Truyện ngôn tình hay

Truyện:Vũ Vương - Chương 489

Vũ Vương
Trọn bộ 795 chương
Chương 489: Phát chiến thư cho đại phái
0.00
(0 votes)


Chương (1-795)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Học theo Mặc Vũ Khanh?

Luận bàn đã kết thúc, Mặc Vũ Khanh cũng đã rời đi. Còn Mộ Hàn thì từ chỗ nàng thu được hai vạn Công Huân. Nhưng mà đứng ở trước Lâu Các, Mộ Hàn lại vẫn không nhịn được mà hồi tưởng lại những lời nàng đã nói.

- Sau khi Yến Tuấn, Bạch Bằng và Nhiễm Thiên Tín thất bại, lại tới Mặc Vũ Khanh nữa.

- Mặc dù việc nàng xuất hiện cũng không có quan hệ quá lớn cùng chuyện Lâm Ngọc Bạch xúi giục. Thế nhưng sau khi nàng thất bại, Lâm Ngọc Bạch nhất định còn có thể suy nghĩ tới những thủ đoạn khác.

- Có lẽ, thực sự nên học hỏi bắt chước phương pháp của Mặc Vũ Khanh.

- Nếu có thể đạt được hiệu quả, bên người nói vậy sẽ yên tĩnh hơn không ít.

Phút chốc, trên khóe môi của Mộ Hàn lộ ra một nụ cười quái dị, không ngờ quay người đi vào Lâu Các..

...

Thiên Tuyền Phong.

- Mặc Vũ Khanh cũng bại?

Lâm Ngọc Bạch sắc mặt vô cùng tối sầm.

Sau khi hắn được biết tin tức Mộ Hàn luyện chế ra Đạo Khí siêu phẩm, trong lòng đang lúc cảm thấy bị đè nén. Hắn cứ chờ kết quả trận đấu giữa Mặc Vũ Khanh và Mộ Hàn sẽ khiến cho chính mình sung sướng thoải mái hơn một chút. Nhưng lại không nghĩ rằng điều chờ đợi cuối cùng lại đúng là tin tức Mặc Vũ Khanh bị Mộ Hàn đánh bại. Điều này làm cho hắn vốn đang bị đè nén càng tích giận trong lòng.

- Câu Na, tin tức của muội chuẩn xác chứ. Là Mặc Vũ Khanh cố ý chịu thua hay thật sự bại?

Một lát sau, Lâm Ngọc Bạch hít một hơi thật dài, trầm giọng hỏi.

- Hẳn không phải là cố ý.

Trên gương mặt của Câu Na cũng tràn đầy ngạc nhiên, nàng nói tiếp

- Mặc Vũ Khanh vào lúc vừa mới lộ ra hiện tượng thất bại, liền phi thường sáng suốt lựa chọn chịu thua. Nếu như nàng kiên cường chống đỡ không lùi như vậy, cuối cùng sẽ có thể lại giống như Yến Tuấn, bị La Thành làm cho trọng thương. Với tính cách của nàng ta, nếu mà có được thực lực chiến thắng La Thành thì tuyệt sẽ không chịu thua.

Lâm Ngọc Bạch thần sắc u ám. Vừa giống như tự lầm bầm lầu bầu lại vừa giống như nói với Câu Na:

- Thực lực của Mặc Vũ Khanh kia cũng có thể so sánh với tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên. Vậy mà cũng đánh không lại La Thành, nói không chừng thực lực chân chánh của La Thành đã đạt tới tình trạng Linh Trì Lục Trọng Thiên, thậm chí là Linh Trì Thất Trọng Thiên?

- Hẳn là... Không đến mức đó đi...

Câu Na lắc đầu nói, giọng điệu cũng là rất không xác định.

...

Lâm Ngọc Bạch chau mày, thong thả bước đi bước lại ở bên trong điện phủ.

Cũng không lâu lắm, có một bóng người đột nhiên vội vã chạy vào. Đó cũng là một người đệ tử Thiên Tuyền Phong:

- Sư huynh. Đệ vừa mới nhận được tin tức từ Liên Nguyên sư huynh. La Thành kia hình như đang đi về hướng Thiên Tuyền Phong chúng ta. Hơn nữa trước khi hắn đến đây, vẫn còn chạy đến Lâu Các bên cạnh Võ Phong Thai kia gặp gỡ Phan Diễn ở Thiên Xu Phong để thăm dò tình huống của đệ tử Thiên Tuyền Phong chúng ta.

