Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0431

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0431: Dùng Tiền Mua Mạng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


Tiêu Lãng không biết tại sao Thanh Minh lại xuất hiện ở biển Thần Hồn, cũng không biết tại sao hắn lại biến thành nô lệ. Ngược lại giờ phút này trong đầu hắn thiếu chút nữa nổ tung. Trong lòng hắn phẫn nộ không thể dừng lại. Nếu không phải trong mắt Thanh Minh lộ ra vẻ cảnh cáo, hắn thiếu chút nữa đã phát cuồng trực tiếp động thủ giết người.

Trong ánh mắt Thanh Minh vô cùng kiên quyết, truyền lại một ý tứ rất rõ ràng, bảo Tiêu Lãng đừng để ý tới chuyện người khác mau chóng rời đi. Bên mép còn mấp máy, ám chỉ mấy tên kia là cường giả Chư Vương cảnh, ý tứ bảo bọn họ vô cùng cường đại, Tiêu Lãng không phải là đối thủ.

Tiêu Lãng làm sao có khả năng rời khỏi? Không nói tới mối quan hệ giữa Thanh Minh và Độc Cô Hành, tại Bắc Cương Thanh Minh cũng khá chiếu cố đến hắn. Hắn thở ra mấy hơi thở, cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng. Sau đó hắn nhìn bốn, năm người kia, lớn tiếng nói:

- Chờ một chút!

Bốn, năm tên cường giả Chư Vương cảnh đã sớm chú ý tới Tiêu Lãng. Giờ phút này Tiêu Lãng mở miệng, bọn họ lập tức ngừng lại. Một tên có vẻ là thủ lĩnh dáng người mắt hổ thâm trầm nhìn hắn, lạnh lùng mở miệng nói:

- Chuyện gì?

Tiêu Lãng cố gắng hết sức khiến giọng điệu của mình trở nên hờ hững:

- Các ngươi có bán những nô lệ này không?

- Bán, những nô lệ này vốn lấy ra để bán!

Trong mắt tên thủ lĩnh loé ra một nụ cười. Hắn đưa mắt nhìn Thanh Minh, cười nói:

- Ngươi muốn mua nô lệ sao?

Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

- Bao nhiêu huyễn thạch một người, ra giá đi!

Tên thủ lĩnh thật ra cũng sảng khoái, cười hì hì nói:

- Nam ba mươi ngàn huyễn thạch một người. Nữ năm mươi ngàn huyễn thạch, ngươi muốn mấy người?

Mặt Thanh Minh liền biến sắc. Hắn đến biển Thần Hồn sớm hơn Tiêu Lãng nửa năm, tất nhiên biết huyễn thạch này có quý tới mức nào. Đối với hắn mà nói một trăm huyễn thạch đã là giá trên trời. Người này lại định giá ba mươi ngàn huyễn thạch? Tiêu Lãng có thể mua được sao?

Tiêu Lãng tất nhiên mua được. Hắn trong Tu Di Giới còn có 3, 4 trăm vạn huyễn thạch. Ba mươi vạn là một con số nhỏ. Hắn lập tức duỗi tay chỉ vào Thanh Minh nói:

- Ba mươi ngàn huyễn thạch đúng không? Ta muốn người này!

Sắc mặt Thanh Minh liền vui mừng. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lãng lại thật sự có được ba mươi ngàn huyễn thạch? Trong khoảng thời gian này hắn đã nếm đủ vị đắng, đúng là muốn sống không được.

- Ha ha!

Trong mắt tên thủ lĩnh kia loé lên một nụ cười. Hắn đã sớm nhìn ra được Tiêu Lãng chạy đến vì Thanh Minh. Hắn cố ý nâng giá, không nghĩ tới Tiêu Lãng lại có tiền như vậy? Nửa câu cũng không trả giá?

Hắn và một tên võ giả Chư Vương cảnh đứng bên cạnh liếc mắt nhìn nhau. Trong mắt hai người loé lên một sự tham lam. Tên thủ lĩnh quay đầu nhìn Tiêu Lãng, lại cười hì hì nói:

- Ta nói ba mươi ngàn, không bao gồm người này. Người này thiên tư rất nghịch thiên, lực lượng tinh thần vô cùng cường đại, còn là chủng tộc đặc biệt. Cho nên... giá có hơi cao một chút. Khách quan vẫn nên mua người khác đi!

