Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0445

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0445: Phá Thiên Phủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


Thiên Châu tương lai có thể run rẩy dưới chân Tiêu Lãng hay không, Thanh Minh không biết. Chỉ có điều hắn biết, giờ phút này hắn và Tiêu Lãng, Tiểu Bạch đều đang run rẩy dưới chân Thiên Châu!

Tốc độ của chiến xa đã tăng lên gấp đôi. Tiêu Lãng không ngừng không nghỉ một đường chạy vội. Sau hơn hai tháng, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy một lục địa rộng lớn.

Sau khi đi xung quanh lục địa này rất lâu vẫn không thấy giới hạn, hai người xác định được đây là đại lục Thiên Châu.

Ngay thời điểm hai người hưng phấn khống chế chiến xa chạy về phía trước, còn không tới gần lại bị khí tức cường đại từ trong rừng rậm ở biên giới truyền đến đến thân thể run rẩy.

Khi nửa cái đầu cực lớn, từ trong khu rừng rậm rạp nhô ra với ánh mắt lạnh như băng nhìn hai người, trong lòng Tiêu Lãng Thanh Minh run rẩy. Cái đầu với đường kính đến nửa mét kia khiến người ta vừa nhìn liền khiếp sợ.

Vèo!

Tiêu Lãng lập tức khống chế chiến xa bay về phía nam. Có thể trốn nhanh bao nhiêu thì cố trốn nhanh bấy nhiêu. Khí tức của hung thú kia tuyệt đối có thể so sánh với cường giả Nhân Hoàng tứ trọng, ngũ trọng. Nếu bị nó đuổi kịp sợ là sẽ xe hủy người vong.

Cũng may hung thú kia cũng không đuổi theo, khiến Tiêu Lãng thoáng thở ra một hơi. Nhưng trên đường bay về phía nam, hắn lại phát hiện tất cả đều là rừng rậm rạp. Trong rừng rậm đều là cây cổ thụ che trời, phần lớn đều cao tới mấy ngàn mét. Bên trong đầy cành lá rậm rạp, bụi gai, cỏ dại khắp nơi. Quanh cảnh tối tăm rậm rạp như vậycũng không biết bên trong có bao nhiêu quái thú.

Trên đường đi Tiêu Lãng có thể cảm nhận được bên trong có vô số hung thú. Hơn nữa cứ cách mấy trăm ngàn mét, sẽ có một con hung thú cường đại, khiến Tiêu Lãng cũng không dám tới gần.

Một đường vội vàng bay, sau nửa canh giờ, tốc độ của chiến xa Thiên Cơ nhanh như vậy, không biết đã bay bao xa, phía trước vẫn chỉ là rừng rậm trải dài không thấy điểm kết thúc.

Tiêu Lãng không dám dùng chiến xa Thiên Cơ bay ngang qua rừng rậm. Dù sao hắn không quen với nơi này, nếu có thể bảo đám một chút vẫn tốt hơn. Hắn cũng không tin, Thiên Châu này lớn như vậy, ngay cả một nơi đổ bộ an toàn cũng không có.

Lại qua nửa canh giờ, Tiêu Lãng rốt cuộc tìm được nơi đổ bộ an toàn.

Phía trước lại xuất hiện một con đường rộng rãi bằng phẳng được tạo bằng tảng đá xanh. Con đường rộng khoảng hàng vạn mét. Hai bên còn xây dựng tường thành cao vạn mét. Trên tường thành lóe lên hào quang. Có lẽ có cấm chế? Con đường kia kéo dài từ trong bên trong ra. Trên đường lại không có một người nào đi lại.

Có vào hay không?

Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Nhìn rừng rậm hai bên, Tiêu Lãng mơ hồ có cảm giác, dường như rừng rậm và hung thú trong rừng rậm đều do người ta cố ý tạo ra trên con đường ven biển? Chẳng lẽ vì muốn khống chế người Thiên Châu đi lối đi này sao?

Ẩn đế không nói với Thanh Minh về những chuyện này, Thanh Minh cũng không dám phát biểu ý kiến. Thanh Minh nhìn Tiêu Lãng chờ đợi hắn đưa ra quyết định.

Tiêu Lãng rất nhanh đã đưa ra quyết định. Hắn khống chế chiến xa tiếp tục bay về phía nam. Trên đường hắn lại phát hiện đều là rừng rậm, không có đường tiến vào Thiên Châu.

Lại qua một canh giờ, bọn họ lại phát hiện một con đường tương tự.

Lần này Tiêu Lãng không tiếp tục do dự nữa. Hắn thu hồi chiến xa dẫn theo Thanh Minh Tiểu Bạch, tâm tình lo lắng không yên đi theo con đường đó vào trong.

