Vay nóng Tinvay

Truyện:Vũ Vương - Chương 488

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 488: Mặc Vũ Khanh
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)

Siêu sale Lazada


Trong phạm vi Bắc Đẩu Thất Phong, từng đạo bóng dáng hối hả xuyên qua không gian trên trời cao.

Bóng dáng Mộ Hàn vừa ra khỏi Khai Dương Phong, liền bị không ít người có lòng phát hiện. Vì vậy, tin tức này bắt đầu nhanh chóng truyền bá lan ra tại mỗi Phong.

- La Thành đã ra?

Giữa Ngọc Hành Phong, một người thiếu nữ áo đen đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm nói thầm khe khẽ. Xem ra nàng chỉ là đến hai mươi tuổi, mặt mũi xinh đẹp tuyệt trần, dáng người thướt tha. Nhưng trên gương mặt kia lại giống như bao phủ một tầng Hàn Băng ngàn năm, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức khiến người khác chớ có đến gần.

- Là lúc đi hạ chiến thư.

Nhẹ vỗ về loan đao xanh biếc trong tay, nữ nhân này khẽ nhếch khóe môi thành một nụ cười lạnh mà khe khẽ tự nhủ

- Nhiều ngày bất động, đúng thật là có hơi thấy ngứa tay ngứa chân. Nhưng mà, Lâm Ngọc Bạch, ngươi muốn lợi dụng ta phế bỏ Mộ Hàn chính là phép tính nhầm số. Ta khiêu chiến La Thành, đâu phải là động tâm vì món Đạo Khí siêu phẩm kia của ngươi.

- Đạo Khí siêu phẩm? Hừ, nếu như ta muốn thì Thánh Phẩm Đạo Khí cũng khỏi phải bàn!

- La Thành, hy vọng dự cảm của ta không sai. Ngươi thực sự đáng giá Mặc Vũ Khanh ta ra tay đánh một trận...

Còn chưa dứt lời, Mặc Vũ Khanh liền đã phóng thân lên đứng giữa trời cao, giống như một vệt ánh sáng lung linh đen tuyền rồi bắn nhanh đi như tia chớp về hướng xa xa. Trong khoảnh khắc, nàng liền hóa thành điểm đen biến mất tại phía chân trời.

...

- La Thành đang đi về hướng bên này!

- Tên nhóc kia cuối cùng đến đây đi, nhiệm vụ của ta thiết lập thời hạn nửa tháng, cho dù hắn có luyện chế xong Đạo Khí cao phẩm của ta hay không thì đều coi như nhiệm vụ thất bại. Phải trả cho ta mấy vạn Công Huân, ha ha...

Đối với tu sĩ võ đạo mà nói. Ngự Không phi hành thì tốc độ vĩnh viễn không theo kịp tốc độ tâm thần. Mộ Hàn vẫn còn chưa hề xuất hiện, nhưng tin tức hắn rời khỏi Khai Dương Phong đã lan truyền ầm ĩ xôn xao ở bên trong điện Võ Huân này. Mọi người sôi nổi bàn luận ồn ào, ai nấy đều ưỡn thân vươn cổ, hướng ra ngoài điện mà thăm dò nhìn quanh.

Thậm chí ngay cả những đệ tử Nội Sơn lúc trước chuẩn bị rời đi thì bây giờ cũng dừng bước chân lại, chờ đợi trong điện.

- Vèo! Vèo! Vèo...

Từng đạo bóng dáng đã chạy như bay mà đến, rồi tiến vào điện Võ Huân. Bọn họ đều là đệ tử Nội Sơn sau khi nhận được tin tức đã lập tức chạy từ mỗi Phong phụ cận tới xem náo nhiệt.

Không được bao lâu. Số tu sĩ hội tụ đến trong điện đã vượt quá một ngàn.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trong làn sóng âm thanh liên tiếp, rốt cục có một bóng đen từ phía chân trời xa xa phóng đến như bay. Đó là một nam nhân trẻ tuổi thân hình dong dỏng cao, nhưng diện mạo lại phi thường bình thường. Ở trên khuôn mặt bình thường kia không thấy được bất cứ đặc sắc gì, ném vào đám đông người sẽ rất khó phân biệt ra.

- Đến đây đi! La Thành đến đây đi!

Tiếng kêu la liên tiếp vang lên, vô số ánh mắt đều nhìn ngó lại.

Mộ Hàn tay áo phần phật. Thân như chiếc lá chấp chới nhẹ nhàng hạ xuống ở ngoài điện. Liếc mắt nhìn vào tới bên trong điện. Mộ Hàn liền có hơi bất ngờ. Không nghĩ tới bên trong điện Võ Huân lại bày ra trận thế lớn như vậy. Nhưng Mộ Hàn trong chớp mắt đã thoải mái, đại bộ phận người ở đây hẳn đều là nhận được tin tức nên cố ý chạy tới xem náo nhiệt.

Trong lòng cười một tiếng, Mộ Hàn liền bước đi vào.

Thời gian cách hai mươi ngày qua, lại lần nữa đi ở bên trong điện phủ rộng rãi này, ánh mắt của mọi người nhìn Mộ Hàn đã có thay đổi lớn. Từ sự kinh ngạc, tò mò ban đầu thì hiện nay đã có không ít hóa thành sự trào phúng và mỉa mai. Bởi trong mắt bọn họ, Mộ Hàn rõ ràng chính là kẻ vác đá ghè chân mình, không đáng thông cảm.

Đối với vẻ mặt của mọi người chung quanh, Mộ Hàn làm như không thấy. Hắn không thèm để ý.

Trong chuyện lần này, đích xác sẽ có ảnh hưởng danh tiếng và kiếm Công Huân của hắn. Nhưng mà cái này cũng không quan trọng, chỉ cần lại luyện chế ra vài món Đạo Khí siêu phẩm, danh tiếng sẽ được hưởng, Công Huân rồi cũng nhiều hơn.

