← Ch.0157 | Ch.0159 → |
- Cái gì?
Tiêu Lãng bị hù, Tiểu Đao mờ mịt. Cẩu Họa Dược Vương là ai? Một trong hai Dược Vương của Chiến Vương triều, được vương triều cung phụng, địa vị không thấp hơn bốn quốc sư. Cho dù Tiêu Thanh Long thấy Cẩu Họa Dược Vương cũng phải khách sáo. Quan trọng nhất là thân phận Dược Vương đặc biệt, cuộc đời Cẩu Họa Dược Vương cứu vô số cường giả, có ân tình lớn với vô số đại gia tộc, cường giả. Cẩu Họa Dược Vương có danh vọng cực kỳ cao trong Chiến Vương triều. Ai dám làm khó Cẩu Họa Dược Vương thì tương đương với đối địch vô số gia tộc, cường giả trong Chiến Vương triều. Bây giờ... Quân Thần Độc Cô Hành kêu Tiêu Lãng bắt Cẩu Họa Dược Vương, còn cướp hết thảo dược, đan dược trên núi?
Đường đường là nguyên soái Trấn Bắc quân, vị vua không ngai tại Bắc Cương từ lúc nào đổi nghề làm cướp?
Quân Thần Độc Cô Hành chờ giây lát thấy Tiêu Lãng không nói chuyện, ngẩng đầu lên, giễu cợt hỏi:
- Như thế nào? Không dám?
Tiêu Lãng thấy Quân Thần Độc Cô Hành không giống như đang đùa, có vẻ khinh thường mình thi máu nóng lên não, đứng bật dậy.
Tiêu Lãng kiêu ngạo nói:
- Có gì không dám? Tiểu Đao, theo ta bắt người, vác đồ!
Quân Thần Độc Cô Hành không sợ thì mình sợ cái quái gì?
Dù hôm nay mình có san bằng Thuấn Sơn phong thì cuối cùng tội dang đều đổ lên đầu Quân Thần Độc Cô Hành.
Quân Thần Độc Cô Hành bỗng mở miệng nói:
- Chờ đã!
Tiêu Lãng tưởng Quân Thần Độc Cô Hành đổi ý, ai ngờ Quân Thần Độc Cô Hành móc một chiếc nhẫn màu đen ra khỏi ngực đưa cho hắn.
Quân Thần Độc Cô Hành lạnh nhạt nói:
- Lục soát kỹ chút, nếu muốn cướp thì đừng bỏ sót lại gì. Tìm kỹ mấy thứ như mật thất. Đây là một chiếc Tu Di Giới, tặng cho ngươi, hốt sạch Thuấn Sơn phong cho ta. Lão già Cẩu Họa dám làm dáng trước mặt ta? Ta sẽ cho lão biết mùi!
- Tu Di Giới!?
Mắt Tiêu Lãng sáng lên, hắn nhận ra chiếc nhẫn này, vì trừ màu sắc khác nhau ra gần như giống hệt với chiếc Tu Di Giới của Vân Tử Sam. Tiêu Lãng không khách sáo, đeo lên tay ngay. Tiêu Lãng làm theo lời Quân Thần Độc Cô Hành, Huyền khí vòng quanh, ý niệm tập trung vào chiếc nhẫn, quả nhiên phát hiện bên trong có một không gian cỡ đại sảnh.
- Ha ha ha ha ha ha!
Quân Thần Độc Cô Hành cười cười. Tiêu Lãng mang theo Tiểu Đao xuống xe ngựa, thấy Thiên Tầm đứng trước xe ngựa mắt sáng rực nhìn mình. Tiêu Lãng vẫy tay, Thiên Tầm chạy nhanh tới gần.
Tiêu Lãng nói với Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã:
- Triệu tập một ngàn người theo ta Liễu Nhãe núi!
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã do dự nhìn trong xe ngựa, thấy Quân Thần Độc Cô Hành ngồi bên khung cửa sổ nhẹ gật đầu.
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã khom lưng nói:
- Tuân lệnh! Công tử!
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã truyền lệnh, có một ngàn Thanh Y vệ bước ra từ đám người. Tiêu Lãng không cưỡi Huyễn ma thú tiểu Bạch mang theo mang Tiểu Đao, Thiên Tầm cùng Thanh Y vệ rầm rộ leo lên Thuấn Sơn phong.
Chỉ có một đường núi nên không cần chỉ đường, mười mấy Thanh Y vệ chạy sang hai bên bụi cỏ con đường dốc gập ghềnh tra xét tình huống. Dù là vậy thì Tiêu Lãng vẫn vận Huyền khí vòng quanh, cực kỳ chăm chú, cẩn thận như một mình tiến vào Tử Vong sơn mạch.
Hai nén nhang sau đỉnh núi đã ngay trước mắt, con đường phía trước biến rộng rãi. Một cửa thành bằng đá to lớn gần trăm thước chặn đường đi.
Trên tường thành sơn môn có hơn mười hộ vệ thấy quân đội rầm rộ lên núi chẳng những không sợ, thậm chí một lão nhân mặc hoa bào cực kỳ tức giận răn dạy.
- To gan, là ai dám xông Thuấn Sơn phong? Có biết đây là đâu không? Lùi xuống, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả!
Thuấn Sơn phong có địa vị cực kỳ cao cả trong Chiến Vương triều, dù là gia chủ của đại gia tộc leo núi đều không dám mang theo nhiều người. Lão nhân này không ngờ có người dám tấn công Thuấn Sơn phong, bởi vì chủ nhân của nơi này là Cẩu Họa Dược Vương.