Hai bên con đường đều là tường cao. Trên không trung mơ hồ có hào quang nhàn nhạt. Hiển nhiên nơi này cũng có cấm chế. Một đường phóng vào bên trong, tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh. Chỉ có điều vì chiếu cố cho Thanh Minh nên hắn không sử dụng hết tốc lực, giữ nguyên tốc độ như Thanh Minh phóng vào bên trong.

Lối đi này rất dài. Trên đường cũng không có bất kỳ người nào. Sau nửa canh giờ, phía trước mới có mấy trăm người bay tới. Tất cả đều mặc chiến giáp màu đỏ. Thực lực của bọn họ đều là Chư Vương tam trọng trở lên.

Tiêu Lãng và Thanh Minh không dám thở mạnh, đứng tránh sang một bên. Tiêu Lãng âm thầm vận dụng chiến kỹ Thiên Ma, chuẩn bị liều mạng và chạy trốn bất kỳ lúc nào.

Vèo!

Mấy trăm người không dừng lại, một đường xuyên qua. Khi đi ngang qua hai người Tiêu Lãng, ánh mắt thản nhiên liếc quá, đều có cảm giác của người đứng trên cao nhìn xuống.

Tiêu Lãng cảm thấy có chút an tâm. Xem ra bọn họ thực sự đã đến Thiên Châu. Đây chính là con đường đi tới Thiên Châu.

Điều khiến hắn cảm thấy có chút nghi hoặc chính là, vì sao Thiên Châu lại bố trí rừng rậm phòng hộ ngăn cản người bên ngoài tiến vào? Hơn nữa bọn họ còn phải thả nhiều hung thú như vậy để làm gì? Bọn họ khống chế con đường người bên ngoài tiến vào khu vực Thiên Châu là có mục đích gì?

Sau khi lại chạy nhanh thêm nửa canh giờ, phía trước dần dần trở nên rộng hơn, cũng xuất hiện một tường thành, cùng với một cửa thành khổng lồ.

- Phá Thiên Phủ?

Nhìn thấy ba chữ lớn ghi trên cửa thành, Tiêu Lãng nhất thời có chút hưng phấn. Thiên Châu đúng là trâu bò. Tùy tiện một thành thị cũng uy vũ như vậy. Cửa thành này cao khoảng hàng vạn mét rộng ngàn mét. Đại lục Thần Hồn và các hải đảo của biển Thần Hồn sao có được khí phách như thế?

Ở ngoài cửa thành có một loạt võ giả đang đứng thẳng. Ít nhất có tới hàng trăm người. Trên người bọn họ đều mặc chiến giáp màu đỏ. Tiêu Lãng ở phía xa đã cảm ứng được, tất cả đám võ giả kia ít nhất là Chư Vương lục trọng trở lên. Có một tiểu đội trưởng rõ ràng là võ giả Nhân Hoàng cảnh.

- Thiên Châu đúng là khí thế!

Tiêu Lãng và Thanh Minh cảm thán một tiếng. Hai người chậm rãi đi về phía cửa thành. Trong lòng hai người vẫn có một chút khẩn trương. Bọn họ cũng không biết gia tộc Hắc Lân cách nơi này bao xa? Trong thành liệu có lệnh truy nã bọn họ hay không?

Vèo!

Khi còn cách ngoài cửa thành trăm mét, gần trăm võ giả lập tức có mấy người bay ra. Huyền khí vờn quanh trên người, bọn họ nhanh chóng bay về phía hai người.

- Ừm?

Tiêu Lãng và Thanh Minh liếc mắt nhìn nhau kinh hãi. Lẽ nào gia tộc Hắc Lân đã phát lệnh truy nã đến bên này?

Trốn hay là không trốn?

Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Cho dù có cường giả Nhân Hoàng Cảnh, hắn ngồi chiến xa Thiên Cơ không hẳn không thể trốn đi.

Cuối cùng, hắn không trốn. Bởi vì hắn không cảm giác được chút sát khí nào ở trong mắt đám người kia. Trái lại hắn cảm thấy bọn họ tỏ ra cao cao tại thượng và nhìn hai người như nhìn kẻ nhà quê. Theo bản năng hắn cảm giác đám người kia không có ác ý.

Trong nháy mắt do dự đó, hai người đã bị bao vây. Một người hộ vệ mặc huyết giáp lạnh lùng mở miệng nói:

- Người bên ngoài tới! Nếu muốn tiến vào Thiên Châu, nhất định phải có hồn ấn Thiên Châu. Có hai biện pháp thu được hồn ấn Thiên Châu. Cách thứ nhất tốn một viên huyền thạch Hoàng phẩm để mua. Cách thứ hai phục vụ trong lao dịch ba tháng!