Ở trong Lâu Các bên cạnh Võ Phong Thai, mỗi nơi trong Bắc Đẩu Thất Phong đều có một người, để thay phiên nhau giám sát chuyện luận bàn giữa các đệ tử Nội Sơn. Liên Nguyên chính là đệ tử Thiên Tuyền Phong trong đó.

- Hắn đến Thiên Tuyền Phong?

Lâm Ngọc Bạch và Câu Na đều là sửng sốt.

Trong phạm vi Bắc Đẩu Thất Phong. Trừ một số khu vực riêng thì đệ tử mỗi Phong đều là có khả năng ra vào tự do. Đồng thời cũng không tồn tại việc đệ tử một Phong nào đó không thể ra vào một Phong khác. Nhưng mà La Thành chạy đến Thiên Tuyền Phong, cũng là làm cho người ta có hơi không hiểu chút nào. Dù sao thì ở chỗ này hắn cũng không có bạn bè bằng hữu nào.

Đương nhiên, đệ tử Thiên Tuyền Phong cũng không có khả năng ngăn cản hắn, không cho hắn tới đây.

- Trước đừng động đến hắn, ta muốn xem hắn đến Thiên Tuyền Phong là định làm trò quỷ gì!

...

...

Thiên Tuyền Phong, nằm ở bên cạnh Thiên Xu Phong về phía đông. Hai phong cách xa nhau ước chừng trăm dặm. So sánh với Thiên Xu Phong hùng hồn to lớn, Thiên Tuyền Phong này có vẻ cao lớn hiểm trở hơn rất nhiều.

- Vút!

Mộ Hàn thân như tàn ảnh đột nhiên thoáng hiện, hắn bay xuống dưới chân núi Thiên Tuyền Phong.

Giờ phút này. Ở dưới chân Mộ Hàn có một con đường lớn rộng rãi đang uốn lượn giữa những dãy núi cao ngất mà đi lên trên cao. Còn ở hai bên con đường, chính là những đám đền đài Lâu Các liên miên không ngừng.

Mộ Hàn cũng không hề vận dụng tâm thần để cảm ứng tình trạng ở Thiên Tuyền Phong này. Dù sao nơi đây có không ít trưởng lão cảnh giới Dương Hồ, nếu mà bị bọn họ phát hiện thì rất có thể lại thành khéo quá hóa vụng.

Hắn chỉ cứ thế mà đi về phía trước.

Sắp tới sẩm tối, trên đường này cũng có không ít đệ tử Thiên Tuyền Phong. Mộ Hàn xuất hiện lập tức liền khiến cho bọn họ chú ý, thỉnh thoảng lại ngầm trao đổi ánh mắt với nhau, giống như có chút nghi hoặc.

Điều này cũng khó trách, đệ tử đứng đầu Lâm Ngọc Bạch của Thiên Tuyền Phong dù chưa từng tự mình ra tay. Nhưng tin tức hắn cử người năm phen ba bận chèn ép đè nén Mộ Hàn đã sớm lan truyền ầm ĩ xôn xao tại Chân Vũ Thánh Sơn. Theo lý thuyết, Mộ Hàn hẳn là rất không ưa chuộng Thiên Tuyền Phong mới đúng, nhưng hôm nay hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đích thật là rất không bình thường.

- Đứng lại!

Sau khi cứ thế mà đi về phía trước theo con đường lớn độ trăm mét, ở phía trước đột nhiên có một người nam nhân trẻ tuổi mặc áo bào trắng gọi Mộ Hàn lại, hắn trầm giọng nói

- La Thành, ngươi là một đệ tử Khai Dương Phong, chạy đến chỗ Thiên Tuyền Phong chúng ta làm cái gì?

- Nơi này không phải là Chân Vũ Thánh Sơn sao?

Mộ Hàn mỉm cười.

- Đương nhiên đúng!

Nam nhân áo bào trắng kia sửng sốt, chợt liền gật đầu. Trong mắt xẹt qua một nghi hoặc, giống như không hiểu tại sao hắn lại hỏi vấn đề như vậy.