- Ngươi...

Tiêu Lãng tức giận. Hắn còn không hiểu về Thanh Minh sao? Thiên tư đúng là không tồi, nhưng hắn tuyệt đối không phải là chủng tộc đặc biệt. Người này đang ngồi dưới đất ra giá trên trời.

Nhìn ánh mắt trêu tức của tên thủ lĩnh, nỗi tức giận trong lòng hắn càng dâng cao. Nếu như chỉ có một mình tên thủ lĩnh này, giờ phút này Tiêu sợ là Lãng đã liều mạng cũng muốn giết chết hắn.

Chỉ có điều Tiêu Lãng hiểu rất rõ ràng, cho dù mình đánh lén, dựa vào Thảo Đằng giết chết được một tên, cũng sẽ bị mấy tên còn lại giết chết. Hắn chỉ có thể cắn răng nói:

- Cao hơn một chút là bao nhiêu?

Tên thủ lĩnh do dự một hồi, lại khà khà nói:

- Một trăm ngàn huyễn thạch!

- Một trăm ngàn...

Thanh Minh và mấy trăm nô lệ kia đều hít vào một hơi khí lạnh. Tên thủ lĩnh này quá độc ác, thật sự dám ra giá như vậy. Ngay cả bốn tên hộ vệ canh giữ ở cửa thành cũng lộ vẻ kinh ngạc. Tất cả đều nhìn về phía Tiêu Lãng. Bọn họ muốn xem thử hắn sẽ ứng đối như thế nào.

Một trăm ngàn không nhiều!

Tiêu Lãng ăn một bữa cơm còn hết sáu trăm vạn. Chỉ có điều hắn nhìn thấy vẻ trêu tức trong mắt của tên thủ lĩnh, nhìn vết thương trên người Thanh Minh, hắn không định bỏ ra số tiền này.

Con ngươi của hắn xoay chuyể một cái, lập tức có chủ ý mở miệng nói:

- Một trăm ngàn thì một trăm ngàn. Chỉ có điều trên người ta không nhiều huyễn thạch như vậy. Chờ ta đi tìm người mượn một chút!

Lần này đến lượt bốn, năm tên buôn bán nô lệ kia kinh ngạc. Bọn chúng không nghĩ tới Tiêu Lãng lại đáp ứng? Tên thủ lĩnh tiếc nuối thầm kêu một tiếng. Sớm biết như vậy hắn đã kêu giá hai trăm ngàn...

Thanh Minh và một đám nô lệ lại chấn động đến mức trong mắt phát ra tinh quang. Vô số nô lệ nhìn Thanh Minh đầy ước ao, biết hắn có thể thoát khỏi biển khổ. Còn bọn họ không biết sẽ bị bán đấu giá tới chỗ nào, làm nô hay là gì.

Tiêu Lãng xoay người bay lên thuyền sắt, đi tới trước mặt một tên tiểu đội trưởng Song Giác Huyết tộc đang đứng trên boong thuyền. Hắn tất nhiên không phải đến vay tiền, mà đến chứng thực một suy nghĩ trong lòng mình!

- Đại nhân, chào ngài. Có thể phiền ngài một chuyện được không?

Tiêu Lãng cung kính hướng nhìn tiểu đội trưởng nói. Thực lực của tên tiểu đội trưởng này rất cường đại, chắc chắn là cường giả Chư Vương đỉnh phong. Giờ phút này hắn dẫn theo một đám Song Giác Huyết tộc đang đứng ở trên bong thuyền canh gác.

Tiểu đội trưởng hiển nhiên nhìn thấy hành động của Tiêu Lãng vừa nãy. Thính lực của hắn cũng biến thái, nghe rõ toàn bộ những chuyện vừa rồi. Hắn có chút bất ngờ nhìn Tiêu Lãng, nhưng không nói quá nhiều, chỉ thản nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

Tiêu Lãng thẳng thắn nói:

- Đại nhân có thể giúp ta giết chết những người kia, giải cứu một người bằng hữu của ta được không?

