← Ch.0107 | Ch.0109 → |
Thiền lão nghe vậy biến sắc mặt, hơi lo lắng hỏi:
- Vậy sao... nghe tiểu thư nói thì đúng là rất nguy hiểm. Phải làm sao đây?
Tiêu Thanh Y nhắm mắt lại, lắc đầu, khẽ thở dài:
- Còn có cách gì? Chỉ có thể thuận theo tự nhiên, xem ra phụ thân và ta lúc trước quyết định để Lãng nhi va chạm với các công tử, qua đó rèn luyện là sai rồi, ài...
Trong Thanh Y các cực kỳ náo nhiệt.
Tiêu Thanh Long dẫn theo một đám trưởng lão đến tiếp chỉ, nâng thánh chỉ mang về trưởng lão đường trong gia tộc, treo nó lên. Đây là vinh diệu cực lớn cho Tiêu gia. Tiêu gia điệu thấp hai mươi năm giờ là lúc rầm rộ xuất kích.
Đám đệ tử trẻ tuổi Tiêu Dã, Tiêu Cẩn, Tiêu Cuồng không có tư cách tiến vào vây xem. Tiêu Lãng kêu Tiểu Đao tiếp tục tu luyện trong hậu viện, hắn tiếp chỉ xong vẻ mặt không hiểu ra sao, chẳng biết Thiếu Niên Hầu có ẩn ý gì, nhưng cảm thấy danh hiệu này rất bá khí.
Đám người Tiêu Thanh Long thấy Vân Tử Sam đọc chỉ xong không có vẻ định đi liền hiểu ý, cười tủm tỉm dặn dò:
- Lãng nhi, tâm sự với công chúa đi, có gì cần thì cứ việc lên tiếng, phải chiêu đãi công chúa thật tốt!
Sau đó cả đám rời đi.
Thanh Y các náo nhiệt giờ chỉ còn lại Tiêu Lãng, Vân Tử Sam. Tiểu Đao ở hậu viện. Đám hộ vệ, thị nữ thì đã ra ngoài canh giữ.
Chờ khi mọi người đi hết, Vân Tử Sam có vẻ ngại ngùng xấu hổ, liếc Tiêu Lãng, thấy hắn ngồi như khúc gỗ, không rót trà cho nàng thì nổi giận.
- Chúc mừng Lãng công tử, Thiếu Niên Hầu. Chiến Vương triều có lịch sử hơn một ngàn năm, Lãng công tử là người thứ nhất có được, sao không mau đạ tạ bổn công chúa đi!
Tiêu Lãng còn đang suy ngẫm về Thiếu Niên Hầu, kinh ngạc nhìn Vân Tử Sam.
- Tại sao phải tạ nàng?
Vân Tử Sam chu môi, bất mãn nói:
- Hừ! Nếu không phải bổn công chúa nói với phụ hoàng thì ngươi sẽ được phong thưởng như vậy sao?
Tiêu Lãng khô cằn nói:
- A! Vậy đa tạ công chúa điện hạ!
Tiêu Lãng dào dạt hứng thú hỏi:
- Công chúa, Thiếu Niên Hầu là làm cái gì? Là đại quan hay có thể mang binh? Hay hoặc là có thể được làm thành chủ không? Một năm có bao nhiêu bổng lộc? Có đặc quyền gì không?
- Cái này... hình như không có.
Đôi mắt to ngập nước chớp chớp, Vân Tử Sam lúng túng đáp, sau đó cảm giác mình vất vả tốn công vậy mà bị chất vấn, nàng trừng Tiêu Lãng.
- Ngươi không cảm thấy phong hào chính là đặc quyền lớn nhất sao? Có phong hào thì ngươi hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất công tử, đây là tốt nhất rồi. Ài, nói với người như ngươi thật khó giải thích.
Tiêu Lãng bĩu môi, không đồng ý nói:
- Không có gì hết thì ta cần danh hiệu đó làm gì? Không bằng công chúa thỉnh chỉ thu trở lại đi?
Vân Tử Sam đứng bật dậy, cực kỳ tức giận.
Vân Tử Sam tức giận quát:
- Ngươi cho rằng thánh chỉ là cái gì? Tùy tiện hạ chỉ, tùy tiện thu trở về sao? Tiêu Lãng, đồ đầu gỗ, bổn công chúa tức chết!
Thấy hốc mắt Vân Tử Sam đỏ sắp khóc, Tiêu Lãng vội nói:
- Rồi rồi, ta biết công chúa tốt với ta, ta không có ý đó. Tóm lại công chúa rất có nghĩa khí huynh đệ, khụ, rất có nghĩa khí bằng hữu, Tiêu ta xin đa tạ!
- Con người như ngươi... Sao không biết lựa lời gì hết!
Mặt Vân Tử Sam đỏ ửng xoay người sang chỗ khác, bực tức xoay người đi.
Vân Tử Sam nói:
- Không được, ngươi phải bồi thường cho ta. Ta không thể bị ngươi tức giận không như vậy, ta cố ý thỉnh chỉ cho ngươi, từ xa đích thân đến, ngươi phải bồi thường cho ta!
Tiêu Lãng chớp mắt, khó hiểu hỏi:
- Bồi thường cái gì? Nếu công chúa vừa mắt thứ gì trong đại sảnh thì cứ lấy đi.
Vân Tử Sam lầm bầm nói:
- Ai hiếm lạ đồ nhà ngươi?
