Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Vương - Chương 477

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 477: Điện Võ Huân
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Shopee


Giải quyết thủ tục đệ tử Nội Sơn nhanh phi thường. Đi vào Thăng Vân Lâu không được một khắc canh giờ, Mộ Hàn liền thu được một khối lệnh bài đệ tử Khai Dương Phong và một bộ quần áo có dấu hiệu Khai Dương Phong.

Sau khi thay quần áo mới và nhận lệnh bài, Ân Vận trực tiếp mang theo Mộ Hàn đi tới Thiên Xu Phong.

Dọc theo đường đi, Mộ Hàn từ trong miệng Ân Vận mà được biết rất nhiều tình huống có liên quan Bắc Đẩu Thất Phong. Có vài thứ, nếu là đệ tử Ngoại Sơn rất khó biết được.

Đồng thời, Mộ Hàn cũng âm thầm khiếp sợ với thế lực to lớn của Chân Vũ Thánh Sơn.

Cả tông phái, cường giả Dương Hồ Cảnh lại có hơn mười người, tu sĩ cảnh giới Linh Trì càng là có nhiều kinh người, số lượng đã vượt quá một ngàn. Về phần tu sĩ Vạn Lưu Cảnh, chính là nhiều vô số kể. Một người tu sĩ Vạn Lưu Cảnh này liền có thể xưng bá một chốn Hạ Thiên Vực Thế Giới, điều này tuyệt đối là khó có thể tưởng tượng.

- Ân sư tỷ, nhiều tu sĩ cảnh giới trên Vạn Lưu như vậy, toàn bộ đều ở Bắc Đẩu Thất Phong?

Vô cùng kinh ngạc, Mộ Hàn không nhịn được mở miệng hỏi.

- Đương nhiên không phải.

Ân Vận thản nhiên cười nói

- Đối với các đệ tử Nội Sơn chúng ta mà nói, nếu mà trước trăm tuổi vẫn không thể đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, thì phải rời khỏi Bắc Đẩu Thất Phong, đi ra ngoài núi tu luyện. Hiện tại ở phía đông đại lục Xích Thành Thiên Vực có thể nói khắp nơi đều có đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta. Bọn họ đến lúc nào đột phá đến cảnh giới Dương Hồ, thì khi đó liền có thể quay trở lại Chân Vũ Thánh Sơn, trở thành trưởng lão ở mỗi Phong. Đương nhiên, cũng có thể lựa chọn không trở lại, tiếp tục ở bên ngoài, tự mình khai tông lập phái. Chân Vũ Thánh Sơn tịnh sẽ không ra tay can thiệp. Cho nên, cho tới nay có thể ở lại Bắc Đẩu Thất Phong chỉ có hai loại người, một loại là cường giả tu vi đạt tới cảnh giới Dương Hồ, còn một loại khác chính là đệ tử Nội Sơn còn chưa đạt tới trăm tuổi.

- Thì ra là thế.

Trong lòng Mộ Hàn bừng tỉnh. Cũng mơ hồ hiểu được dụng ý khi Chân Vũ Thánh Sơn thiết lập ra quy củ này.

Chân Vũ Thánh Sơn này có được tài nguyên tu luyện tốt nhất, phong phú nhất tại Xích Thành Thiên Vực. Trong tình huống như vậy, nếu mà không thể đột phá đến cảnh giới Dương Hồ trước trăm tuổi, thì sau này hi vọng lại vượt qua cánh cửa Đại Đạo kia liền cực kỳ xa vời. Tông phái tiếp tục lãng phí tài nguyên trên người bọn họ thì chẳng bằng bồi dưỡng đệ tử mới.

Trong tâm niệm, Mộ Hàn không nhịn được đảo mắt nhìn qua để phán đoán Ân Vận như hoa như ngọc, cũng không biết hiện tại nàng ta bao nhiêu tuổi?

- La Thành sư đệ. Ta năm nay đã sáu mươi tuổi.

Ân Vận giống như đoán được ý nghĩ của Mộ Hàn, nàng mấp máy đôi môi đỏ mọng cười tươi như hoa mà nói

- Nếu là tiếp theo bốn mươi năm nữa, ta vẫn không thể bước vào cảnh giới Dương Hồ, thì cũng phải rời khỏi Chân Vũ Thánh Sơn.

