← Ch.501 | Ch.503 → |
- Lâm sư huynh, ngươi...
Nghe thấy Lâm Ngọc Bạch đưa ra quyết định như vậy, những đệ tử Thiên Tuyền Phong này bỗng nhiên ồ lên.
Tiêu Cố cung cấp danh sách, đích thật là đánh cho Thiên Tuyền Phong một đòn trở tay không kịp. Nhưng mà bọn hắn tịnh không cảm thấy, Lâm Ngọc Bạch thân là đệ tử đứng đầu lại cần sửa đổi danh sách để tự mình xuất chiến.
Dù sao lúc này mới chỉ là vòng thứ nhất, đệ tử đứng đầu đôi bên liền toàn bộ xuất trận. Điều này trong dĩ vãng Võ Các Đạo Hội cũng không phải rất thông thường, nhất là trong tình huống đôi bên có chênh lệch tương đối cách xa. Đối với chi nhánh tông phái có chí cướp lấy thứ tự cao hơn mà nói, đệ tử đứng đầu cơ bản đều sẽ tọa trấn ở phía sau.
Nhưng mà nhưng điều bọn hắn khuyên can còn chưa nói thành lời liền bị Lâm Ngọc Bạch khoát tay cắt đứt, rồi trầm giọng nói
- Quyết định như vậy rồi.
Tức thì, Lâm Ngọc Bạch lại nhìn chăm chú Tiêu Cố mà nói với âm thanh lạnh lùng:
- Tiêu Cố, nếu như ngươi cho là được ăn cả ngã về không liền có thể giành thắng lợi, vậy thì liền mười phần sai. Hôm nay ngươi nhất định sẽ phải hối hận với quyết định của chính mình.
- Vậy thì cứ xem các ngươi có bản lĩnh như vậy hay không.
Tiêu Cố cười ha ha, nhưng trong ánh mắt cũng hiện lên một sự trĩu nặng. Hắn đã dự liệu Lâm Ngọc Bạch sẽ đưa ra việc điều chỉnh danh sách xuất chiến đối với Thiên Tuyền Phong, nhưng lại không hề ngờ tới điều chỉnh bắt đầu từ chính bản thân Lâm Ngọc Bạch. Như vậy, coi như toàn bộ đệ tử lợi hại nhất của Khai Dương Phong vào sân, cũng không thấy được có thể chắc thắng.
Hắn sở dĩ có hơi lo lắng, chủ yếu có lẽ bởi vì phương thức tỷ thí ở vòng thứ nhất này có chút đặc biệt. Dẫu thuộc về luân chiến, nhưng đều là mỗi bên trước cứ chọn ra một người, rồi bên chiến thắng lại được tiếp tục nghênh chiến tu sĩ đối phương. Chỉ có sau khi thất bại mới có thể thay đồng bạn vào sân nghênh chiến người thắng của đối phương.
Với tu vi của Lâm Ngọc Bạch cực kì tiếp cận cảnh giới Dương Hồ. Đệ tử Khai Dương Phong sợ rằng không ai là đối thủ của hắn. Nếu mà hắn đại diện cho Thiên Tuyền Phong xuất trận trước tiên, nói không chừng ba người Tiêu Cố hắn và Thu Hàn Mặc, Ân Vận thay phiên xuất kích, tiêu hao rơi rụng thực lực của hắn ở một mức lớn thì Mộ Hàn mới có khả năng chiến thắng hắn tại trận thứ tư.
Hai trận kế tiếp, nếu mà toàn bộ thắng lợi thì Khai Dương Phong vẫn còn có cơ hội giành thắng lợi trong trận đấu bổ sung thêm. Nhưng nếu chỉ có một trận thất bại nữa, Khai Dương Phong sẽ bị loại bỏ. Đương nhiên, nếu như vận số tốt thì vẫn còn có thể tỷ thí với Ngọc Hành Phong có vòng không đấu, tiếp tục tranh đoạt một suất trong đợt tỷ thí thứ hai. Nhưng nếu vận khí không tốt, thứ tự của Khai Dương Phong trong kì Võ Các Đạo Hội lần này phỏng đoán sẽ lại giẫm chân tại chỗ, thậm chí vẫn còn có khả năng thay thế Ngọc Hành Phong, chiếm cứ vị trí dưới đáy.
