← Ch.1853 | Ch.1855 → |
Bản tôn ở trong hành cung Đế Úc 'thưởng thức' Tàng Nguyên Tử và Vu Bật điên cuồng chém giết, ánh mắt Cơ Hạo lại mượn dùng lực lượng Thái Dương Tinh và tinh tú khắp trời, theo dõi mọi lúc động tĩnh của toàn bộ Bàn Cổ mỗ đại lục.
Dù sao, làm một trong năm đại thiên đế của thiên đình, hơn nữa là lấy vô lượng công đức được thiên địa tứ phong thiên đế bảng hiệu chính cống nhất, đặc quyền Cơ Hạo có được cũng không ít. Cho nên dị động của đám thực dân thánh tôn Ngu Mông cầm đầu, toàn bộ đều rơi vào trong mắt Cơ Hạo.
Các thực dân thánh tôn tổ chức một mũi liên quân quy mô khổng lồ đáng sợ, đi cả ngày đêm hướng hang ổ sơ vu nhất mạch phát động đánh bất ngờ?
Cơ Hạo như có hứng thú chú ý toàn bộ quá trình động tác của đám người Ngu Mông. Đương nhiên, lực chú ý của hắn càng nhiều đặt ở trên thân Nhân Thập Bát kẻ này quả thực là không hợp với nhân tộc hiện tại, dùng lời không thỏa đáng thế nào để nói, hiện tại bất cứ một tộc nhân nào của nhân tộc đều như hồng hoang mãnh thú, trên người mang theo một hơi thở hung ác dũng mãnh.
Nhưng Nhân Thập Bát lại là dịu dàng như ngọc, hào hoa phong nhã, quả thực giống như một thư sinh bụng đầy gấm vóc!
Loại khí chất này xuất hiện ở niên đại này?
"Tiểu tử này có chút ý tứ... Mầm lửa truyền thừa bí mật của đỉnh cấp thị tộc nào đó của nhân tộc? Hoặc là cơ cấu tuyệt mật nào đó không muốn ai biết của Vu Điện bồi dưỡng ra vu chủng? Hay là thân truyền đệ tử của vị đại hiền ẩn cư nào đó của nhân tộc?" Cơ Hạo nheo mắt, vừa thưởng thức Tàng Nguyên Tử và Vu Bật chém giết, vừa cân nhắc thân phận của Nhân Thập Bát.
Cân nhắc hồi lâu, Cơ Hạo vẫn không có cách nào phán đoán ra xuất thân lai lịch của Nhân Thập Bát. Kẻ này khí tức không cường đại, nhưng khí chất trên người hắn quá mức đặc thù khác lạ, cho nên toàn thân hắn giống như bao phủ ở trong một tầng sương mù mờ nhạt, căn bản không thể thông qua lời nói cử chỉ của hắn phán đoán lai lịch của hắn.
"Cơ Hạo à, không cần ngờ vực vô căn cứ lai lịch của Nhân Thập Bát, hắn thật sự là người mình." Một thanh âm ôn hòa lại mang theo vô thượng uy nghiêm đột nhiên vang lên ở bên tai Cơ Hạo: "Làm người thừa kế Đông Hoàng Thái Nhất, ngươi hẳn đã nhìn thấy động tác của bọn Ngu Mông. Nhân tộc ta phải diệt trừ sơ vu nhất mạch khối u ác tính này... Lát nữa có người đánh bất ngờ Vu Bật, ngươi có thể phối hợp hắn, đem Vu Bật tiêu diệt hay không?"
Thân thể Cơ Hạo khẽ run lên, lấy đạo hạnh pháp lực của hắn, lấy lĩnh ngộ của hắn đối với Thái Âm đại đạo, thái dương đại đạo, hắn lấy Thái Âm chi đạo ẩn giấu thân hình, lấy tia nắng che lấp hành tích, càng có đặc quyền thiên đế vặn vẹo thời không bảo hộ toàn thân, người thường sao có thể phát hiện hắn tồn tại?
Chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, Cơ Hạo nhìn thấy ngoài mấy trăm dặm, đỉnh một ngọn núi không cao, dưới một cây đại thụ, Đế Thuấn mặt đầy ý cười cùng một nam tử bộ dạng anh vĩ uy nghiêm, thân người đuôi rắn.
"Ta, Phục Hy!" Nam tử thân người đuôi rắn cười hướng Cơ Hạo gật gật đầu, phía sau hắn hắc bạch nhị khí phóng lên cao, ở phía sau hắn dần dần diễn hóa thành một tiên thiên bát quái đồ huyền ảo tuyệt luân. Từng luồng khí tức huyền diệu vô cùng ở trong tiên thiên bát quái đồ trào ra, cả ngọn núi nhỏ bị khí cơ che lấp, Cơ Hạo rõ ràng 'nhìn thấy' Phục Hy và Đế Thuấn, nhưng hắn lại hoàn toàn không thể cảm giác được bọn họ tồn tại.
Đây là một loại ảo giác cực kỳ quái dị, làm người ta cực kỳ khó chịu, Phục Hy và Đế Thuấn ở ngay nơi đó, nhưng toàn bộ cảm giác của Cơ Hạo, bao gồm mắt thường của hắn đều đang mãnh liệt nói cho hắn, nơi đó trống rỗng không có bất cứ thứ gì tồn tại.
Lực lượng thật đáng sợ, lực lượng thật quái dị!
Cơ Hạo kinh hãi phát hiện, Phục Hy lĩnh ngộ đối với thiên địa đại đạo vượt xa hắn. Cơ Hạo thậm chí có một loại trực giác, cho dù Đồng Cảnh đạo nhân trong Phong Đạo sơn, tu vi của gã cũng xa xa không bằng Phục Hy.