- La Thành, ngươi cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Bỗng dưng, một âm thanh hung tợn vang lên, lại có một nam nhân trẻ tuổi gầy còm ngăn cản đường đi của Mộ Hàn, sắc mặt thật vô cùng khó coi, phảng phất như thể Mộ Hàn thiếu hắn mấy trăm vạn Công Huân.

Mộ Hàn khẽ ngước mắt lên:

- Ngươi là ai?

- Ta tên là Chương Giới!

Nam nhân kia trầm giọng nói.

- Chương Giới?

Mộ Hàn nhìn nam nhân có được tu vi Linh Trì Tam Trọng này, hắn hơi nhíu mày rồi lập tức lạnh nhạt cười nói.

- Vậy là tốt rồi.

Chương Giới hừ lạnh một tiếng.

Mộ Hàn không lại để ý thêm tới hắn, một lần nữa tìm được Niếp Hàn Trung giải quyết công việc giao nhận nhiệm vụ ở trong điện Võ Huân này. Hắn đẩy lệnh bài của mình tới.

- La Thành sư đệ, sớm đã bảo ngươi không nên tiếp nhận nhiều nhiệm vụ như vậy?

Niếp Hàn Trung lắc đầu, có chút đồng tình tiếp nhận lệnh bài của Mộ Hàn. Đối với những nhiệm vụ mà Mộ Hàn nhận này thì hắn phi thường quen thuộc. Tổng cộng ba mươi nhiệm vụ có thời hạn nên sau khi thất bại thì Mộ Hàn lần này còn phải bỏ ra mười sáu vạn Công Huân.

-Thật xấu hổ quá, khiến cho sư huynh chê cười.

Mộ Hàn cười ha hả mở miệng nói, nhưng trên mặt không có chút xíu vẻ ngượng ngùng xấu hổ nào. Lập tức, ý nghĩ của Mộ Hàn khẽ động, liền lấy ra tất cả bốn mươi mốt cái hộp gỗ, chất đống ở trước bàn. Nhìn thấy quang cảnh này, tiếng ồn ào chung quanh càng thêm vang dội, những tiếng cười mang theo ý trào phúng không dứt bên tai.

Niếp Hàn Trung nhanh chóng mở ra một cái hộp, một vầng sáng đen bùng nổ lan ra từ trong hộp.

- Nhiệm vụ số mười tám, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị xong, nhưng mà vượt qua kỳ hạn nửa tháng, chỉ có thể coi là... Thất bại, khấu trừ hai ngàn Công Huân.

Chỉ hơi dò xét, Niếp Hàn Trung đã không thể tránh được mà liếc mắt nhìn Mộ Hàn, sau đó tuyên bố kết quả. Đồng thời tay phải bắt đầu phác họa trên cột Công Huân.

- Chữa trị tốt Đạo Khí, mà ngược lại còn phải bị khấu trừ hai ngàn Công Huân. Cái này thật sự là bi kịch lớn lao!

Mọi người chung quanh mặc dù yên tĩnh trở lại, nhưng vẻ chê cười trên mặt lại trở nên đậm đặc hơn.

- Nhiệm vụ số mười chín, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị. Thành công, sẽ được thù lao hai ngàn Công Huân.

- Nhiệm vụ số sáu mươi, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị xong. Coi như thất bại, khấu trừ một ngàn năm trăm Công Huân.

- Nhiệm vụ số một trăm lẻ hai, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị...

Hộp gỗ liên tiếp mở ra, những vầng ánh sáng lấp lánh rực rỡ liên tiếp tỏa ra, âm thanh của Niếp Hàn Trung thỉnh thoảng vang lên.

- Nhiệm vụ số bốn trăm năm mươi, Đạo Khí cao phẩm chưa từng luyện chế, nguyên liệu hoàn hảo không tổn hao gì. Nhiệm vụ thất bại, khấu trừ bẩy vạn Công Huân...

Niếp Hàn Trung lôi đến một cái hộp gỗ mở ra, rồi đóng chặt. Sau đó đặt nó sang phía bên phải, bên kia đã chất đầy những nhiệm vụ đã hoàn thành, nhưng bởi vì chưa kịp trả lại nên thành nhiệm vụ thất bại.

- Bẩy vạn Công Huân, thật sự là trúng lớn!

Nam nhân có tên là Chương Giới kia đắc ý cười ha ha. Thế này tự nhiện được tới bẩy vạn Công Huân cũng đủ cho hắn đi mua một kiện Đạo Khí cao phẩm không tồi. Hơn nữa còn có nguyên liệu Luyện khí hoàn hảo không tổn hao gì. Nếu như bán đi, có thể thu lại được không ít Công Huân.

- La Thành sư đệ, thật sự là rất cảm tạ ngươi.

Chương Giới cười híp mắt nhìn Mộ Hàn, trên mặt chẳng những không có lòng biết ơn, ngược lại tràn đầy hài hước.

Chung quanh không ít người nhìn về phía Chương Giới, trong ánh mắt đều lộ ra sự ghen tị. Chuyện tốt như vậy không phải thường có, không nghĩ tới lại khiến cho gia hỏa Thiên Quyền Phong này đụng phải.

Mộ Hàn chỉ là có hơi nhướn mày một cái, cũng không để ý tới đệ tử Thiên Quyền Phong đang đắc ý vênh váo này.

Thấy cung cách của Chương Giới, Niếp Hàn Trung cũng không vui cau mày. Hắn hừ lạnh một tiếng rồi mở ra một cái hộp gỗ khác. Một vầng ánh sáng xanh lam lấp lánh lập tức đã đập vào mắt:

- Nhiệm vụ số năm trăm ba mươi ba, Đạo Khí cao phẩm luyện chế thành công... Hơ... Đây là siêu... Đạo Khí siêu phẩm...

*****

- Cái gì, Đạo Khí siêu phẩm?

Niếp Hàn Trung kêu lên kinh ngạc làm mọi người thất kinh. Mộ Hàn tiếp nhận chính là một nhiệm vụ luyện chế Đạo Khí cao phẩm, thế nhưng khi hắn giao trả lại thì trở thành một kiện Đạo Khí siêu phẩm?