Ánh mắt của tên tiểu đội trưởng lộ vẻ kinh ngạc. Tiêu Lãng đưa ra yêu cầu này quá đường đột.

Sắc mặt hai tên Song Giác Huyết tộc đứng bên cạnh liền trầm xuống, đang chuẩn bị xua đuổi Tiêu Lãng. Tên tiểu đội trưởng kia lại giơ tay ngăn lại nói:

- Giết người thật ra là việc nhỏ. Mấy người này ta cũng có thể ung dung giết chết được. Vấn đề là... tại sao ta phải giúp ngươi?

Tiêu Lãng chắp tay cúi đầu:

- Người kia định giá một trăm ngàn huyễn thạch. Ta không định giao một trăm ngàn huyễn thạch này cho bọn họ. Nếu như đại nhân nguyện ý giúp đỡ, ta nguyện ý dâng!

- Một trăm ngàn huyễn thạch?

Tiểu đội trưởng cúi đầu cười nhạt không nói gì, hiển nhiên hắn không để ý tới số tiền đó. Ngược lại, trong mắt hai tên Song Giác Huyết tộc đứng bên cạnh chợt lóe sáng, rõ ràng có chút động lòng.

- Ba trăm ngàn huyễn thạch. Tại hạ nguyện ý xuất ra cho đại nhân. Chỉ mong đại nhân ra tay giúp đỡ một lần!

Tiêu Lãng trầm ngâm một lát, cắn răng nói. Hắn thực sự không phải đến vay tiền, mà đến dùng tiền... mua liều mạng. Một bữa cơm hắn đều có thể ăn hết sáu trăm vạn, tất nhiên không them để ý tới huyễn thạch. Người kia chào giá một trăm ngàn, hắn quyết định ra ba trăm ngàn cứu Thanh Minh, thuận tiện lấy mạng của bọn họ.

- Thành giao!

Tiểu đội trưởng ngẩng đầu lên, khóe miệng lộ rõ ý cười. Tiêu Lãng đoán rất chuẩn. Ba trăm ngàn đối với hắn mà nói không tính là con số lớn, chỉ có điều ngẫu nhiên có thể kiếm được một khoản nhỏ hắn cũng nguyện ý ra tay.

Loại buôn bán nô lệ gần giống như hải tặc, giết cũng không có chuyện gì. Lấy uy danh của Song Giác Huyết tộc, Hắc Ưng đảo sẽ không lo chuyện bao đồng. Thừa dịp các nhân vật lớn trong thuyền sắt đều tiến vào đảo, tiểu đội trưởng quyết định ra tay một lần.

Tiêu Lãng đạt được mục đích, ánh mắt lộ ra một sự tàn nhẫn. Tu Di Giới trong tay hắn lóe lên, không ngừng lấy ra huyễn thạch. Tên tiểu đội trưởng vung tay lên nhanh nhẹn thu hồi huyễn thạch.

- Sảng khoái!

Thu đủ ba trăm ngàn huyễn thạch, tên tiểu đội trưởng cười dài một tiếng. Bên trên thân thể hắn xuất hiện khí lưu màu trắng vờn quanh, thân thể đã hóa thành tàn ảnh, bắn nhanh về phía cửa thành.

Người vẫn còn ở trong không trung, một tay đã biến thành trảo chộp về phía đầu của tên thủ lĩnh kia, đồng thời quát lớn:

- Đám rác rưởi các ngươi gan thật lớn, lại dám bắt người trong vực diện Song Giác Huyết tộc chúng ta? Tất cả nhận lấy cái chết!

Trên mặt bốn, năm tên buôn bán nô lệ nhất thời lộ vẻ tức giận. Người bọn họ bắt làm sao có thể là ở vực diện được? Những người này đều là võ giả lang bạt đến biển Thần Hồn, hoặc là thổ dân trong hải đảo nhỏ. Tên cường giả Song Giác Huyết tộc này rõ ràng ngậm máu phun người, thu lợi từ Tiêu Lãng, bị người mượn đao giết người...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1207)