← Ch.126 | Ch.128 → |
Oanh!!!
Một trận rung động hỏa diễm bạo tạc xuất hiện.
" Mau dừng lại tiểu muội muội, chúng ta không có ác ý." Tử Chân nhìn thần bí tóc tím thiếu nữ nói.
" Im đi im đi im đi, ngươi cũng giống như cái kia đáng chết lão hổ, muốn giết ta chứ gì!! Chỉ là ăn chúng một gốc hóa hình thảo của ngươi thôi cùng lắm thì ta tìm một gốc khác trả lại, lại không chịu tin ta!! " thần bí tóc tím thiếu nữ cắn răng nghiến lợi nói một bộ như mình mới là người chịu thiệt một dạng.
Mà nghe được thần bí tóc tím thiếu nữ lời nói, Tử Chân cũng vô ngữ.
Không trách tại sao cái kia Lôi Bức Dực Hổ lại tức giận như vậy, thì ra là bị Tiểu Nha Đầu này ăn mất hóa hình thảo.
Nếu đổi lại là nàng, e là cũng sẽ tức giận đi.
Còn nói là tìm lại, ai tin được. Hóa hình thảo dễ tìm như vậy sao?
" Tiểu muội muội, ta không phải là đồng bọn của Lôi Bức Dực Hổ, ngươi vẫn là dừng tay." Tử Chân nhìn thần bí tóc tím thiếu nữ cười nói.
" Ta mới không tin, ngươi mau tránh ra, đừng cản đường ta. Nếu không phải là đồng bọn của cái kia đáng ghét lão hổ, vậy tại sao lại phải ngăn cản ta trốn đi." thần bí tóc tím thiếu nữ quát một tiếng, trong tay chế tạo ra một viên hỏa cầu hướng về phía Tử Chân ném đi.
Sư Vương Quyền!!
Tử Chân bàn tay siết lại thành quyền, bốc cháy lên hừng hực tử sắc hỏa diễm hướng về phía hỏa cầu đánh ra một quyền.
Oanh!!!
Một quyền này đem hỏa cầu đánh tan, tạo thành một trận hỏa diễm bạo tạc.
" Ngươi... "
Thần bí tóc tím thiếu nữ còn muốn ra tay, nhưng ngay lúc này nàng đột nhiên dừng lại trên không trung.
Đáng yêu mũi nhỏ ở trong không khí ngửi ngửi, một đạo nồng đậm đan hương truyền vào lỗ mũi để cho nàng hai mắt sáng lên, đáng yêu đầu nhỏ chuyển sang một phương hướng.
Chỉ thấy một đạo thân ảnh từ từ bay về phía này.
Chính là Tiêu Long, trên tay hắn còn cầm một cái bình sứ nhỏ, hương thơm từ bên trong tỏa ra.
" Tiểu muội muội, chúng ta thật không có ác ý, nếu ngươi chịu dừng tay cùng chúng ta nói chuyện, thứ này có thể cho ngươi." Tiêu Long bay đến thần bí tóc tím thiếu nữ trước mặt quơ quơ trong tay bình đan dược, một bộ dụ dỗ tiểu loli quái thúc thúc bộ dáng.
Lúc này thần bí tóc tím tiểu cô nương đang lấy đôi mắt to đen nhánh của mình nhìn chằm chằm vào bên trong bình sứ.
" Mau đưa cho ta."
Nói xong, thần bí tóc tím thiếu nữ liền đem trên tay Tiêu Long bình đan dược đoạt lấy.
Đồng thời đổ ra một viên đan dược.
Thần bí tóc tím thiếu nữ trực tiếp một ngụm nuốt mất đan dược, cái miệng không ngừng nhai.
" Ngon quá..."
Đảo miệng vài cái nàng liền đem đan hoàn nhai vỡ nuốt vào bụng, liếm liếm miệng, tiểu cô nương có chút lo âu thèm thuồng nhìn vào bình sứ trong tay.
" Tiểu muội muội, bây giờ ngươi tin tưởng chúng ta là không có ác ý rồi đi." Tiêu Long xoa xoa thần bí tóc tím thiếu nữ tóc dài cười nói.
" Umu, các ngươi là người tốt." ôm lấy bình sứ không rời, thần bí tóc tím thiếu nữ cười đơn thuần nói.