Câu chuyện không thể tưởng tượng nổi như thế liền phát sinh trước mắt, làm cho mọi người không khỏi trợn mắt há hốc mồm.

Chương Giới vừa mới rồi còn đắc ý phi phàm, càng là ngây ra như phỗng, hắn há ngoác miệng rất lớn, thậm chí ngay cả nước miếng chảy ra từ khóe môi mà cũng không phát giác được.

- Niếp sư huynh, cái này thực sự... Thật sự là Đạo Khí siêu phẩm?

Một người nam nhân trẻ tuổi từ trong đám người bên ngoài ra sức chen lấn đi vào, vừa là kích động vừa là lo lắng, tựa hồ sợ chính mình bị một lần vui mừng vô ích.

- Ngươi là Lục Thông tuyên bố nhiệm vụ này?

Niếp Hàn Trung đã phục hồi tinh thần lại.

- Đúng, đúng, ta chính là Lục Thông.

Nam nhân trẻ tuổi kia vội vàng gật đầu, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.

- Tự mình ngươi nhìn một chút chẳng phải sẽ biết.

Không nghĩ tới nguyên liệu kia chỉ có thể luyện chế Đạo Khí cao phẩm vào đến trong tay Mộ Hàn, lại luyện chế ra một kiện Đạo Khí siêu phẩm.

- Ông ông! Ông ông! Ông ông!!

Những tiếng rung động kịch liệt đột nhiên làmcho mọi người bừng tỉnh. Đó chính là Lục Thông đang ôm lấy thanh trường kiếm, chân nguyên dồi dào tuôn ra trút vào kiếm, kích động toàn bộ Đạo Văn bên trong thân kiếm ra. Lập tức chỉ thấy những đạo ánh sáng lấp lánh rực rỡ bùng nổ ra, màu xanh lam cơ hồ tràn ngập khắp một vùng không gian trăm mét.

- Quả nhiên là Đạo Khí siêu phẩm.

Lục Thông sau một lát giật mình. Lập tức mừng như điên hoa chân múa tay vui sướng.

Nhưng mà, rốt cuộc hắn cũng là tu sĩ cảnh giới Linh Trì liền nhanh chóng đã tỉnh hồn lại từ trong hoan hỉ cực độ. Hắn ôm chặt hai tay Mộ Hàn, ra sức lắc lắc

- La Thành sư đệ, thực sự không biết nên cảm tạ ngươi như thế nào mới phải, thù lao sáu vạn Công Huân thật sự quá ít. Như vậy đi, ta cho ngươi thêm mười vạn... Đương nhiên, coi như một trăm vạn Công Huân so ra cũng kém giá trị Đạo Khí siêu phẩm này. Nhưng mà hiện tại ta cũng chỉ có từng ấy điểm.

Nói xong lời cuối cùng, Lục Thông cũng là không nhịn được mà hơi đỏ mặt. Tình trạng đường đường đệ tử Thiên Xu Phong cảnh giới Linh Trì mà chỉ có xấp xỉ mười vạn Công Huân, đích thật là hơi khó coi một chút.

Mộ Hàn cười nói:

- Lục sư huynh. Không cần như thế. Nếu ta tiếp nhận nhiệm vụ là thù lao sáu vạn Công Huân, nay ta có được sáu vạn Công Huân kia, như vậy là đủ rồi.

- Như vậy sao được, như vậy sao được?

Lục Thông cảm thấy băn khoăn, lắc đầu liên tục

- La Thành sư đệ, ngươi tiếp nhận những nhiệm vụ này cơ hồ toàn bộ đều đã hoàn thành, chỉ là thời gian chậm lại. Lúc này mới chỉ có thể coi là thất bại, bởi vì vậy mà bị khấu trừ nhiều Công Huân như vậy. Thật sự rất đáng tiếc. Như vậy đi, các ngươi đợi ta một hồi. Ta đi tìm bằng hữu mượn điểm Công Huân, ngươi tổn thất bao nhiêu Công Huân, ta liền bù đắp lại cho ngươi bấy nhiêu. Niếp sư huynh, kiếm ta cứ tạm để ở chỗ này.

. v.. v......

Mộ Hàn vội vàng lên tiếng, nhưng Lục Thông cũng không quay đầu lại mà chui vào trong đám người. Chỉ trong thời gian chốc lát, đã không còn thấy bóng dáng. Mộ Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi ánh mắt, cũng là nhàn nhạt liếc mắt qua đệ tử Thiên Quyền Phong Chương Giới kia, khóe môi nổi lên một sự châm chọc như có như không.

Lục Thông vừa đi, ánh mắt của mọi người chung quanh nhìn về phía Mộ Hàn cũng là có sự thay đổi lớn.

Mộ Hàn có thể dùng nguyên liệu Đạo Khí cao phẩm để luyện chế ra Đạo Khí siêu phẩm. Rõ ràng, thực lực Luyện khí của hắn đã đạt tới đạt tới đỉnh cao trong cảnh giới, thậm chí Lâm Ngọc Bạch kia đều có khả năng kém hơn hắn. Một vị Đạo Văn Sư lợi hại như vậy, coi như không thể giao hảo thì cũng không cần phải đắc tội.

Số ít mấy người đệ tử Nội Sơn vừa rồi vẫn còn châm chọc khiêu khích, lúc này hối hận đến đau cả ruột.

Bọn họ lúc ban đầu cũng là tuyên bố nhiệm vụ chuyên môn nhằm vào Mộ Hàn luyện chế thủy, mộc Đạo Khí. Nhưng bởi vì Mộ Hàn nửa tháng đều không hề xuất hiện, lúc này mới xóa bỏ nhiệm vụ, rồi chỉ định Đạo Văn Sư thay thế thành Lâm Ngọc Bạch. Bọn họ cũng không dự đoán những ngày này Lâm Ngọc Bạch trực tiếp không nhìn tới nhiệm vụ của bọn họ.