Như thế, chỉ có một cái giải thích, Phục Hy cũng đã bước vào cảnh giới 'Thánh nhân' huyền diệu khó lường, chí cao vạn năng kia!
Nhìn Phục Hy mặt đầy ý cười, lại nhìn nhìn Đế Thuấn tươi cười đầy mặt, toàn thân khí tức dương cương chính khí tuyệt không có nửa điểm tà khí lưu lại, Cơ Hạo đột nhiên cảm thấy gánh nặng trong lòng được gỡ bỏ. Hắn mỉm cười, cách mấy trăm dặm, nghiêm nghị hướng Phục Hy thị vái dài thi lễ thật sâu.
Trực giác nói cho Cơ Hạo, Phục Hy trước mắt không phải nguyên thần phân thân, mà là bản tôn gã buông xuống!
Phục Hy thị vô số năm trước đã rời khỏi Bàn Cổ thế giới, lại đã quay về giới này!
Không chỉ có thế, Nhân Thập Bát còn là người của gã!
Không chỉ có thế, Nhân Thập Bát còn quen Ngu Mông!
Không chỉ có thế, Ngu Mông cầm đầu các thực dân thánh tôn, còn bởi vì một số ích lợi nào đó sai khiến, bị Nhân Thập Bát dễ dàng điều động!
Cơ Hạo tràn đầy thoải mái, mặt đầy ý cười xa xa nhìn Phục Hy và Đế Thuấn. Hắn chưa nói, nhưng Phục Hy và Đế Thuấn đều cảm nhận được Cơ Hạo đầy bụng oán giận. Mấy lão già các ngươi đã trở lại, trọng trách đặt ở trên vai chúng ta các tiểu bối này sẽ nhẹ nhàng đi nhiều lắm! Ai u, các ngươi mấy lão già này ai cũng đều cáo già cả, các ngươi rốt cuộc ở sau lưng mưu tính cái gì vậy?
Phục Hy cười rất sáng lạn, thanh âm hắn ôn hòa trực tiếp vang lên ở bên tai Cơ Hạo: "Trên thân người có cái nhọt độc, phải chờ độc tính của nó triệt để phát tác, dùng đao đem vết thương khoét ra toàn bộ, sau đó dùng vu dược bôi vào, dùng chén uống thuốc, lại nghỉ ngơi lấy lại sức, mới có thể khôi phục nguyên khí... Tuy nhọt độc khoét ra sẽ chảy máu, sẽ rất đau, trên người sẽ có thêm rất nhiều vết sẹo khó coi, nhưng chỉ có loại trừ nhọt độc, người này mới có thể khôi phục khỏe mạnh!"
"Sài lang hổ báo dòm ngó. Con người mà, chỉ có khôi phục khỏe mạnh, khôi phục khí lực, mới có thể đem lũ sài lang hổ báo đánh giết toàn bộ." Phục Hy cười hướng Cơ Hạo gật gật đầu: "Cơ Hạo à, ngươi cảm thấy ta nói có đạo lý không?"
Trầm ngâm một lát, Cơ Hạo cười gật gật đầu.
Tàng Nguyên Tử và Vu Bật đã đánh ra chân hỏa, bọn hắn lao lên trời cao, kim thân pháp thể bành trướng đến trên dưới vạn trượng, như hai ngọn núi lớn ở trong hư không điên cuồng chém giết va chạm, trên bầu trời lôi đình vạn trượng, ánh lửa bắn ra bốn phía, trên kim thân pháp thể của hai người tràn đầy vết thương, mảng lớn huyết tương không ngừng phun xuống.
Hai người đã liên tục ác chiến mấy ngày đêm, khí tức bọn hắn đã yếu đi rất nhiều, ngay cả ánh mắt cũng có chút thác loạn.
Ngay lúc này, Cơ Hạo nghe được ở đỉnh đầu một tiếng xé gió đáng sợ nhanh chóng tới gần. Hắn chợt ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một ngôi sao băng lửa cháy hừng hực từ đỉnh chóp bầu trời cực cao đột nhiên xuất hiện, 'Vù' một tiếng vang lớn, sao băng kéo ra một luồng lửa dài đến vạn dặm, vô cùng cuồng dã từ trên cao thẳng tắp hướng phía này lao tới.
Trong nháy mắt, ngôi sao băng này đã từ ngoài ức vạn dặm tới gần cách đến không đến trăm dặm.
Trong sao băng lửa thật lớn, một người khổng lồ không đầu tay trái vung đao thuẫn, tay phải xách một cây rìu lớn, hai vú là đôi mắt, rốn là cái miệng rộng, cái miệng thật lớn mở ra, đang phát ra tiếng rống điên cuồng giống như ma quái.
"Hình... Hình Thiên!" Cơ Hạo đột nhiên nhớ tới, lần đầu tiên cưỡi Thiên Địa Kim Kiều tiến vào hỗn độn hư không, xa xa kinh hồng thoáng hiện nhìn thấy bóng người khổng lồ nọ!
"Hình Thiên!" Người khổng lồ không đầu kia điên cuồng rít gào một tiếng, cách Vu Bật còn xa mấy chục dặm, cây rìu lớn ở tay phải hắn hung hăng bổ xuống một rìu, một đạo hàn quang hình cung chợt lóe qua, hung hăng bổ vào trên ma thể cao tới nghìn trượng của Vu Bật.
Rú thảm một tiếng, một cái đầu, chín cánh tay của Vu Bật bị Hình Thiên một rìu chặt rụng.
Gầm điên cuồng 'Ha ha' một tiếng, Tàng Nguyên Tử nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, sáu thanh trường kiếm hung hăng xuyên qua ngực Vu Bật.
← Ch. 1853 | Ch. 1855 → |