Tiêu Long đối với trợn mắt há hốc mồm Tử Chân dơ lên ngón tay cái, một bộ rất đắc ý bộ dáng.
Tử Chân không khỏi hai tay ôm ngực lùi về phía sau mấy bước, một bộ đề phòng nhìn Tiêu Long, ánh mắt đó như nhìn một cái quái thúc thúc đang dụ dỗ loli một dạng.
Trên trán Tiêu Long rơi xuống một đạo hắc tuyến.
Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ gì a.
" Cha mẹ ngươi đâu? " Tiêu Long hỏi.
" Không có."
Thần bí tóc tím tiểu cô nương cúi đầu suy nghĩ, răng gắt gao cắn vào môi, bên trong đôi mắt đen nhánh ẩn ẩn nước mắt:
" Từ khi bắt đầu có ý thức, ta chỉ sống một mình trong núi sâu, trước đây bị rất nhiều tên gia hỏa khi dễ cũng chỉ có thể chính mình chạy trốn... Thẳng cho đến về sau ăn phải Hóa Hình thảo của lão hổ, sau đó liền gặp được các ngươi... "
Nghe được lời nàng nói, Tử Chân cũng không khỏi cảm thấy thương tiếc.
Đều là ma thú với nhau, nhưng đem nàng so sánh với tiểu cô nương này thì nàng may mắn hơn nhiều.
Mẫu thân là ma thú sơn mạch bá chủ, nàng từ nhỏ đến lớn đều không cần lo lắng cái gì nguy hiểm. Nếu như để một mình sinh tồn, e là nàng cũng sẽ giống như thiếu nữ này đi.
" Ngươi có muốn đi theo ta hay không? " đột nhiên Tiêu Long nhìn thần bí tóc tím tiểu cô nương nói.
Nghe vậy không chỉ là thần bí tóc tím tiểu cô nương mà Tử Chân cũng kinh ngạc không kém.
" Đi theo ngươi? " thần bí tóc tím tiểu cô nương nghiêng đầu nghi hoặc hỏi.
" Ùm, đi theo ta, sẽ không có ai tiếp tục khi dễ ngươi, mỗi ngày ngươi sẽ có đồ ăn ngon."
" Giống như cái này sao? "
Dơ lên bình sứ, thần bí tóc tím tiểu cô nương hai mắt sáng lên, mong đợi hỏi.
" Đương nhiên, còn có thứ tốt hơn cái này." Tiêu Long gật đầu cười nói.
" Còn có thứ tốt hơn!! " thần bí tóc tím tiểu cô nương hai mắt tinh quang ngày càng đậm.
" Tất nhiên."
" Đi, đương nhiên phải! Ngươi nhất định phải mang theo ta." thần bí tóc tím tiểu cô nương ôm lấy Tiêu Long cánh tay lắc lắc liên tục làm nũng nói.
Bộ dáng này làm sao giống Thanh Lân vậy a.
Tiêu Long trong đầu cười thầm.
Sau đó Tiêu Long lấy ra một cái màu đen áo bào mặc lên trên người thần bí tóc tím tiểu cô nương, đem nàng đang xích lõa thân thể che lại.
" Tiểu muội muội, ngươi có tên không? "
" Tên? Đó là gì? "
" Tên là một cách gọi, tỷ như tên ta là Tiêu Long, nàng gọi là Tử Chân, sau này ngươi có thể gọi ta là ca ca cũng được." Tiêu Long nói.
" Ta không có tên." thần bí tóc tím tiểu cô nương thần sắc hơi âm u nói.
" Như vậy để cho ta giúp ngươi lấy một cái tên đi, ngươi có một đầu tóc tím như Tử Chân, vậy lấy Tử làm họ, tên của ngươi sau này gọi là Tử Nghiên."
" Tử Nghiên... ta rất thích cái tên này, cám ơn ngươi, ca ca! " Tử Nghiên cao hứng ôm lấy Tiêu Long cười nói.
" Ngoan lắm." xoa xoa Tử Nghiên tóc dài màu tím, Tiêu Long cười nói.
Đứng ở một bên nhìn Tử Chân trên trán rơi xuống một đạo hắc tuyến, thần sắc hơi do dự.
Không biết nàng có nên trở về báo lại chuyện này cho dì Tuyết Nữ biết không đây.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |