta thì còn tốt hơn nhiều. 'Tịnh Linh Bình' tuy không phải Đạo Khí, nhưng cũng là một kiện báu vật thần kỳ. Dưới đáy bên trong bình có dung hợp một viên 'Pháp hồn châu". Nếu lấy pháp lực kích thích là có thể làm cho 'Tịnh Linh Bình' tích tụ sản sinh ra một cỗ lực lượng linh hồn đặc biệt, chẳng những có thể khắc chế Vong Linh bên trong 'Vong Linh Ma Cốc', còn có thể trợ giúp ngươi tránh né không gian bão táp xâm nhập. Chỉ cần phát hiện bí mật này của Tịnh Linh Bình, là có thể dễ dàng đến bên ngoài Cổ Bảo ở chỗ sâu trong 'Vong Linh Ma Cốc'. Mặc dù là Vong Linh cảnh giới Linh Trì đỉnh cao, cũng sẽ không công kích ngươi.

*****

Nghe được Dịch Chân Nhân nói những lời này, trên mặt Mộ Hàn thì mỉm cười còn trong lòng lại không nhịn được mà hơi sững sờ. Tịnh Linh Bình lại còn có tác dụng như vậy sao?

Kỳ thật, khi cầm Tịnh Linh Bình thì Mộ Hàn đã nhận ra một chút tình trạng khác thường, nhưng mà hắn cũng không miệt mài theo đuổi. Nói cách khác, với năng lực cảm ứng Thần Phẩm Tâm Cung của Mộ Hàn thì tuyệt đối có thể tìm ra được 'Pháp hồn châu' đang dung hợp dưới đáy 'Tịnh Linh Bình', rồi kích thích lực lượng của nó ra.

Nói cho cùng, vẫn là lòng tin của Mộ Hàn đối với chính mình quá mức dồi dào nên căn bản không đi tra xét rõ ràng bên trong Tịnh Linh Bình có huyền cơ gì khác hay không.

Mộ Hàn tại Vong Linh Ma Cốc vừa đi tới, vừa hấp thu luyện hóa Vong Linh để tăng tu vi lên, cuối cùng mới có thể đủ sức một lượt bước vào Linh Trì Nhất Trọng Thiên. Mà nếu như Mộ Hàn thật sự lợi dụng Tịnh Linh Bình để nhanh chóng đi tới chỗ sâu trong Vong Linh Ma Cốc, thì hiện tại có thể đột phá đến cảnh giới Linh Trì hay không có lẽ vẫn là điều chưa biết.

Lợi hại hơn thiệt ở trong đó cũng khó có thể phân biệt ra được rõ ràng.

Dịch Chân Nhân lại cười dài nói:

- Tòa Cổ Bảo kia là một kiện Thánh Phẩm Đạo Khí có được một vạn hai nghìn đường hoa văn tô điểm. Lão phu năm đó dùng thời gian suốt một năm trời mới tìm được đầu mối then chốt trong Văn Phổ của Đạo Khí để mở ra. Mà ngươi chỉ dùng ngắn ngủi mấy tháng, có thể thấy là lợi hại hơn nhiều so với lão phu khi đó. Tư chất của ngươi tại phương diện Luyện khí đã vượt thật xa ra ngoài dự liệu của lão phu. Có lẽ không cần phải mất bao nhiêu thời gian là ngươi đã có thể cao hơn lão phu.

- Phong Chủ quá khen, so sánh với Phong Chủ thì đệ tử còn kém rất xa.

Mộ Hàn đã định thần được, nghe vậy chỉ là mỉm cười. Dịch Chân Nhân chỉ là mở tòa Vong Linh Thánh Điện kia mà đã phải dùng một năm, mà thời gian Mộ Hàn dùng để mở Thánh Điện cơ hồ có khả năng xem nhẹ bất kể. Thời gian mấy tháng kia không phải hắn bỏ ra ở trên đường, mà chính là sử dụng vào ngưng tụ luyện ra Thủy Linh pháp thân.

Nếu mà lão biết điểm ấy, chỉ sợ sẽ phi thường giật mình.

Dịch Chân Nhân vui vẻ dạt dào, không keo kiệt chút nào mà tự mình thừa nhận. Điều đó làm cho đámngười Tiêu Cố, Thu Hàn Mặc và Ân Vận ở ngay bên cạnh nhìn, rồi lại vừa là giật mình vừa là hâm mộ. Bọn họ ở tại Khai Dương Phong nhiều năm, đối với Dịch Chân Nhân coi như là tương đối quen thuộc. Nhưng vẫn chưa từng thấy lão khen ngợi bất cứ một người đệ tử nào như thế.

