← Ch.0100 | Ch.0102 → |
Âu Dương ngồi trên một cây đại thụ, nhìn từng học viên Lăng Hoa biệt viện đang ở dưới giả vờ giả vịt. Hắn biết, tuy rằng bề ngoài những người này tỏ ra phục tùng mình, nhưng trong nội tâm bọn họ căn bản lại không phục mình.
- Chỉ sợ đây không phải là điều ngươi muốn?
Chẳng biết từ lúc nào, Mạch Thiên Nhai đã đạp hư không đi tới bên cạnh Âu Dương. Hắn chính là một Lục Tiên lục giai. Dù sao hắn cũng là một nhân vật có tiếng tăm tại Đại Vận. Từ sau khi Âu Dương đi tới Lăng Hoa biệt viện, hắn đã lặng lẽ quan sát Âu Dương. Hắn phát hiện người trẻ tuổi này tuyệt đối còn xuất sắc hơn cả sự tưởng tượng của mình. Đồng thời hắn cũng hiểu rõ tại sao Sở Tương Hợp lại nâng đỡ Âu Dương như vậy.
- Hừ hừ, tính mạng là của bọn họ. Bọn họ nguyện ý để tính mạng lại Tây Kỳ, như vậy cũng không thể trách người khác được. Cho dù không có một đám heo như vậy làm đội hữu, chưa chắc đã không lấy nổi quán quân!
Câu nói này của Âu Dương rất cuồng vọng. Chí ít lọt vào trong tai Mạch Thiên Nhai thực sự rất cuồng vọng, nhưng Âu Dương lại vô cùng tự tin.
Trong mắt của vô số thiên tài, hội võ tứ quốc đều đáng sợ. Nơi đó không hề có quy tắc. Nơi đó chỉ có duy nhất một điều chính là làm sao để tiếp tục sinh tồn! Đồng thời ném thiên tài của tứ quốc vào trong một ngọn núi lớn, người cuối cùng có thể đi ra chính là người chiến thắng. Nhìn qua cách tỷ thí này rất cổ quái, nhưng trên thực tế lại rất công bằng. Ở một nơi như thế, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì đều không có người nào trách ngươi. Quan trọng là ngươi có bản lĩnh đi ra hay không.
Trong hoàn cảnh đó, người bình thường sợ nhất chỉ có hai việc, một là bị bao vây tấn công, hai chính là bị tiêu hao hết linh nguyên! Nhưng hai điều này đặt ở trên người Âu Dương đã biến thành một cái.
Tiêu hao hết linh nguyên? Điều này đối với những người khác mà nói là một vấn đề. Nhưng đối với hắn còn tính là vấn đề sao? Hắn chính là một quái vật. Quái vật càng đánh càng mạnh. Người khác giết người tiêu hao linh nguyên. Hắn giết người còn hấp thu huyết lực. Như vậy tính ra, chỉ cần Âu Dương có thể không bị bao vây giết chết, vậy hắn đã đứng ở thế bất bại. Dù sao, một nhóm người theo hắn, thật không bằng hắn tự do một người một ngựa.
- Người trẻ tuổi có hào khí thì không sai. Nhưng nếu như khẩu khí quá lớn, đó chính là cuồng vọng! Tuy rằng hội võ tứ quốc thuộc về thế hệ trẻ tuổi, nhưng cho dù là ta tiến vào cũng có khả năng bị bao vây tiêu diệt...
Mạch Thiên Nhai bị Âu Dương nói vậy, có chút mất hứng. Hắn cảm thấy Âu Dương cái gì cũng tốt, chỉ có điều lúc nói chuyện thật sự vô căn cứ.
- Ồ? Phó viện trưởng đại nhân lúc còn trẻ cũng từng tham gia hội võ tứ quốc?
Âu Dương nhìn về phía Mạch Thiên Nhai. Thật ra vừa nãy hắn nói như vậy là cố ý nói cho Mạch Thiên Nhai nghe. Hiện tại hắn cần một bàn đạp khiến đám tiểu tử tự cho mình là thiên tài này phải phục tùng. Âu Dương cảm thấy, trong Lăng Hoa biệt viện, ngoại trừ Sở Tương Hợp ra hẳn chỉ có Mạch Thiên Nhai này!
Tất nhiên Âu Dương không dám khiêu khích Sở Tương Hợp. Tuy rằng huyễn thuật của lão già kia đối với mình vô hiệu, nhưng hắn có vô số pháp bảo, mình không thể đối phó được. Nhưng Mạch Thiên Nhai lại khác. Nếu như mình có thể đánh một trận với Mạch Thiên Nhai, không những uy hiếp đám thiên tài này một chút, còn có thể phán đoán xem nếu mình đối kháng với Lục Tiên cao cấp sẽ có tình huống thế nào.
Âu Dương từng đối đầu với Trịnh Công Danh là lục giai nên hắn hiểu, nếu như Trịnh Công Danh và mình giữ khoảng cách một trăm mét hoặc là trên mặt đất, căn bản không có cách nào bắt được mình. Trên thực tế Mạch Thiên Nhai còn kém hơn Trịnh Công Danh một chút. Hiện tại tâm tư của Âu Dương rất kích động muốn khiêu chiến.