- Ta đây có đúng đệ tử Nội Sơn Chân Vũ Thánh Sơn không?

Mộ Hàn lại hỏi.

- Đương nhiên.

- Một mình ta là đệ tử Chân Vũ Thánh Sơn, đi trong Chân Vũ Thánh Sơn, chẳng lẽ còn muốn phải cần tới việc được ngươi đồng ý?

Sắc mặt Mộ Hàn phút chốc sa sầm, cười khẩy vặn lại.

- Ngươi...

Nam nhân áo bào trắng kia lập tức ỉu xìu.

Sau một hồi lâu, hắn mới kìm xuống cơn tức giận trong lồng ngực mà gắng gượng cười nói:

- La Thành sư đệ, đó cũng là ta vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi vừa mới trở thành đệ tử Nội Sơn không lâu, càng là lần đầu đi tới Thiên Tuyền Phong. Đối với tình huống Thiên Tuyền Phong chúng ta đều không biết một chút nào. Ngươi cứ nói mục đích với ta, nói không chừng ta có khả năng hỗ trợ cho ngươi.

Hắn tự nhiên không thật sự có hảo tâm như vậy, chỉ là được hạ lệnh đến thăm dò mục đích của Mộ Hàn.

- Hảo, ta đây liền không khách khí.

Gương mặt có vẻ mất tự nhiên của Mộ Hàn lập tức giãn ra, hắn cười dài hỏi

- Vị sư huynh này, không biết phải xưng hô như thế nào?

- Mạc Phong.

Nam nhân áo bào trắng kia không nghĩ tới vẻ mặt Mộ Hàn lại biến đổi nhanh như vậy, hắn ngây người sửng sốt rồi mới báo ra tính danh của chính mình.

Mộ Hàn cười híp mắt nói:

- Thì ra là Mạc sư huynh, ta muốn tìm sư huynh Qua Thiện ở Thiên Tuyền Phong. Vậy thì nhờ Mạc sư huynh dẫn đường, hỗ trợ giới thiệu gặp mặt một phen.

- Qua Thiện?

Mạc Phong lại là ngẩn ra, Qua Thiện hắn tự nhiên là có biết đến. Đó là một người cao thủ ở Thiên Tuyền Phong, có được tu vi Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, tính cách tương đối lạnh lùng khắc nghiệt.

Hắn đột nhiên chạy đến Thiên Tuyền Phong tới tìm Qua Thiện, rốt cuộc là có ý đồ gì?

- Sao vậy? Mạc sư huynh không muốn hết lòng giúp chăng?

Mộ Hàn cau mày hỏi.

- Đương nhiên không phải, La sư đệ, xin mời!

Mạc Phong đè xuống sự nghi ngờ trong lòng, dẫn Mộ Hàn cứ thế mà nhanh chóng đi về phía trước. Không được nửa khắc canh giờ, hai người liền dừng bước trước một tòa điện phủ nho nhỏ. Lúc này, cửa điện đã là đóng khít khìn khịt. Mộ Hàn chỉ là hơi hơi cảm ứng sơ qua, liền phát hiện ở bên trong có một đạo khí tức cực lớn lạnh như băng, giống như bên trong có giấu một quả núi băng ngàn năm.

- Qua sư huynh.

Mạc Phong ở ngoài điện hơi khom người chắp tay, hạ giọng gọi.

- Có chuyện gì?

Cửa điện kẹt một tiếng mà mở ra, đạo khí tức to lớn kia gào thét mà đến. Đó là một người nam nhân mặt ngựa mặc áo bào đen, hai gò má gầy còm, hốc mắt trũng xuống, mặt mày hung ác nham hiểm. Cơ hồ là trong khoảnh khắc hắn xuất hiện, nhiệt độ cả một vùng không gian mấy chục thước giống như chợt giảm bớt mấy chục độ.

- Ngươi chính là Qua Thiện sư huynh?

Mộ Hàn cười hỏi.

- Gì cơ? Ngươi là ai?

Qua Thiện nheo đôi mắt lại, hình như có hai đạo ánh mắt sắc bén lạnh lùng như mũi tên nhọn đâm về hướng Mộ Hàn. Như muốn khoét ở trên người Mộ Hàn hai cái lỗ thủng lạnh giá.