Đám người Thu Hàn Mặc và Ân Vận cũng giống như nghĩ tới điểm ấy nên đều là không nhịn được mà nhíu mày.
Mộ Hàn trái lại cũng không hề quá mức để ý quan tâm đến, mọi chuyện không có khả năng đều giống như Tiêu Cố dự định tiến hành. Vòng tỷ thí này cho dù thắng bại, cứ làm hết sức là được.
- Thiên Tuyền Phong, Khai Dương Phong, tỷ thí bắt đầu!
Các đệ tử Thiên Tuyền Phong muốn trả lời lại một cách mỉa mai. Nhưng mà Đông Phương Thịnh ra lệnh một tiếng, lại làm cho bọn họ lập tức yên tĩnh trở lại. Những ánh mắt rơi trên người Tiêu Cố và đám người Mộ Hàn, âm thầm suy đoán đệ tử Khai Dương Phong xuất trận trước tiên sẽ là ai.
Tiêu Cố cũng thấy trong lòng do dự, lúc ban đầu hắn tính toán mình là người thứ nhất vào sân. Nhưng Lâm Ngọc Bạch xuất hiện lại làm cho hắn có chút không giữ được chủ ý. Trong số sáu tên đệ tử Nội Sơn Thiên Tuyền Phong xuất chiến vòng thứ nhất, có hai người mà chính hắn cũng không hề nắm chắc chiến thắng. Người thứ nhất chính là Lâm Ngọc Bạch. Tên còn lại chính là gia hỏa có tên gọi là Kim Thiệu kia, tu vi đã đạt tới Linh Trì Thất Trọng Thiên đỉnh cao. So với Lâm Ngọc Bạch hắn có chênh lệch thực lực nhỏ nhất.
Nếu như Lâm Ngọc Bạch là người thứ nhất vào sân, Tiêu Cố tất nhiên việc đáng làm thì phải làm mà sẽ không nhường ai. Nhưng mà nếu người thứ nhất xuất chiến cũng không phải Lâm Ngọc Bạch, mà là Kim Thiệu như vậy...
- Kim Thiệu sư đệ!
Đúng vào lúc này, âm thanh của Lâm Ngọc Bạch đột nhiên vang lên.
- Thật sự là e ngại cái gì thì cái đó đến!
Tiêu Cố trong lòng thất thần giật thột một cái, theo bản năng chăm chú nhìn kĩ. Chỉ thấy khóe môi Lâm Ngọc Bạch ngầm chứa một nụ cười mỉa mai, mà bên cạnh hắn có một nam nhân trẻ tuổi vóc người gầy còm, sắc mặt vàng như nghệ đang bước dài ra. Ánh mắt hắn lạnh lùng, giống như chim ưng đi kiếm ăn.
- Các vị đồng môn Khai Dương Phong, ai tới chỉ giáo?
Kim Thiệu đứng lại ở giữa đôi bên, gương mặt có hơi bành ra, âm thanh khàn khàn lập tức vang lên, cảm giác đó giống như có người đập đập vào cửa ống bễ lò rèn, rất chói tai khó nghe. Nhưng mà điều khiến cho người ta khó chịu, vẫn còn là ánh mắt của hắn như thể từ trên cao nhìn xuống, phảng phất coi các đệ tử Khai Dương Phong đối diện như cỏ rác.
Trong lúc tức thời, trên mặt không ít đệ tử như Thu Hàn Mặc đều hiện lên vẻ giận dữ.
Tiêu Cố không hề phẫn nộ, mà là cau mày, càng không ngừng căng đầu suy tính, cân đối hơn thiệt. Chỉ là Lâm Ngọc Bạch và Kim Thiệu có thực lực quá mạnh mẽ, cho dù suy tính như thế nào thì vòng tỷ thí này Khai Dương Phong tựa hồ đều là thắng ít bại nhiều. Điều này làm cho Tiêu Cố trong lòng cười khổ không thôi, chí nguyện to lớn trước đây sợ là sẽ bị nhỡ.
- Tiêu sư huynh, trận đầu này liền giao cho đệ đi.
Mộ Hàn đột nhiên cười một tiếng, còn chưa dứt lời liền bước đi ra ngoài.