Tứ giai đỉnh phong, khiêu chiến Mạch Thiên Nhai là lục giai sơ kỳ, điều này nghe ra có chút vô căn cứ, tuy nhiên Âu Dương lại tự tin có thể bảo đảm không bại.
Xét về lực lượng mình không phải là đối thủ. Ưu thế của mình ở chỗ tầm bắn xa. Nếu như có thể dựa vào chui xuống đất để phát huy ưu thế này, cũng không phải không có cơ hội đánh một trận.
- Đương nhiên!
Trong mắt Mạch Thiên Nhai lộ vẻ kiêu ngạo. Đã tham gia hội võ tứ quốc vẫn có thể sống sót đi ra, không nghi ngờ chút nào đây là một cường giả chân chính.
- Vậy tiểu tử cả gan thỉnh giáo phó viện trưởng mấy chiêu. Không biết phó viện trưởng có nguyện ý chỉ giáo hay không?
Giọng nói của Âu Dương rất lớn. Hắn vừa nói ra câu này, nhất thời khiến vô số ánh mắt của các học viên đang lén lút liếc nhìn về phía này đều sững sờ ngay tại chỗ!
Bọn họ không thể tin được vào điều mình vừa nghe thấy! Âu Dương nói hắn muốn khiêu chiến phó viện trưởng Mạch Thiên Nhai? Mạch Thiên Nhai là lục giai chân chính. Một tứ giai khiêu chiến lục giai? Hắn muốn chết sao?
- Nghe thấy gia hỏa ngông cuồng kia nói gì không? Hắn muốn khiêu chiến phó viện trưởng Thiên Nhai!
- Ta ngất! Tiểu tử này quá điên cuồng! Hắn tưởng mình là ai! Khiêu chiến phó viện trưởng, đây là tự mình tìm phiền phức!
- Ha ha, đúng là ngông cuồng không biên giới! Chỉ bằng vào hắn cũng xứng để khiêu chiến với phó viện trưởng sao?
Những tiếng cười nhạo hoặc nghị luận từ bốn phương tám hướng truyền đến. Trong lúc nhất thời, tất cả người trong Lăng Hoa biệt viện đều bàn luận về Âu Dương.
Mạch Thiên Nhai đứng bên cạnh Âu Dương, con mắt hắn chăm chú nhìn Âu Dương! Hắn đương nhiên không giống những tên tiểu tử kia, cho rằng Âu Dương khiêu khích mình chỉ là hành động theo cảm tính! Hắn biết, người trẻ tuổi này còn cáo già hơn cả tuổi tác! Người trẻ tuổi này muốn hắn làm bàn đạp chân cho mình. Người khác không biết năng lực của Âu Dương, chẳng lẽ hắn cũng không biết sao?
Từ mấy ngày trước Sở Tương Hợp đã nói với hắn về Âu Dương! Yêu cung thủ dám một người một ngựa tiến vào quân doanh của Tây Kỳ, chém liên tục ba tên Yêu Chiến Sĩ tứ giai, sau đó lại dám cùng Trịnh Công Danh đối kháng ngay trong trận doanh của địch! Một gia hoả như vậy, nếu như hắn thật sự làm loạn, có lẽ mình khó có thể bắt hắn lại được!
- Tiểu tử ngươi đã tính toán kỹ chưa?
Mặc dù Mạch Thiên Nhai rất bất mãn đối với yêu cầu của Âu Dương, nhưng Sở Tương Hợp đã thông báo hắn phải tận lực phối hợp với Âu Dương.
- Phó viện trưởng đại nhân suy nghĩ quá nhiều rồi! Âu Dương chưa bao giờ thực sự đối kháng với Lục Tiên cao cấp. Đối với kiếm linh của Lục Tiên, sâu trong lòng ta vẫn rất kính ngưỡng. Ngày hôm nay chỉ có thể nói là thỉnh giáo phó viện trưởng đại nhân. Điều này không thể nói là khiêu khích được!
Âu Dương chẳng hề xấu hổ nói. Hắn không thể không biết mình làm vậy là rất vô sỉ...
- Tiểu tử, trên sân luyện võ này, ngươi không thể chui xuống đất được. Như vậy ngươi sẽ bị kiếm trận của ta vây khốn. Ngươi suy nghĩ kỹ càng chưa?
Mạch Thiên Nhai nhẹ giọng nói.
- Tại sao phải ở sân luyện võ này? Đô Thành lớn như vậy. Phó viện trưởng, ngài và ta đánh một trận không bằng lấy Đô Thành làm giới hạn có được không?
Đương nhiên Âu Dương không thể nào lựa chọn đánh trên sân luyện võ! Nói đùa. Sân luyện võ kia cùng lắm chỉ có đường kính khoảng ba trăm mét. Đánh ở đây không phải tự mình chuốc khổ hay sao.
← Ch. 0100 | Ch. 0102 → |