- Qua Thiện sư huynh, đây là chiến thư của ta, xin nhận lấy đi!

Mộ Hàn giống như không hề phát hiện ánh mắt lạnh như băng của Qua Thiện, trên mặt vẫn cứ vui vẻ dạt dào, trong tay chính là bỗng đột ngột lấy ra một trang giấy. Hắn chỉ nhẹ nhàng bắn ra, tờ giấy kia liền hướng Qua Thiện mà nhẹ nhàng bay tới.

*****

- Chiến thư?

Qua Thiện có chút hoài nghi liệu chính mình có đúng là nghe lầm không.

Đợi đến khi nhìn thấy trang giấy bay tới trước mặt mình, hắn mới hiểu được là Mộ Hàn thật sự giở trò, nhất thời liền sằng sặc cười lớn:

- Ngươi lại muốn khiêu chiến ta? Ngươi có biết ta là tu vi gì không? Linh Trì Ngũ Trọng Thiên! Ngươi chỉ là một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên mà dám khiêu chiến ta?

Mạc Phong cũng là có hơi kinh ngạc, nhưng mà cũng không có cảm giác là Mộ Hàn không biết lượng sức. Buổi chiều hôm nay hắn vừa mới chiến thắng Mặc Vũ Khanh, đích xác có tư cách khiêu chiến Qua Thiện.

Dựa theo quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn. Khi cảnh giới chênh lệch vượt qua Nhất Trọng thì tu sĩ cảnh giới cao không thể là người khiêu chiến với ai có cảnh giới thấp hơn, nhưng trái lại thì vẫn có thể được.

- Qua sư huynh, hắn chính là La Thành.

Mạc Phong ho khan hai tiếng rồi nhắc nhở. Nghe nói như thế, tiếng cười của Qua Thiện bất chợt dừng lại, rõ ràng có hơi bất ngờ. Mà Mạc Phong tiếp theo lại nhắc nhở thêm

- Liền tại không lâu trước đây, hắn vừa mới chiến thắng Mặc Vũ Khanh khiêu chiến hắn.

- Mặc Vũ Khanh bại trước hắn? Nói đùa cái gì vậy!

Qua Thiện xoẹt một tiếng, giọng mỉa mai liếc mắt nhìn Mộ Hàn. Thế nhưng khi đảo mắt nhìn thấy Mạc Phong tịnh không giống như đang nói đùa thì hắn không khỏi sững sờ mà hỏi

- Ngươi không có gạt ta, Mặc Vũ Khanh thật sự bại?

Mạc Phong cười khổ nói:

- Là thật sự, hiện tại cơ hồ truyền khắp Bắc Đẩu Thất Phong!

- Điều này sao có thể?

Hai đạo ánh mắt của Qua Thiện đổi tới đổi lui giữa Mộ Hàn và Mạc Phong, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù hắn còn chưa từng giao đấu với Mặc Vũ Khanh, nhưng đối với thực lực của nàng lại có hơi hiểu rõ. Hắn có một vị bằng hữu từng luận bàn với Mặc Vũ Khanh, kết quả với tu vi Linh Trì Ngũ Trọng Thiên mà thảm bại trong tay đối phương.

Hiện nay lại nghe nói Mặc Vũ Khanh có được thực lực như thế bị Mộ Hàn Linh Trì Nhất Trọng Thiên đánh bại. Có thể nào sự kinh ngạc là không sao diễn tả nổi?

Mộ Hàn nét mặt hân hoan tươi cười nói:

- Qua Thiện sư huynh, chiến thư đã đưa đến, ngươi là muốn tiếp nhận, hay chuẩn bị đưa ta một vạn Công Huân?

- Nghĩ muốn một vạn Công Huân, cũng không có cửa nhé.

Qua Thiện hít một hơi thật dài, cầm lấy lá thư khiêu chiến trôi nổi trước người, nhanh chóng liếc mắt xem qua

- Buổi sáng ngày mai. Trên Võ Phong Thai, không gặp không về. La Thành, ta cũng muốn nhìn ngươi có thủ đoạn gì mà có thể đánh bại Mặc Vũ Khanh? Hừ, Mặc Vũ Khanh có bại thì ta cũng không bị thua.

- Chỉ mong Qua Thiện sư huynh có thể lấy được hai vạn Công Huân từ chỗ của ta.