Vân Tử Sam ngập ngừng nói:
- Ngươi có thể sáng tác một bài thơ cho ta không? Giống như Hồng Đậu.
- A...
Tiêu Lãng còn đang thắc mắc Vân Tử Sam nói lòng vòng có mục đích gì, thì ra là ganh tỵ.
Tiêu Lãng dứt khoát nói:
- Xin lỗi, ta đã phong bút, thề rằng sau này không làm thơ nữa.
Bởi vì Tiêu Lãng sao chép mấy bài thơ mà gây ra nhiều chuyện như vậy, hắn không muốn lăn qua lộn lại nữa, nếu bị hoàng đế hạ chỉ đi Học Sĩ các cùng đám lão già cả ngày nghiên cứu thi từ ca phú thì hắn sẽ điên thật.
- Hừ!
Vân Tử Sam tức giận người run run, bộ ngực đang trong thời kỳ phát dục phập phồng lên xuống, cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt xinh đẹp bực tức trông rất đáng yêu. Vân Tử Sam không tìm thấy lý do, cộng với làm nữ hài tử thì phải dè dặt, nàng không mở miệng đòi hỏi được.
Tiêu Lãng nhìn Vân Tử Sam, nhức cái đầu, cứ giằng co như vậy thì hắn không còn thời gian tu luyện.
Tiêu Lãng vội nói:
- Được rồi, được rồi. Công chúa điện hạ, coi như ta thiếu công chúa một nhân tình, sau này công chúa có yêu cầu gì nếu ta làm được thì chắc chắn sẽ thỏa mãn nàng, vậy được chưa?
- Được rồi, lần này tha cho ngươi. Nhưng tại sao ngươi không làm thơ nữa?
- Làm thơ không phải sở trường của ta, tùy tiện chơi cho vui, ta muốn tu võ hơn.
- Ngươi thật là không biết khiêm tốn. Phải rồi, sao ngươi làm ra bài thơ hay như vậy, học với ai? Thanh Y tiểu thư sao?
- Không phải, tự học thành tài!
- Oa, ngươi quá lợi hại, ngươi biết không, mấy lão học sĩ đều cảm thấy không bằng.
- Bình thường, bình thường, hạng ba trong đại lục.
- A... ngươi không thể khiêm tốn chút sao?
- Vì khiêm tốn nên ta không nói là hạng nhất.
- Da mặt của ngươi đúng là dày.
- Tàm tạm, kém hơn công chúa điện hạ một chút.
- Đi chết đi!
Vân Tử Sam phát hiện phong độ, khí chất cao nhã tốt đẹp dưỡng thành trong cung đình mỗi khi ở chung với Tiêu Lãng sẽ bị phá hư hết. Vân Tử Sam rất khó kết hợp thiếu niên kỳ lạ trước mắt với tài tử đệ nhất thiên cổ trong mắt thế nhân.
Sau đó Vân Tử Sam kinh ngạc phát hiện trên người Tiêu Lãng có sức hấp dẫn rất kỳ lạ, ở chung với hắn, trò chuyện cùng hắn cảm thấy rất thoải mái, sảng khoái.
Vân Tử Sam nhìn khuôn mặt không chút bắt mắt của Tiêu Lãng, suy tư, sau đó ra kết luận dường như hắn ở chung với ai cũng rất tùy ý. Nói cách khác, Tiêu Lãng hoàn toàn không xem Vân Tử Sam là công chúa cao cao tại thượng, tựa như lão bằng hữu.
Vân Tử Sam là công chúa nhà đế vương, từ nhỏ học được ngụy trang, đeo mặt nạ, giấu nỗi lòng sâu vào trong. Đối mặt với người hoặc là hạ nhân cung kính, hoặc là các công tử, tiểu thư của đế đô mặt nịnh nọt, hoặc là giả bộ thanh cao thật ra trong đáy mắt tràn ngập ý muốn chiếm hữu.
Ở chung với Tiêu Lãng, tuy hắn ngẫu nhiên thốt lời làm người ta không biết nên nói cái gì, ngôn ngữ kinh người, có lúc bị hắn chọc tức muốn chết. Nhưng Vân Tử Sam phát hiện tâm hồn nhẹ nhõm, hoặc nên nói khí chất bình đẳng ở chung phát ra từ người Tiêu Lãng khiến nàng rất thích.
- Nhìn cái gì? Phát hiện bổn công tử rất đẹp trai sao?
Vân Tử Sam nhìn chằm chằm Tiêu Lãng làm hắn ngượng ngùng.
Tiêu Lãng hất tóc, làm dáng nói:
- Tuy ta cũng đồng ý quan điểm này nhưng công chúa cứ nhìn chằm chằm làm ta thấy xấu hổ.
- Xì...
Vân Tử Sam che miệng cười, mặt đỏ rực, đẹp lộng lẫy.
Tiêu Lãng nhìn mát mắt, nghiêm túc nói:
- Nữ hài tử đừng có xì, nghe nói nữ hài tử thích phì cười kiếp trước là búp bê khí gãy cánh!
Vân Tử Sam chớp mắt to tròn, tò mò hỏi:
- Búp bê khí gãy cánh? Đó là cái gì?
- Khụ khụ!
Tiêu Lãng thuận miệng nói giờ mặt nóng ran, giải thích tầm bậy tầm bạ:
- Ưm... Búp bê khí là một chủng tộc rất đặc biệt, kỳ diệu, xinh đẹp, đáng yêu, ưm, cũng rất thực dụng.
← Ch. 0107 | Ch. 0109 → |