Nếu như lại hủy bỏ nhiệm vụ, quay về chỉ định Mộ Hàn, nói không chừng vẫn còn có khả năng được Mộ Hàn tiếp nhận, nhưng hiện tại hy vọng sợ là phi thường xa vời.

Thật không biết hắn có cái vận cứt chó gì mà chuyện tốt như vậy lại đụng vào hắn!

- La Thành sư đệ, ta xem như phục ngươi.

Phía sau cái đài dài, Niếp Hàn Trung hít một hơi thật dài, giơ ngón tay cái lên về phía Mộ Hàn. Sau đó tăng thêm sáu vạn Công Huân cho hắn, chỉ cần một kiện Đạo Khí siêu phẩm này xuất hiện, liền đủ để bác bỏ tất cả những lời chất vấn trước đây, tổn thất về chút điểm Công Huân này cũng có thể dễ dàng bổ sung.

Hiện tại, Niếp Hàn Trung xem như biết Mộ Hàn vì sao trước sau vẫn bình tĩnh như vậy. Có một kiện Đạo Khí siêu phẩm như vậy làm chỗ dựa, Mộ Hàn có muốn không bình tĩnh đều khó khăn.

- Nhiệm vụ số năm trăm tám mươi, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị, thất bại, khấu trừ một ngàn hai trăm Công Huân.

- Nhiệm vụ số sáu trăm hai mươi bảy, Đạo Khí cao phẩm đã chữa trị, thất bại, khấu trừ một ngàn năm trăm Công Huân.

...

Chỉ chốc lát sau đó, tiếng hộp gỗ mở ra cùng với âm thanh của Niếp Hàn Trung tiếp tục vang lên.

Số lượng Công Huân ghi nhận ở trong lệnh bài của Mộ Hàn mặc dù thi thoảng gia tăng, nhưng về tổng thể lại giảm xuống cực kì nhanh chóng. Có điều, mặc dù nghe được từ trong miệng Niếp Hàn Trung số lần nhiều nhất vẫn là hai chữ thất bại, nhưng trong ánh mắt của mọi người nhìn về hướng Mộ Hàn lại không còn vẻ đùa cợt, chế nhạo hoặc là châm chọc như trước đây.

Có Lục Thông làm tấm gương, một số Đạo Khí đã được Mộ Hàn thành công chữa xong nhưng đệ tử Nội Sơn vội vàng mở miệng, nói cứ theo lẽ thường mà lấy Công Huân trả cho Mộ Hàn.

Nhưng mà, tất cả đều bị Mộ Hàn từ chối khéo.

Về phần kia đệ tử Thiên Quyền Phong có tên Chương Giới kia, nhìn thấy sư huynh đệ đồng môn chung quanh náo nức thì càng là xấu hổ đến mặt mày đỏ bừng, ỉu xìu chạy ra khỏi điện Võ Huân.

- Nhiệm vụ số chín trăm năm mươi mốt, Đạo Khí cao phẩm luyện chế thành công, sẽ được năm vạn Công Huân.

Không được bao lâu, tất cả nhiệm vụ đều đã giao trả lại xong xuôi.

Trên cột Công Huân kia, số lượng Công Huân phía sau cái tên La Thành này đã hạ thấp hai mươi vạn, đúng theo tính toán trước đây của Mộ Hàn.

- Niếp sư huynh, phiền toái huynh giúp đệ tiếp nhận nhiệm vụ kia của Yến sư tỷ.

Tổn thất chút điểm Công Huân như vậy, Mộ Hàn cũng không để ý quan tâm tới. Có khoản thù lao nhiệm vụ sáu trăm vạn Công Huân kia của Yến Thu Mi, Mộ Hàn đối với Công Huân một hai chục vạn đã có hơi nhìn không thuận mắt. Hơn nữa, Mộ Hàn tin tưởng, nhiệm vụ này của Yến Thu Mi vẻn vẹn chỉ là một cái khởi đầu.

Niếp Hàn Trung cũng không biết về điểm ẩn tình này giữa Mộ Hàn và Yến Thu Mi, nghe vậy cười một tiếng:

- La Thành sư đệ, ta đã biết rõ, ngươi lần này nhất định sẽ tiếp nhận nhiệm vụ này. Chậc chậc, sáu trăm vạn Công Huân, thù lao dọa người như vậy, cũng phải là nhân vật như Yến sư tỷ kia mới có thể quyết đoán đưa ra. Nếu mà ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, có thể thật sự phát tài, tên của ngươi lập tức có thể nhanh chóng tăng lên đến vị trí một trăm người đứng đầu bia Công Huân đi.

Trong nháy mắt nói dứt lời, ngón tay Niếp Hàn Trung liền kết thúc phác họa trên cột Công Huân. Tức thì, tay phải vẫy một cái, một chiếc hộp gỗ liền bồng bềnh trôi tới.

*****

- La Thành sư đệ, đây là 'Tử La Hồi Xuân Mộc' của Yến Thu Mi sư tỷ, ngươi cầm lấy đi.

Niếp Hàn Trung khẽ cười nói, lại đưa lệnh bài của Mộ Hàn tới.

- Hảo, Niếp sư huynh, ta đây liền cáo từ.

Mộ Hàn gật đầu cười một tiếng, sau khi thu hộp gỗ vào Tâm Cung liền tiếp nhận lệnh bài rồi xoay người bước đi.

Về phần Lục Thông muốn thêm vào để bồi thường Công Huân, Mộ Hàn cũng không tính toán đón nhận. Hắn sở dĩ còn phải bị khấu trừ Công Huân ngược lại như vậy, tất cả đều là bởi vì là nguyên nhân đã để thời gian quá hạn.

Sai lầm của chính mình, có thể nào bắt người khác gánh chịu.

- Cái gì đây?

Tuy nhiên, Mộ Hàn vừa mới đi ra được mấy thước, thì bước chân liền dừng lại đột ngột. Hắn nghi ngờ ngước mắt nhìn ra hướng ngoài điện. Trong chớp mắt, liền có một bóng trắng lọt vào trong tầm mắt của Mộ Hàn, cái đó không ngờ là một trang giấy cuốn lại thành hình dáng cái ống tròn. Nó đang trôi nổi trong hư không, lặng yên không một tiếng động nhẹ nhàng đi vào từ ngoài điện.