Mộ Hàn ha ha cười một tiếng, liền vẫy tay với Mạc Phong. Hắn xoay người cứ thế mà đi về phía trước

- Mạc sư huynh. Chúng ta tiếp tục đi thôi. Kế tiếp, Lữ Vân Phi!

- Lữ sư huynh?

Mạc Phong và Qua Thiện cũng có hơi ngây người.

Hắn đã hạ thư khiêu chiến với Qua sư huynh không đủ, lại còn muốn khiêu chiến Lữ sư huynh? Mạc Phong trong chớp mắt đoán được ý đồ của Mộ Hàn, không khỏi khẽ hít vào một hơi rồi vội vàng đi theo.

- Đáng hận! Không ngờ khinh thị ta như thế!

Qua Thiện cũng nghĩ tới mục đích Mộ Hàn đi tìm Lữ Vân Phi, tức thời lửa giận bốc lên trong lồng ngực, hung hăng vò thư khiêu chiến trong tay thành một cục...

Lại là gần nửa khắc chung sau. Mộ Hàn và Mạc Phong xuất hiện ở trước mặt một người Hồng Bào nam nhân vóc dáng cường tráng.

Người này chính là Lữ Vân Phi.

- Thư khiêu chiến cho ta?

Tiếp nhận trang giấy Mộ Hàn đưa tới, sắc mặt Lữ Vân Phi cứng lại

Hắn khác với Qua Thiện. Hơn nửa tháng trước khi Yến Tuấn và Mộ Hàn luận bàn thì hắn từng đứng quan sát ở bên dưới Võ Phong Thai. Cho nên cơ hồ là Mộ Hàn vừa xuất hiện, hắn liền đã nhận ra được ngay Mộ Hàn. Hơn nữa đã sớm biết được kết quả giao đấu giữa Mộ Hàn và Mặc Vũ Khanh, giờ phút này thấy Mộ Hàn khiêu chiến chính mình thì hắn không dám có chút xíu sơ ý.

Hơn nữa, Lữ Vân Phi cũng có chút không giống với đám Bạch Bằng, Nhiễm Thiên Tín bọn họ.

Hắn cũng là cao thủ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, Bạch Bằng kia có thể chịu thua, hắn lại không thể. Đường đường tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, khi tiếp nhận chiến thư của tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên nếu mà lập tức chịu thua, thì loại hành vi bất chiến mà bại này của hắn, chỉ sợ lập tức sẽ trở thành trò cười cho cả Chân Vũ Thánh Sơn.

- La Thành, buổi sáng ngày mai ta tất đến!

Lữ Vân Phi hít một hơi thật dài, nghiêm túc thu nhận chiến thư mà nói nghiêm trang.

- Hảo, chờ mong đánh một trận cùng Lữ sư huynh.

Mộ Hàn cười dài nói tiếp

- Mạc sư huynh, người thứ ba, Si Tùng...

...

- Người thứ tư, Thượng Quan Dục Ảnh!

- Người thứ năm, Miêu Hải Minh!

- Người thứ sáu...

...

Xương Tường, Trác Thịnh Chi, Khấu Hân... Hơn nữa phía trước Qua Thiện, Lữ Vân Phi, Si Tùng, Thượng Quan Dục Ảnh và Miêu Hải Minh năm người, đó chính là tám người.

Bên trong một tòa điện phủ, Lâm Ngọc Bạch thần sắc cực kỳ tối sầm.

Tin tức từng đạo từ bên ngoài truyền đến. Hắn hoàn toàn thật không ngờ, La Thành lại là có chủ ý như vậy. Lại liên tiếp không ngừng hạ chiến thư nhằm vào cao thủ cảnh giới Linh Trì trên Thiên Tuyền Phong.

Cho tới bây giờ, số tu sĩ mà hắn khiêu chiến đã đạt tới tám người, tất cả đều là tu sĩ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên.

Trên Chân Vũ Thánh Sơn, tu sĩ cảnh giới Linh Trì mặc dù số lượng không ít, nhưng có thể đạt tới cấp trên Linh Trì Ngũ Trọng Thiên lại cũng không nhiều. Khi phân tán đến Bắc Đẩu Thất Phong, trong đó thuộc về Thiên Tuyền Phong liền càng ít hơn. Hiện tại tính cho đầy đủ, số người tiếp nhận thư khiêu chiến lại chiếm cứ không sai biệt lắm độ ba thành đệ tử Thiên Tuyền Phong có tu vi từ Linh Trì Ngũ Trọng Thiên trở lên.