Thấy Mộ Hàn không kiêu không xao động, vẫn không để ý mà tự nhiên, Dịch Chân Nhân càng là vừa lòng, ngọt ngào cười nói:

- Lão phu cũng là Đạo Văn Sư, mặc dù có được không phải hai chủng pháp lực thủy, mộc này, nhưng đối với đạo Luyện khí thì vẫn còn là có hơi tâm đắc. Tiểu tử kia. Lão phu nhìn ngươi phi thường thuận mắt, ngươi có thể nguyện nhập làm môn hạ của ta?

- Đương nhiên nguyện ý.

Có chuyện tốt như thế, Mộ Hàn đương nhiên vui lòng cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, nếu như hắn cảm giác không sai thì tính tình Dịch Chân Nhân này phi thường hòa nhã. Nếu mà thực sự bái ông ta làm thầy, ông ta nhất định sẽ dốc lòng truyền thụ. Trong chớp mắt, Mộ Hàn quỳ lạy, cung kính dập đầu ba cái

- Đệ tử La Thành bái kiến sư phụ.

- Chúc mừng Phong Chủ, thu được đồ đệ tốt.

Đám người Tiêu Cố thấy thế liền vội vàng mở miệng chúc mừng, trong ánh mắt quay sang nhìn Mộ Hàn thì vẻ hâm mộ càng đậm. Tất cả đệ tử Nội Sơn ở Chân Vũ Thánh Sơn, không có một người nào không nghĩ đến bái Phong Chủ của một Phong nào đó làm sư phụ. Có cường giả Dương Hồ Cảnh chỉ điểm thì việc tu luyện nhất định sẽ bớt đi rất nhiều đoạn đường quanh co vô ích.

- Hảo! Hảo!

Dịch Chân Nhân vuốt râu cười to, tay trái chỉ là nhẹ nhàng hơi nhấc, liền có một cỗ kình đạo cường đại nhấc cả thân hình Mộ Hàn lên

- Mấy trăm năm qua, lão phu chưa bao giờ thu hoạch đồ đệ, hôm nay xem như phá lệ. Các Phong Chủ khác ở Chân Vũ Thánh Sơn thu đồ đệ còn muốn tổ chức nghi thức bái sư rườm rà, còn chỗ lão phu lại không có nhiều nghi thức xã giao như vậy. La Thành, bắt đầu từ hôm nay, ngươi sẽ làm đệ tử của lão phu. Mấy ngày nay ngươi trước hết cứ làm tốt việc ghi danh đệ tử Nội Sơn, sau đó lại làm quen một chút với tình huống ở Bắc Đẩu Thất Phong. Ba ngày sau, trở lại điện Huyền Dương này để cho vi sư xem Luyện khí thuật của ngươi.

- Vâng!

...

...

- La sư đệ, chúc mừng ngươi.

Rời khỏi điện phủ trên đỉnh núi, theo con đường núi lớn vòng vèo đi xuống dưới chân núi đi tới, Tiêu Cố không khỏi cười nói

- Phong Chủ của chúng ta chính là Đạo Văn Sư xuất sắc nhất ở Chân Vũ Thánh Sơn. Ba ngày sau, khi đã hiểu rõ năng lực Luyện khí của ngươi, Phong Chủ nhất định sẽ đem tuyệt chiêu của người ra để truyền thụ cho ngươi. Sau khi học xong, thủ đoạn Luyện khí của ngươi nhất định càng lợi hại hơn.

Thu Hàn Mặc cũng là cười ha hả gật đầu nói:

- Không sai, không sai, đáng tiếc ta tu luyện công pháp võ đạo thích hợp nhất là Đạo Khí Kim thuộc tính, mà La sư đệ lại chỉ có thể luyện chế Đạo Khí hai loại thuộc tính Thủy, Mộc. Nếu không, ta thế nào cũng phải nhờ La sư đệ hỗ trợ luyện chế một kiện Đạo Khí siêu phẩm mới được.

- Ta và ngươi cũng không được. Nhưng mà Ân sư muội có khả năng, nàng thích hợp nhất với Đạo Khí Thủy thuộc tính.

Ánh mắt Tiêu Cố chuyển từ Mộ Hàn sang Ân Vận mà ha ha cười nói

- Nếu đã như vậy, vừa lúc có thể giao La sư đệ cho Ân sư muội. La sư đệ, cứ ở lại để cho nàng mang ngươi đi ghi danh và giới thiệu tình huống. Chúng ta liền đi trước một bước.