Trang giấy kia không nhanh không chậm xẹt qua hư không, không ngừng hướng về phía trước.

Mộ Hàn mơ hồ có loại dự cảm về mục đích cuối cùng của tờ giấy kia, tựa hồ đúng là dành cho chính mình. Hơn nữa, hắn cũng phát hiện trên trang kia có vết tích chữ viết, trong đó có hai chữ khiêu chiến lờ mờ, mơ hồ có thể thấy được. Điều này làm cho Mộ Hàn có hơi nhíu mày, chẳng lẽ lại là một lá thư khiêu chiến?

- Hả, đó là cái gì?

- Khiêu chiến? Không phải là thư khiêu chiến chứ? Là ai đưa vào?

- Chẳng lẽ là cho sư đệ La Thành?

...

Mọi người trong điện cơ hồ đồng thời phát hiện sự tồn tại của tờ giấy cuộn thành ống tròn kia. Tiếng nói thầm kinh ngạc thỉnh thoảng vang lên.

Dự cảm của Mộ Hàn nhanh chóng liền biến thành thực tế, tờ giấy cuộn tròn kia giống như mang theo đôi mắt. Nó nhẹ nhàng bay vượt qua đỉnh đầu của mọi người, rồi rơi chuẩn xác ở trước người Mộ Hàn.

- Ta cũng muốn nhìn là ai đang làm trò quỷ!

Trong lòng Mộ Hàn thầm hừ lạnh, tức thì hắn thò tay ra, túm tờgiấy kia bắt lại đây. Hắn mở ra vừa nhìn, quả nhiên là một lá thư khiêu chiến đưa cho mình.

- Đệ tử Ngọc Hành Phong, Mặc Vũ Khanh?

Khi nhìn rõ ràng người kí tên phía sau thì Mộ Hàn lại không nhịn được mà ngây ra sửng sốt. Hắn lúc trước cho rằng những ai khiêu chiến mình phải là đệ tử Thiên Tuyền Phong hoặc là Thiên Quyền Phong, lại không nghĩ rằng người khiêu chiến lại là đến từ Ngọc Hành Phong. Nói không chừng gia hỏa có tên là Mặc Vũ Khanh này cũng đã bị Lâm Ngọc Bạch xui khiến?

Đang lúc trong lòng Mộ Hàn phỏng đoán, một giọng nữ lanh lảnh mà lạnh như băng đột nhiên quanh quẩn lan ra ở trong điện:

- La Thành, ta chờ ngươi tại 'Võ Phong Thai'!

- Ai chờ ai còn nói không chừng!

Nhận thấy được một đạo khí tức cực lớn bên ngoài điện đột nhiên đi xa, Mộ Hàn cười lạnh một tiếng. Bóng dáng hắn bỗng dưng biến mất ở trong điện, trong khoảnh khắc hắn liền đã ở trên trời cao cách đó vài ngàn thước.

Ở cuối tầm mắt Mộ Hàn, mơ hồ có thể thấy được những điểm đen nho nhỏ.

- Linh Trì Nhất Trọng Thiên?

Mộ Hàn liên tục thi triển Phù Ảnh Thiên Biến, tốc độ nhanh như sao băng.

Sau khi tu vi đạt tới cảnh giới Linh Trì, loại công pháp võ đạo đã vận dụng được càng phát ra cảnh giới cực kỳ cao siêu. Điều đó làm cho cự li giữa Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh nhanh chóng ngắn lại.

Điện Võ Huân và Võ Phong Thai chỉ cách nhau có năm sáu chục dặm. Cự li ngắn như vậy, chỉ thoáng cái đã lướt qua.

Trong thời gian chớp mắt, là có thể thấy bóng dáng Võ Phong Thai.

- Vèo! Vèo!

Hai bóng người một trước một sau. Dường như lướt gió đạp mây.

Đến khi cách chiếc Phương Thai (đài hình vuông) kia chỉ có không sai biệt lắm khoảng trăm mét thì tốc độ của Mộ Hàn đột nhiên tăng mạnh. Hắn lại từ phía dưới Mặc Vũ Khanh lao như tên bắn, bay xuống trước trên Võ Phong Thai trống rỗng.

Mặc Vũ Khanh theo sát tới. Hoàn toàn chậm nửa nhịp.

- Xem ra có lẽ ta đến trước một bước.

Mộ Hàn cười dài mà quay người lại. Đến lúc này hắn mới nhìn rõ mặt mũi Mặc Vũ Khanh. Hắn cũng không nhịn được mà ngẩn người, một gương mặt nữ nhân khác đột nhiên hiện ra ở trong đầu.

- Mặc Đan Thanh...

Mộ Hàn đột nhiên phát hiện, nữ nhân có tên Mặc Vũ Khanh ở trước mắt này lại có được sáu bảy phần tương tự cùng Mặc Đan Thanh, hơn nữa hai người đều mang họ Mặc, cũng không biết bọn họ có liên quan gì với nhau hay không?

Nhưng mà sau một khắc, vẻ mặt Mộ Hàn đã khôi phục bình thường.

Cho dù Mặc Vũ Khanh thực sự có liên hệ với Mặc Đan Thanh, thì Mộ Hàn cũng không có khả năng thiết lập quan hệ với nàng, càng không thể ở trước mặt nàng mà nhắc tới ba chữ Mặc Đan Thanh. Bởi vì Mộ Hàn biến thành La Thành nên đang đội lốt là tu sĩ đến từ Pháp La Thiên Vực, mức quen biết với Mặc Đan Thanh có thể tính cơ hồ là số không.

- Hừ!

Mặc Vũ Khanh hừ nhẹ trong mũi, trên mặt mơ hồ hiện ra vẻ tức giận vẻ. Nàng nói với âm thanh lạnh lùng

- La Thành, chờ đến khi thắng xong ngươi ở trên 'Võ Phong Thai' này rồi ta sẽ đắc ý cũng không muộn.