Lâm Ngọc Bạch đã hiểu, đây là La Thành phản kích đối với chính mình.

Đường đường đệ tử đứng đầu Thiên Tuyền Phong ở trong Bắc Đẩu Thất Phong, chèn ép một tu sĩ Linh Trì Nhất Trọng Thiên không được, lại còn bị hắn tìm tới cửa. Điều này làm cho Lâm Ngọc Bạch càng thêm giận dữ không thể át. Có điều là, hắn cũng biết rõ hành động của La Thành hoàn toàn phù hợp với quy củ của Chân Vũ Thánh Sơn. Hắn có muốn ngăn cản đều không ngăn cản được.

Trừ phi, hắn ra lệnh cho toàn bộ cao thủ Thiên Tuyền Phong từ chối không tiếp nhận chiến thư của La Thành.

Nhưng nói như vậy thì điều đầu tiên là mặt mũi cả Thiên Tuyền Phong đều bị mất sạch. Những đệ tử Thiên Tuyền Phong bọn họ mà đi ra ngoài, trước mặt đồng môn cũng không ngẩng đầu lên nổi.

- Tên hỗn đản này, chẳng lẽ muốn một lưới bắt hết toàn bộ đệ tử Linh Trì Ngũ Trọng Thiên của Thiên Tuyền Phong chúng ta! Hắn không sợ sẽ không chịu nổi sao!

Lâm Ngọc Bạch nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, lúc này hắn đã là phẫn nộ quá mức, gương mặt khôi ngô tuấn tú có hơi méo mó, thần sắc trở nên có chút hung ác.

- Người thứ chín, Ngu Nhân Kính!

- Người thứ mười, Hạ Trần!

- Người thứ mười một...

...

Tin tức vẫn còn đang không ngừng truyền đến, Lâm Ngọc Bạch giống như một con sói đực bị chọc giận, bóng dáng đi tới đi lui bên trong điện phủ. Từ trong cổ họng thỉnh thoảng truyền đến những tiếng gầm nhẹ mơ hồ không rõ, nóng nảy như cuồng. Hành động này của La Thành thật sự là quá mức ngoài dự đoán của mọi người, khiến cho hắn muốn phát điên phát cuồng.

Câu Na chính là đứng ở xa xa, không dám tới gần Lâm Ngọc Bạch trong cơn nổi giận.

Qua rất lâu, Câu Na rốt cục khe khẽ thở dài một hơi:

- Sư huynh, La Thành đã rời khỏi Thiên Tuyền Phong. Tổng cộng hắn phát ra mười sáu lá thư khiêu chiến. Trong số đệ tử Thiên Tuyền Phong bị khiêu chiến có mười người là Linh Trì Ngũ Trọng Thiên, sáu người là Linh Trì Lục Trọng Thiên. Thời gian luận bàn, toàn bộ chắc chắn... Ngày mai!

Nói ra vài chữ cuối cùng kia thì, Câu Na không nhịn được giơ tay che cái miệng nhỏ nhắn, đúng là dáng vẻ trợn mắt há hốc mồm.

- Ngươi nói cái gì? Thời gian đều xác định vào ngày mai?

Lâm Ngọc Bạch đột nhiên như một trận gió xuất hiện ở đối diện Câu Na, hung tợn bật thốt lên. Thấy dáng dấp như hung thần ác sát kia của Lâm Ngọc Bạch, Câu Na giật mình một cái, theo bản năng gật đầu làm cho Lâm Ngọc Bạch cũng càng thêm nổi giận điên cuồng:

- Càn rỡ! Càn rỡ! La Thành này thực sự càn rỡ vô biên! Lại dám trong vòng một ngày, liên tục khiêu chiến mười sáu đệ tử Linh Trì Ngũ Trọng Thiên và Linh Trì Lục Trọng Thiên của Thiên Tuyền Phong chúng ta.

- Ta muốn xem, ngày mai hắn làm thế nào để xong việc!

Crypto.com Exchange

Chương (1-795)