- Sáu mươi tuổi?

Mộ Hàn có hơi kinh ngạc, thật sự là một chút cũng không nhận ra được. Nhưng mà đối với tu sĩ cảnh giới Linh Trì giống như Ân Vận mà nói. Chỉ cần nàng không muốn biến thành già lão, liền vĩnh viễn có khả năng vẫn duy trì dung mạo trẻ tuổi xinh đẹp. Dù sao sáu mươi năm đối với tu sĩ võ đạo mà nói, chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Trong lòng Mộ Hàn phi thường rõ ràng, đừng thấy chính mình hiện tại có tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng cùng với tu vi tăng lên, sau này tốc độ sẽ càng ngày càng chậm. Nhất là sau khi đến cảnh giới Dương Hồ. Chuyện vài năm, hơn mười năm thậm chí mấy chục năm mới có thể đột phá Nhất Trọng cảnh giới đều cực kỳ thông thường.

Một lát sau. Mộ Hàn đã cười nói:

- Với năng lực của sư tỷ, đừng nói là bốn mươi năm. Phỏng đoán cũng không cần bốn năm liền có thể đột phá cảnh giới Dương Hồ.

- Vậy liền cảm tạ ngươi nói điều lành.

Ân Vận cười khanh khách, giảo hoạt nheo nheo mắt nhìn Mộ Hàn

- Kỳ thật, ta cũng nghĩ như vậy.

...

Trong lúc đang nói, những đỉnh núi non nhanh chóng lướt qua tầm mắt của Mộ Hàn. Không có quá bao nhiêu thời gian, một ngọn núi to lớn dị thường liền đã lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn.

Đó chính là Thiên Xu Phong.

Trong số Bắc Đẩu Thất Phong, Thiên Xu Phong cũng không phải cao nhất, nhưng tuyệt đối là một quả núi khổng lồ nhất. Nếu ai đó lẳng lặng đứng im hồi lâu nhìn vào dãy núi kéo dài chập chùng, thì thấy nó cũng không hiểm trở, cũng không cao và dốc. Nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy lần đầu tiên, liền có thể làm người ta sinh ra một loại cảm giác hùng hồn sâu đậm.

Chung quanh Thiên Xu Phong, từng đạo khí tức mạnh mẽ dao động làm ngay cả Mộ Hàn cũng không nhịn được mà tâm thần hơi kinh hoàng, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

- Vèo! Vèo!

Còn cách Thiên Xu Phong vẫn đến khoảng một ngàn thước thì Ân Vận liền đưa mắt ra hiệu cho Mộ Hàn một cái. Hai người đáp xuống, rơi trên mặt đường rộng rãi. Ở trong Thiên Xu Phong, cơ hồ tất cả đệ tử Nội Sơn đều lựa chọn bộ hành. Dùng cái đó để thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Phong Chủ Thiên Xu Phong, đồng thời cũng là Sơn Chủ Chân Vũ Thánh Sơn.

Giờ phút này, trên đường đúng là đang lúc có không ít tu sĩ lui tới, thấp nhất cũng có tu vi cảnh giới Vạn Lưu.

Tiếng xé gió rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên, liên tiếp có đệ tử Nội Sơn từ trên cao rơi xuống rồi theo dòng người tiến lên. Con đường uốn lượn giữa các quả núi mà hướng về phía trước, chung quanh đúng là cây cối chi chít chằng chịt, những cây cổ thụ chọc trời xanh um tươi tốt. Đến khi đi tới cuối con đường, Mộ Hàn chỉ cảm thấy trước mắt trở nên thoáng đãng. Một sân điện thật lớn hình tròn hiện ra. Ở bên cạnh sân trong điện, những chiếc đền đài nằm ngang dọc dưới chân núi Thiên Xu Phong với những phong cách khác nhau. Hoặc hùng vĩ, hoặc tuyệt đẹp, hoặc tinh xảo, hoặc theo phong cách cổ xưa.

- Có thấy không, đó chính là 'Điện Võ Huân'.