- Yên tâm, ta sẽ không để ngươi ở lại quá lâu trên 'Võ Phong Thai' này.

- Lớn lối không biết xấu hổ!

...

Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh đứng đối diện nhau, lời nói cũng là đối chọi gay gắt.

Dưới Võ Phong Thai, mỗi ngày đều tụ tập không ít đệ tử Nội Sơn. Nhìn thấy hai bóng người này gần như là bỗng đột ngột thoáng hiện, tất cả mọi người giật mình sửng sốt chỉ chốc lát, rồi tức thì những tiếng hô nhỏ liền vang lên liên tiếp.

- La Thành? Mặc Vũ Khanh?

- Mặc sư tỷ là người nổi danh cuồng nhân chiến đấu ở Chân Vũ Thánh Sơn chúng ta. Tỉ ấy thường xuyên khiêu chiến tu sĩ có cảnh giới cao hơn chính mình. Ở dưới Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, liền không có một người nào không sợ! Không nghĩ tới hiện tại tỉ ấy lại chuẩn bị luận bàn với La Thành. La Thành mới có thực lực Linh Trì Nhất Trọng Thiên, đem so với tỉ ấy vẫn còn yếu hơn Nhất Trọng.

- Không sai, Mặc sư tỷ cũng cảm thấy hứng thú đối với người có tu vi thấp mình, thật sự là kỳ quái! Cũng không biết là ai hạ thư khiêu chiến ai?

...

Sau khi lần lượt nhận ra thân phận của Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh, trên mặt mọi người chung quanh cơ hồ đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tại bọn họ xem ra, Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh đồng thời xuất hiện ở trên Võ Phong Thai này là phi thường không hợp tình lý. Mộ Hàn mặc dù đã từng chiến thắng Yến Tuấn cấp Linh Trì Nhị Trọng Thiên, đồng thời làm cho Bạch Bằng và Nhiễm Thiên Tín có cùng tu vi đó chịu thua. Nhưng nếu muốn làm đối tượng luận bàn cho Mặc Vũ Khanh thì có lẽ vẫn không đủ tư cách.

Có thể làm đối thủ của Mặc Vũ Khanh, ít nhất cũng phải là tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên mới đúng.

- Vèo! Vèo...

Lúc này, tiếng xé gió liên tiếp vang lên, từng đạo bóng dáng từ xa xa lao đến như điện xạ rồi rơi ở dưới san chung quanh Võ Phong Thai. Đó đều là một số đệ tử Nội Sơn từ điện Võ Huân chạy tới để xem cuộc chiến.

- Cuồng nhân khiêu chiến?

Nhận ra được ngoại hiệu này của Mặc Vũ Khanh từ trong tiếng đàm luận bốn phía, Mộ Hàn không khỏi cười nói

- Không nghĩ tới tiếng tăm sư tỷ tại Chân Vũ Thánh Sơn lại còn rất lớn.

Mặc Vũ Khanh chỉ là có hơi ngước ánh mắt, nhưng lại không hề lên tiếng nữa.

Tức thì, có tiếng cười to vang lên. Một bóng người bắn nhanh ra từ trong Lâu Các ở ngay bên cạnh Phương Thai. Hắn nhanh như tia chớp mà đi tới giữa Mộ Hàn Mặc Vũ Khanh. Không ngờ là đệ tử Thiên Xu Phong Phan Diễn lần trước đã giám sát Mộ Hàn và Yến Tuấn luận bàn.

- Ra mắt Phan sư huynh.

Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh cơ hồ đồng thời thi lễ.

- La sư đệ, chúng ta thật đúng là hữu duyên, nhanh như vậy liền lần thứ hai thấy ngươi trên Võ Phong Thai. Nhưng mà, Mặc sư muội, chúng ta tựa hồ càng có duyên hơn. Lần này hình như đã là lần thứ sáu mươi gặp gỡ với ngươi ở trên Võ Phong Thai.

Phan Diễn cười ha hả mà tiếp nhận lệnh bài của Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh.

- Sáu mươi lần?

Mộ Hàn có chút ngoài ý muốn mà liếc xéo nhìn Mặc Vũ Khanh. Số giám sát luận bàn đệ tử Nội Sơn tổng cộng có bảy người. Coi như không phải từng Giám Sát đều đã theo dõi đến sáu mươi lần Mặc Vũ Khanh luận bàn cùng người khác, nhưng mà tổng số lần tính lại phỏng đoán có ba bốn trăm. Điều này liền ý nghĩa tại Bắc Đẩu Thất Phong, có ba bốn trăm người từng tiếp nhận thư khiêu chiến của nàng.

Mặc Vũ Khanh thích tìm người luận bàn như vậy, khó trách nàng bị gọi là cuồng nhân khiêu chiến!

*****

- Quy củ của Võ Phong Thai, các ngươi đều đã viết rõ ràng nên ta cũng không nói thêm nữa. La Thành, Mặc Vũ Khanh, cuộc luận bàn của các ngươi có khả năng bắt đầu rồi!

Phan Diễn tức thì thu lại nụ cười, lập tức vung tay lên, rồi nhảy xuống dưới đài.

- La Thành, nhìn đao!

Cơ hồ là cùng thời khắc lúc Phan Diễn nói dứt lời, Mặc Vũ Khanh đã mở miệng lạnh lùng quát lên một tiếng. Một thanh loan đao xanh biếc đột nhiên thoáng hiện từ hư vô. Nó to như cái cối xay, bay lên từ trong lòng bàn tay. Từng đạo ánh đao có hình dáng trăng tròn tuôn ra cuồn cuộn, phô thiên cái địa nhằm hướng Mộ Hàn mà gào thét bay đi.

Thoáng chốc, hư không giống như bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, cả không trung trên Võ Phong Thai đều tràn ngập khí tức khủng bố xanh biếc, tiếng xé gió thê lương rung động thiên địa.

- Mặc Vũ Khanh này quả nhiên lợi hại.