Tiêu Lãng lười nói nhảm với lão nhân mặc hoa bào, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cửa thành dày nặng trước mặt.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Đập nát sơn môn cho ta!
Ở dưới núi Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã được Quân Thần Độc Cô Hành ngầm ra lệnh nghe theo chỉ huy của Tiêu Lãng. Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã vung tay, sau lưng có vài chục cùng rút chiến đao ra khỏi vỏ, phóng ra Huyền khí. Mấy chục đao mang màu xanh hình nửa vầng trăng xé gió bắn ra, tiếng rít chói tai vang lên, mục tiêu là sơn môn to lớn cao mấy chục thước.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, đất rung núi chuyển, bụi đất bay đầy.
Hơn mười hộ vệ, trưởng lão của Cẩu gia trên tường thành sợ hãi mặt trắng bệch, ngồi bệch xuống, kinh khủng chạy tứ xứ.
Bởi vì sơn môn bị đánh vỡ thì tườn thành dày chắc cũng bị khí lãng mạnh mẽ chấn sụp.
Tiêu Lãng ra một chuỗi mệnh lệnh:
- Toàn quân xung phong, bắt hết người trên núi, ai dám phản kháng thì đánh gục hết!
Quân ta hưng phấn dẫn đầu xung phong vào trong sơn môn.
Tuy nói là trên núi nhưng không khác gì thành bảo, trong sơn môn có một quảng trường đá xanh rộng rãi, bốn phía cây cối xanh um, lầu các trải rộng, đi vào bên trong cảm giác như một tòa thành bảo lớn.
Một ngàn Thanh Y vệ lặng lẽ tiến quân, biểu tình lạnh lùng, vô tình, sát khí ngập trời. Thanh Y vệ cầm chiến đao chạy nhanh đi, ai dám can đảm ngáng đường hoặc nói nhảm một câu là trực tiếp dùng sống đao đánh gục. Kẻ dám ra tay phản kích sẽ ăn mấy luồng đao mang. Trước khi hộ vệ Cẩu gia ra tay thì kẻ chống cự đã bị thương. Nhưng lúc trước Tiêu Lãng có ra lệnh, mọi người ra tay cẩn thận, đánh bị thương hơn mười người nhưng không ai bị thương nặng hoặc chết.
Trưởng lão của Cẩu gia tức giận đến run người, mặt xám mày tro, vừa mới vào quảng trường, Huyền khí vòng quanh hóa thành chiến giáp bao bọc thân thể.
Trưởng lão của Cẩu gia gầm rống với đám người Tiêu Lãng:
- Điên, điên rồi! Mau thông báo với gia chủ mời cường giả đến cứu viện, giết hết đám điên này!
Tiêu Lãng nghe nhàm tai, phất tay lên:
- Đánh gục lão già này!
Hơn mười đao mang bắn ra, trưởng lão của Cẩu gia sợ hãi vội vàng né sang bên. Trưởng lão của Cẩu gia chỉ mành treo chuông tránh khỏ hơn mười đao mang thì phát hiện bên kia lại có hơn mười đao mang xé gió bay tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Dù trưởng lão của Cẩu gia có né cỡ nào thì luôn có đao mang đập trúng người, tuy lão có chiến giáp Huyền khí bảo vệ nhưng Huyền khí bị tiêu hao như nước chảy.
Mấy đợt công kích qua đi, chiến giáp trên người trưởng lão của Cẩu gia bị đập nát, thân thể bị một đao mang đánh văng ra. Tuy trưởng lão của Cẩu gia bò dậy, không bị thương quá nặng nhưng cũng không dám la hét nữa.
- A!
- Cứu mạng!
Một ngàn Thanh Y vệ vào trong thành bảo liên chia thành từng tiểu đội tản ra, khống chế thế cục. Trong nhiều lầu các có nữ quyến, con nít sợ hãi kinh khủng hét lên. Vô số người hầu chạy tứ tán, hét chói tai.
Tiêu Lãng nhíu mày dặn Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã:
- Truyền lệnh xuống, không được thương tổn nữ quyến, con nít, không được lấy tiền tài, vật phẩm!
Thống lĩnh Độc Cô Vô Ngã không truyền lệnh, cười nói:
- Công tử, quân đội của đại soái trước giờ không bị thương bình dân, cũng không đốt nhà giết người cướp của.
Tiêu Lãng yên lòng. Trong thành bảo không có nhiều cường giả, khoảng một, hai trăm hộ vệ, Thanh Y vệ dễ dàng khống chế tình hình.
Vù vù vù vù vù!
Trong hậu viện thành bảo có hai bóng người vọt ra, một là lão nhân tóc bạc khí thế ngút trời. Lão nhân tóc bạc mang theo lão nhân tóc nâu bay lên trời.
Lão nhân tóc nâu thấy khắp nơi là Thanh Y vệ, đa số lầu các đã bị khống chế, có vô số hộ vệ bị thương ngã xuống đất thì tức muốn tắt thở.
Lão nhân tóc nâu ngửa đầu rống to:
- Độc Cô Hành, không ngờ ngươi hoành hành như vậy! Lão phu không để yên cho ngươi, chuyện hôm nay cho dù bệ hạ có che chở ngươi thì ta quyết phát ra thiết huyết lệnh lấy lại lẽ công bằng
← Ch. 0157 | Ch. 0159 → |