Nói xong, không đợi Ân Vận và Mộ Hàn đáp lại, Tiêu Cố liền phóng lên cao, vẫy tay rủ Thu Hàn Mặc

- Đi, Thu sư đệ, chúng ta tiếp tục luận bàn đi. 'Võ Các Đạo Hội' sắp bắt đầu rồi, còn phải lại luyện thêm kình đạo.

Chỉ thoáng cái, bóng dáng của Tiêu Cố và Thu Hàn Mặc liền đã biến mất.

- Hai vị nầy.

Ân Vận bất đắc dĩ lắc đầu, buồn cười mà quay đầu sang nhìn về phía Mộ Hàn

- La Thành sư đệ, hai người bọn họ thường xuyên ăn nói thẳng tuột ào ào như vậy, đừng để ý tới bọn họ. Nhưng mà, bọn họ có câu cũng lại không nói sai. Sau này, nói không chừng ta sẽ thực sự tìm ngươi để nhờ luyện chế một đôi món Đạo Khí siêu phẩm đó.

Mộ Hàn cười nói:

- Nếu như sư tỷ thực sự cần luyện chế Đạo Khí siêu phẩm Thủy thuộc tính, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ.

- Vậy thì liền đa tạ sư đệ.

Ân Vận cười tươi như hoa, đôi mắt nhung long lanh mà nhẹ nhàng nói

- La sư đệ, trước tiên ta mang ngươi đi 'Thăng Vân Lâu' dưới Diêu Quang Phong. Công việc thủ tục để đệ tử Ngoại Sơn tấn chức đệ tử Nội Sơn sẽ làm ở bên đó. Lĩnh được lệnh bài đệ tử Nội Sơn thì mới có thể đi các nơi khác ở Chân Vũ Thánh Sơn.

Hai người một trước một sau, hăng hái phi như bay.

Trong nháy mắt, Ân Vận và Mộ Hàn liền đi tới dưới chân Diêu Quang Phong ở gần Linh Vũ Thánh Thành nhất. Ở dưới chân núi, đền đài liên miên. Mà trên đỉnh núi, cũng là đình đài Lâu Các, như ẩn như hiện. Ở giữa núi rừng và kiến trúc thỉnh thoảng có khả năng nhìn thấy từng đạo bóng dáng thướt tha yểu điệu, quả là đẹp lòng vui mắt.

Trong số các đỉnh của Bắc Đẩu Thất Phong, Diêu Quang Phong được xem như một nhánh tương đối có đặc sắc.

Từ cổ chí kim, Diêu Quang Phong trên từ Phong Chủ, dưới đến đệ tử, toàn bộ đều là nữ nhân. Trong số những nữ đệ tử này, cũng là đồng dạng thiên tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ nhiều như mây. Tựa như đệ tử đứng đầu Diêu Quang Phong Yến Thu Mi, cho dù là thực lực, hay là danh tiếng thì cũng không kém so với đệ tử đứng đầu Thiên Tuyền Phong Lâm Ngọc Bạch, mặc dù nàng không phải Đạo Văn Sư. Hơn nữa, tổng thể thực lực của Diêu Quang Phong phi thường cường đại, có thể nói là gần với Thiên Xu Phong.

Chân Vũ Thánh Sơn nhiều lần tổ chức Võ Các Đạo Hội. Cơ hồ đều là Thiên Xu Phong đệ nhất, Diêu Quang Phong đệ nhị.

Tiêu Tố Ảnh cũng ở trong Diêu Quang Phong này. Cũng không biết tình huống hiện tại của nàng thế nào. Thời gian dài như vậy không gặp, có lẽ thực lực của nàng đã tăng lên không ít? Nhưng mà mặt mũi, khí tức linh hồn thậm chí khẩu âm của ta đều hoàn toàn không giống so với trước kia. Coi như chạm mặt cùng nàng thì phỏng đoán cũng không nhận ra ta.

Ngẩng đầu nhìn lên chỉ chốc lát, trong lòng Mộ Hàn than thở một tiếng rồi bước nhanh đi theo phía sau Ân Vận. Vị trí hai người đang đứng đúng là ở ngay phía trước Diêu Quang Phong. Đối diện bọn họ cách mấy chục thước có một tòa lầu cao dựa vào vách đá dốc đứng cao chót vót mà dựng lên. Trông nó rắn rỏi sừng sững đứng thẳng, đặc biệt oai phong khác thường, đúng là Thăng Vân Lâu.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-795)