Tâm thần của Mộ Hàn khẽ nhảy. Mặc Vũ Khanh vận dụng loan đao là một kiện Đạo Khí Mộc thuộc tính. Từ trên thân đao phụt ra những bóng đao đúng là mơ hồ nối thông nhau. Kình đạo ẩn chứa trong đó cũng là sinh sôi không thôi, phảng phất như vô cùng vô tận. Mặc Vũ Khanh chỉ vừa ra tay, liền dựng lên một đạo chướng ngại vật thật dầy ở giữa hai người. Mộ Hàn trừ phi đánh tan nó, nếu không chỉ có thể lui dần từng bước một, một khi thối lui khỏi phạm vi Võ Phong Thai thì Mộ Hàn chẳng khác nào là thất bại.

Cái nóng bỏng thể hiện cường độ chân nguyên của Mặc Vũ Khanh là phi thường khủng bố, đã vượt thật xa ra ngoài cảnh giới hiện tại của nàng. Chân nguyên dũng mãnh như thế đã giúp cho Mặc Vũ Khanh có thể phát huy ra thực lực hơn xa tu vi cảnh giới. Khó trách nàng có thể nhiều lần lấy tu vi Linh Trì Nhị Trọng Thiên để chiến thắng cao thủ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên.

- Có điều, muốn thắng được ta lại không có dễ dàng như vậy.

Tâm niệm Mộ Hàn suy tính thật nhanh, chân nguyên ngưng tụ mà thành Cửu Long Lôi Vương Đao chợt phóng từ trong lòng bàn tay hiện ra trước mắt.

Đích thực là thanh Cửu Long Lôi Vương Đao kia quá mức thần kỳ. Mộ Hàn cũng không muốn sử dụng trước công chúng, bao gồm cả lúc giao đấu với Yến Tuấn thì hắn cũng không hề dùng đến. Nếu như là bị người khác phát hiện ảo diệu huyền bí trong đó, mặc dù là đại cường giả cảnh giới Dương Hồ cũng khó đảm bảo sẽ không nảy sinh ra lòng ham muốn.

Chân nguyên ngưng tụ mà thành vũ khí, uy lực tự nhiên so ra kém với Đạo Khí đích thực.

Nhưng cho dù như thế, sau khi Mộ Hàn thi triển ra Tử Lôi Đao Quyết tầng thứ nhất Ám Lôi Phá, sau khi tia chớp đen sì cực lớn kia xuất hiện thì nó vẫn làm cho không ít đệ tử Nội Sơn đang xem cuộc chiến đều hơi bị biến sắc. Đạo thiểm điện sấm sét kia phát tán ra khí tức thịnh nộ điên cuồng, làm cho tâm thần người ta hơi phải sợ hãi run rẩy.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Trong lúc chớp lửa đá chạy cát bay, những tia chớp đen như mực kia trước đông đảo ánh mắt nhìn chằm chằm đã cắt vào phiến ánh đao đang quay cuồng mà đến. Tia chớp kia hóa thành từng cơn sóng kình lực thịnh nộ điên cuồng mà chập chùng bồng bềnh lan ra. Quả là giống như có những bàn tay khổng lồ đang không ngừng xé rách ánh đao ra thành mảnh nhỏ.

Trong chớp mắt. Ở trong phiến bóng đao xanh biếc kia liền xuất hiện một cái cửa hang động đen như mực, hơn nữa nó còn đang không ngừng khuếch trương về khắp các hướng chung quanh. Liền giống như một cái hắc động (hố đen) có thể nuốt chửng vạn vật.

- Cái gì?

Mặc Vũ Khanh sắc mặt khẽ biến.

- Thật sự là có tài, không trách được hắn dám kiêu ngạo như vậy.

Trong lúc đang nói, loan đao trong tay Mặc Vũ Khanh đột nhiên khuếch trương kịch liệt. Lúc ban đầu chỉ là lớn như cái cối xay, nhưng một lát sau cũng đã bao trùm cả một vùng mấy chục thước không gian trên Võ Phong Thai.

- Vút!

Tay ngọc khẽ vung lên, thanh loan đao vô cùng to lớn liền hung hăng cắt vào trong hắc động giữa những ánh đao xanh biếc. Kình đạo khủng bố như những cơn sóng ngập trời tức thì tràn ngập lan ra. Trong nháy mắt đã trùm qua hắc động, mênh mông cuồn cuộn mà cuốn về phía Mộ Hàn đứng đối diện, giống như phải chụp hắn thành bánh thịt.

Cự Đao ngang trời, Mộ Hàn lập tức liền cảm nhận được áp lực lớn lao.

- Tới rất hay!

Trong miệng ầm ĩ cười to. Chân nguyên trong cơ thể hắn cuồn cuộn kịch liệt giống như sóng triều, trong tay là thanh Cửu Long Lôi Vương Đao do chân khí ngưng tụ mà thành đang chém mãnh liệt ra ngoài. Trong chớp mắt liền có một đạo đao mang cực lớn như sấm sét Thiểm Điện từ trên cao trút xuống giống hệt mây trôi nước chảy. Chúng lôi cuốn theo những tiếng sấm vang dội thịnh nộ điên cuồng mà bổ vào trên loan đao xanh biếc kia.

Cái này chính là Tử Lôi Đao Quyết tầng thứ hai, Phong Lôi Trảm!

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!!

Kình khí mênh mông mà bạo ngược bùng nổ lan ra dường như đã phát điên, những ánh đao xanh biếc vẫn còn chưa kịp biến mất ở chung quanh đã bị công kích mãnh liệt, trong nháy mắt tan thành mây khói.

Thanh loan đao tròn Viên Nguyệt kia cũng như là bị trúng đòn nghiêm trọng, thân đao run rẩy dữ dội, những quầng sáng xanh lập tức biến mất.