Tiêu Lãng cuối cùng đã hiểu rõ ràng vì sao ở bờ biển phải thiết lập rừng phòng hộ, ngăn cản người bên ngoài tiến vào Thiên Châu. Khắp nơi trong Thiên Châu đều thiết lập cửa ải. Muốn vào thành, bọn họ đều thu phí bảo vệ. Người không có huyền thạch, chỉ có thể làm cu li cho bọn họ.

Tiêu Lãng tự nhiên không có huyền thạch. Nếu có hắn cũng sẽ không đưa ra. Bây giờ hắn thiếu huyền thạch như thiếu lửa. Hắn đến Thiên Châu chính là vì huyền thạch, làm sao có thể đưa huyền thạch cho người khác?

Thiên Châu không thể nào không tiến vào. Tiêu Lãng chỉ có thể cắn răng nói:

- Chúng ta nguyện ý phục vụ lao dịch!

Thật ra thời gian ba tháng sẽ trôi qua rất nhanh. Hai người bọn họ là nam tử lớn như vậy rồi còn có thể mệt chết hay sao? Lại nói nữa, không phải hắn có Thảo Đằng sao? Cho dù có khổ nữa, khẽ cắn răng ba tháng sẽ trôi qua thôi!

Mấy tên hộ vệ cười lạnh nhìn hai người, trong mắt không có một chút bất ngờ nào. Những kẻ nhà quê mới từ trong vực diện đến Thiên Châu có thể có huyền thạch mới là chuyện lạ.

Một người lập tức quát lên.

- Phá Tây Duyên, ngươi dẫn hai người này đi lao dịch. Hai người các ngươi nhớ kỹ, sau khi vào thành không được đi loạn, bằng không giết chết không cần luận tội!

Một tên hộ vệ huyết giáp vẫy tay với hai người bay vào trong thành. Tiêu Lãng và Thanh Minh thành thật cúi đầu đi theo, không dám nhìn chung quanh.

Vừa vào cửa thành, Tiêu Lãng và Thanh Minh tự động liếc mắt nhìn qua. Nhất thời bọn họ chấn động kinh ngạc.

Đây chính là thành thị Thiên Châu sao? Quả nhiên khí thế. Phóng tầm mắt nhìn lại không nhìn thấy điểm cuối. Vô số tường thành dùng đá xây cao mấy ngàn mét. Đường phố phía trước rộng khoảng mấy ngàn mét. Trên đường phố có võ giả cưỡi đủ loại quái thú.

Có võ giả bay trên trời, có võ giả ngồi loại xe ngựa giống như từng lô cốt di chuyển.

Tùy tiện cảm ứng một chút về người đi trên đường, ít nhất đều là Chư Vương cảnh. Thanh Minh cảm thán một hồi. Chẳng trách Ẩn đế nói, Chúng Sinh cảnh ở Thiên Châu chỉ có thể làm nô lệ. Chư Vương cảnh làm hộ vệ trông cửa cho nhà người ta. Cường giả chỗ này thực sự nhiều như mây.

- Họa báo mới nhất, hoạ báo mới nhất đây! Giới thiệu tóm tắt về chân dung của Thập đại mỹ nữ năm nay. Mỗi quyền 10 ngàn huyễn thạch. Nhanh đặt mua đi!

Tại một nơi trên phố, mấy vị nam tử cầm mấy quyển họa báo trong tay vung vẩy thét to, thu hút sự chú ý của người qua đường. Nhất thời có vô số người vây lại.

Tiêu Lãng và Thanh Minh cũng nhìn qua. Sau khi Tiêu Lãng nhìn thấy bức vẽ của một người trên hoạ báo, thân thể hắn đột nhiên run lên. Thanh Minh cũng run rẩy theo. Nhưng hắn lập tức nhìn về phía Tiêu Lãng. Hắn không cảm thấy bất ngờ khi nhìn thấy mắt Tiêu Lãng sáng đến dọa người. Hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Nữ tử trên bức vẽ kia không ngờ lại chính là Đông Phương Hồng Đậu. Mà bên cạnh bức chân dung cũng viết mấy chữ lớn cực kỳ rõ ràng. Đứng thứ tám trong Thập đại mỹ nữ - Đông Phương Hồng Đậu!

Tiêu Lãng ngơ ngác đứng ở trên đường lớn, si ngốc nhìn bức chân dung kia bay trong không trung. Trong nội tâm thầm thở dài một tiếng:

- Nhân sinh giống như chỉ mới lần đầu gặp gỡ, vậy thì tốt biết bao nhiêu!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1207)