Ân Vận cười dài chỉ về phía trước, Mộ Hàn vội vàng nhìn lại theo hướng tay nàng chỉ. Hắn lập tức liền tập trung vào một ngôi đền to lớn dị thường, chẳng những cao đến hai ba mươi thước, mà khu vực nó chiếm cứ càng là đạt tới cả một vùng đến ngàn mét. Còn ở tấm biển phía trên cửa điện thì viết rõ ràng ba chữ lớn " điện Võ Huân".

Ánh mặt trời chiếu xuống, khiến cho cả tòa điện phủ đều giống như phủ loạn một tầng màu vàng.

'Điện Võ Huân' này có tính chất cũng giống như 'Điện Võ Công'. Chỉ có điều là 'Điện Võ Huân' này chuyên môn nhằm vào đệ tử Nội Sơn, mà đối tượng của 'Điện Võ Công' tuyệt đại bộ phận là đệ tử Ngoại Sơn, chỉ có một số ít ỏi nhiệm vụ mà không có đệ tử Nội Sơn nguyện ý nhận, thì mới có thể chuyển dời đến điện Võ Công.

Ân Vận vui vẻ dạt dào, vừa dẫn Mộ Hàn bước nhanh đi tới vừa nói

- Đến nơi này nhận nhiệm vụ, thì sẽ thu hoạch được Công Huân với số lượng hơn xa 'Điện Võ Công'. Chữa trị một kiện Đạo Khí cao phẩm, tối thiểu đều được năm trăm Công Huân, về phần luyện chế một kiện Đạo Khí cao phẩm, tối thiểu đều đạt tới con số hàng vạn. Nếu như quả là Đạo Khí siêu phẩm, chỉ sợ đạt đến con số mười vạn, thậm chí là trên trăm vạn.

- Nhiều như vậy sao.

Ánh mắt Mộ Hàn sáng ngời lên, nếu là nhận nhiệm vụ luyện chế nhiều nhiều vài món Đạo Khí siêu phẩm, vậy số lượng Công Huân của mình chẳng phải là nhanh chóng là mà đạt tới con số ngàn vạn.

Ân Vận cười duyên nói:

- Ngươi không thấy nhiều nên chưa biết. Có một số nhiệm vụ phi thường nguy hiểm, coi như thù lao đến mấy trăm vạn Công Huân đều không nhất định có người nguyện ý đi. Cũng như nhiệm vụ kia mà Phong Chủ đặc biệt tuyên bố dành riêng cho ngươi tại 'Điện Võ Công', sau khi hoàn thành chỉ có phần thưởng hai mươi vạn Công Huân. Mà nếu là tuyên bố nhằm vào đệ tử Nội Sơn ở 'Điện Võ Huân' này, tối thiểu đều phải đến hai trăm vạn Công Huân, mới có khả năng sẽ có người cảm thấy hứng thú.

Mộ Hàn nghe vậy, không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nhưng mà nghĩ lại, Mộ Hàn liền đã thoải mái. Có lẽ với đệ tử Ngoại Sơn thì mấy vạn Công Huân liền cảm giác được rất nhiều. Nhưng sau khi trở thành đệ tử Nội Sơn, mấy chục vạn Công Huân đều cảm giác cũng ít. Cũng như khi ở tại Thái Huyền Thiên Vực, bên trong tông phái nếu có ai đột phá đến cảnh giới Vạn Lưu thì đó chính là một chuyện đại sự khó lường. Nhưng đến nơi này, tu sĩ Vạn Lưu Cảnh tùy ý có thể thấy được. Đứng ở độ cao không giống nhau, tâm tình không giống thì phong cảnh nhìn thấy cũng sẽ không giống.

- Ân sư tỷ, chúng ta vội vàng vào xem.

Những lời này của Ân Vận đã khơi gợi thành công sự xao động của Mộ Hàn. Hắn lập tức hứng thú hừng hực đi về phía điện Võ Huân. Thấy dáng dấp vội vã của Mộ Hàn, Ân Vận cảm thấy tức cười mà cũng bước nhanh đuổi theo. Nhưng mới đi được mấy chục thước, nàng liền dừng bước chân lại, nheo đôi mắt nhung, sắc mặt có hơi sầm xuống.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-795)