Chỉ trong tích tắc, thanh Cự Đao vốn vô cùng to lớn liền khôi phục nguyên trạng, nó vừa xoay tròn vừa bay ngược mà quay về. Mặc Vũ Khanh tiếp đón đao vào trong tay, tức thì một gương mặt xinh đẹp má lúm đồng tiền như hoa như ngọc đúng là phồng lên đỏ bừng. Bước chân cũng liên tục rút lui, những âm thanh roẹt roẹt roẹt roẹt không ngừng vang lên, phảng phất như trực tiếp dẫm nát ở sâu trong tâm linh người ta.

- Mặc Vũ Khanh bị thất lợi?

Ở dưới đài mọi người thấy thế, đều là kinh ngạc mở to hai mắt ra mà nhìn.

Nhiều năm như vậy trôi qua, Mặc Vũ Khanh đã từng khiêu chiến đến mấy trăm người, có thắng có bại. Mỗi lần thắng lợi, cơ hồ đều là lấy thế nghiền nát vạn vật để đánh tan đối thủ. Mà người có thể chiến thắng nàng, cơ hồ đều là cao thủ trên cấp Linh Trì Ngũ Trọng Thiên. Về phần tu sĩ dưới Linh Trì Ngũ Trọng Thiên đã từng đối chiến cùng nàng, vẫn còn chưa hề có người nào giành được thắng lợi.

Nhưng hôm nay Mặc Vũ Khanh giao chiến cùng Mộ Hàn cấp Linh Trì Nhất Trọng Thiên, thì lại là chỉ trong thời gian chốc lát mà đã lộ ra tình thế bất lợi, thực sự khiến người khác mở rộng tầm mắt.

- Lần này đây, Mặc Vũ Khanh sẽ không thất bại chứ?

Trong lúc tất cả mọi người ở đây âm thầm thì thào bàn tán, Mộ Hàn đúng là bóng dáng nhanh như điện mà lao thẳng một mạch. Cửu Long Lôi Vương Đao trong tay lại lần nữa giơ lên cao cao, bổ về hướng Mặc Vũ Khanh đang ở ngoài mấy chục thước. Sấm chớp kích động, ánh đao hiện ra, khí tức thịnh nộ điên cuồng lại một lần nữa bao phủ Mặc Vũ Khanh vào bên trong.

- Dừng tay!

Mặc Vũ Khanh đột nhiên mở miệng nói khẽ.

Bóng dáng Mộ Hàn hơi dừng lại, trường đao vẫn cứ nhằm thẳng Mặc Vũ Khanh. Trên lưỡi đao hiện rõ mồn một vầng ánh sáng lấp lánh chói mắt rực rỡ mà bén nhọn. Những tia chớp ẩn chứa bên trong tựa hồ tùy thời đều có khả năng phụt ra. Hắn hơi có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Mặc Vũ Khanh, Mộ Hàn khẽ cười hỏi:

- Mặc sư tỷ, tỷ còn có gì có thể nói?

- Lần luận bàn này, ta thua.

Mặc Vũ Khanh nheo nheo mắt nhung, hít một hơi thật dài.

- Cái gì, Mặc Vũ Khanh sư tỷ liền chịu thua nhanh như vậy?

- Cuồng nhân khiêu chiến, không ngờ bị bại bởi La Thành cấp Linh Trì Nhất Trọng Thiên?

- Rất khó có thể tin nổi, ta không nghe lầm chứ!

...

Mặc dù mơ hồ đoán được Mặc Vũ Khanh rất có thể sẽ bị thua, nhưng hôm nay nghe được chính miệng nàng chấp nhận chịu thua thì mọi người vẫn còn là hơi khó có thể tin. Trong lúc nhất thời, âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía.

Mộ Hàn cũng là cảm thấy hồ nghi.

Nhưng mà, Mặc Vũ Khanh cũng rất nhanh chóng liền giải thích mối nghi ngờ của hắn:

- Ta tìm người luận bàn, chỉ là vì thích cảm giác chiến đấu, nhưng không có hứng thú đánh cho người khác bị trọng thương hoặc là bị người ta đánh cho trọng thương. Nếu biết không phải là đối thủ của ngươi, so với việc miễn cưỡng chống đỡ tiếp, rồi lại bị vết thương khắp người thì chẳng bằng dứt khoát chịu thua.

Mặc Vũ Khanh vẻ mặt thản nhiên, không có chút xíu mùi vị giả bộ.

- A?

Mộ Hàn cười cười một tiếng, Cửu Long Lôi Vương Đao trong tay lập tức tan ra mà hóa thành chân nguyên để lại quay trở về trong cơ thể.

Mặc Vũ Khanh này lại rất thú vị. Cũng không biết nàng tìm chính mình để khiêu chiến, đến tột cùng là bị đám người Lâm Ngọc Bạch xui khiến, hay có lẽ chính nàng muốn nhằm vào mình để khiêu chiến?

Mộ Hàn trước đây tưởng là cái trước, nhưng bây giờ nhìn lại, tựa hồ lại là cái sau.

Mặc Vũ Khanh giống như đã nhận ra suy đoán của Mộ Hàn, âm thanh yếu ớt như tơ nhện đột nhiên được tâm thần truyền tống, trực tiếp lọt vào trong tai Mộ Hàn:

- La Thành, Lâm Ngọc Bạch đích thật là đi tìm ta, lấy một kiện Đạo Khí siêu phẩm Mộc thuộc tính làm giá cả để mời ta ra tay, phế bỏ Tâm Cung của ngươi. Nhưng mà, Mặc Vũ Khanh ta sao lại trở thành một cây đao trong tay của hắn. Ta hạ chiến thư với ngươi, chỉ là bởi vì ta muốn đánh một trận cùng ngươi. La Thành, nếu như ta không có đoán sai, tu vi cảnh giới của ngươi mặc dù không cao, nhưng nếu như toàn lực ứng phó thì mặc dù là tu sĩ Linh Trì Thất Trọng Thiên, nói vậy ngươi cũng có thể đủ sức cùng đánh một trận.

- Với thực lực của ngươi, nếu như không muốn lại chịu những người đó của Lâm Ngọc Bạch quấy rầy, chẳng thà cứ học ta!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-795)