Tiêu Cố hơi kinh, theo bản năng há mồm muốn gọi lại Mộ Hàn. Nhưng lúc lời nói đến cổ họng thì trong lòng hắn lại chấn động mà đột nhiên tỉnh ngộ ra. Hiện tại Mộ Hàn so sánh trước kia mạnh hơn, hắn đã đột phá đến Linh Trì Nhị Trọng Thiên. Khi hắn vẫn còn là Linh Trì Nhất Trọng Thiên thì liền có thể đánh một trận cùng cao thủ Lãnh Thanh như cấp Linh Trì Thất Trọng Thiên. Hiện nay tu vi của hắn tăng lên, nói không chừng đã có thể đủ sức chống lại Linh Trì Thất Trọng Thiên đỉnh cao Kim Thiệu.
- La Thành?
Kim Thiệu xoẹt cười một tiếng, híp mắt nhìn chăm chú Mộ Hàn, ánh mắt âm u lạnh lẽo
- Hôm đó trên Võ Phong Thai, ngươi chính là đã có đủ danh tiếng rồi. Nhưng mà hôm nay, ngươi sẽ không lại có bất cứ cơ hội gì.
Trong nháy mắt âm thanh vang lên, bóng dáng Kim Thiệu đã bắt đầu di động. Nhưng hắn cũng không hề nhằm phía Mộ Hàn, mà là trực tiếp ngồi xuống trên mặt đất.
Cơ hồ cùng là cùng thời khắc, tại hữu chưởng Kim Thiệu liền phút chốc dần hiện ra một cái trống tròn mặt vàng chói mắt chỉ to bằng bàn tay, phảng phất dùng hoàng kim để tạo hình mà thành.
- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!
Tả chưởng giơ lên mà nện nhẹ nhàng trên mặt trống. Liền có một tràng những tiếng nổ thùng thùng thật lớn kích động lan ra, giống như có thể chọc thủng màng nhĩ người ta. Ngay lập tức, tiếng trống này giống như những cơn sóng ngập trời bị cơn lốc phát động, điên cuồng mà cuồn cuộn đi về hướng phía trước. Nơi nào nó đi qua, không gian hơi bị vặn vẹo rung chuyển.
Mộ Hàn đứng đầu với công kích, ánh mắt hơi cứng lại, nhưng rồi cũng lập tức ngồi xuống.
- Tiên Âm Cổ?
Tiêu Cố sắc mặt khẽ biến, không nhịn được bắt đầu hô nhỏ thất thanh. Một chút tin tưởng nhỏ nhoi lúc nãy vừa mới sinh ra đối với Mộ Hàn, lập tức liền tiêu tan bởi vì chiếc Tiên Âm Cổ kia đã xuất hiện trong lòng bàn tay của Kim Thiệu.
Về Tiên Âm Cổ này, Tiêu Cố cũng là có hơi hiểu rõ. Nó là một kiện Đạo Khí siêu phẩm hết sức lợi hại, trước kia thuộc về Mông Thiến trưởng lão của Thiên Tuyền Phong.
Kim Thiệu là đồ đệ của Mông Thiến. Không nghĩ tới, Mông Thiến đã truyền Tiên Âm Cổ cho hắn.
Có Tiên Âm Cổ trong tay, Kim Thiệu sẽ càng lợi hại hơn.
Tiêu Cố kìm lòng không đậu mà trao đổi ánh mắt với các đệ tử Khai Dương Phong như Thu Hàn Mặc, Ân Vận. Trong con mắt đều lộ ra một vẻ lo lắng.
- Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng! Tùng!...
Kim Thiệu liên tiếp vỗ tả chưởng xuống, tiếng trống tiếng nọ tiếp theo tiếng kia, trong âm điệu cũng xuất hiện không ít biến hóa, một khúc giai điệu mãnh liệt quanh quẩn lan ra trong thiên địa. Tiếng trống liên miên không ngừng này, đối với những người chung quanh đang xem cuộc chiến thì không có người nào phải gánh chịu ảnh hưởng quá lớn. Thế nhưng Mộ Hàn ngồi ngay ngắn ở đối diện Kim Thiệu thì sắc mặt lại trở nên càng tỏ ra nặng nề.
← Ch. 501 | Ch. 503 → |