Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0479

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0479: Mê Hồn Thuật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


- Truyền tống đi Thạch phủ!

Công tử Phá Hài dẫn theo bảy, tám cường giả bay ra khỏi phủ thành chủ, lập tức đi tới Truyền Tống Trận. Thân phận của hắn, hắn truyền tống tất nhiên không cần huyền thạch. Những hộ vệ kia nhanh chóng khởi động Truyền Tống Trận, truyền tống công tử Phá Hài đi tới Thạch Đế Thành của Thạch phủ.

Có thể mệnh danh là Đế Thành, nói rõ gia tộc này đã từng xuất hiện một Thiên Đế. Thạch gia thống trị Thạch phủ thực sự từng xuất hiện một Thiên Đế, còn mới chỉ hơn một trăm năm trước.

Đáng tiếc tám mươi năm trước vị cường giả Thiên Đế này bất ngờ chết đi. Cùng chết với hắn còn có mấy trăm cường giả Nhân Hoàng của Thạch gia. Thạch gia đã hoàn toàn xuống dốc. Nếu không phải Thạch phủ đã từng có chút nguồn gốc với cường giả Thiên Đế phủ vực bên cạnh, sợ là đã sớm đổi chủ.

Công tử Phá Hài đã nhiều lần tới Thạch Đế Thành, còn quan hệ bất chính với mấy quý phụ ở đây. Chỉ có điều, hắn hiển nhiên đã giảm nhẹ trong chuyện lần trước từng nói với Tiêu Lãng, hắn chơi đùa nữ nhân thiếu phủ Thạch phủ. Bởi vì khi hắn vừa truyền tống tới đây, một vài hộ vệ nhận ra hắn, cũng không vung đại đao chém người, trái lại cực kỳ cung kính hành lễ.

Sau khi Công tử Phá Hài thản nhiên gật đầu, lấy chân dung Tiêu Lãng ra hỏi:

- Người này đi đâu? Nửa canh giờ trước hắn đã truyền tống lại đây!

Người bình thường không thể sử dụng nổi Truyền Tống Trận. Trong khoảng thời gian này, người truyền tống từ Phá Thiên phủ đến đây, ngoại trừ nhóm người công tử Phá Hài ra, chỉ có Tiêu Lãng và Thanh Minh. Hơn nữa Tiêu Lãng có mái tóc trắng quá dễ nhận biết. Một gã hộ vệ lập tức trả lời:

- Bẩm công tử Phá Hài, sau khi bọn họ đi tới Thạch thành, trực tiếp đi tới Nam Thành. Cụ thể bọn họ đi đâu, chúng ta cũng không biết!

- Ừm, Phá Thục, năm người các ngươi lập tức đi tra xét. Ta không quan tâm các ngươi dùng phương pháp gì, mau chóng tìm được hắn. Có tin tức lập tức đi Vạn Hoa Lầu báo lại!

Công tử Phá Hài căn dặn năm người phía sau một tiếng. Năm người kia lập tức gật đầu, chạy như điên về phía nam. Đối với năng lực làm việc của năm người này, công tử Phá Hài hiển nhiên rất tin tưởng. Hắn không tiếp tục để ý dẫn theo ba người còn lại đi về phía thanh lâu nổi danh nhất tại Thạch Đế Thành.

Mấy ngày kế tiếp, điều khiến công tử Phá Hài cực kỳ bất ngờ chính là, năm tên thủ hạ của hắn đã tốn một số tiền lớn, vận dụng vô số nhân lực, còn âm thầm điều khiên quân của Thạch phủ, lại không tìm được Tiêu Lãng.

Hai người Tiêu Lãng cũng không cưỡi Truyền Tống Trận đi tới phủ vực khác. Diều này chứng tỏ bọn họ vẫn ở ngay trong Thạch phủ. Nhưng nhiều người như vậy tìm kiếm khắp Thạch Đế Thành và hơn mười tiểu thành gần đó, đều không phát hiện ra ra thân ảnh của hai người.

Công tử Phá Hài cũng không thèm quan tâm, bảo người ta tiếp tục tìm kiếm. Bản thân hắn lại cùng dám công tử nhà giàu tại Thạch phủ ăn chơi chè chén, tiện thể quyến rũ các quý phụ.

Tiêu Lãng và Thanh Minh thực sự không hề rời khỏi Thạch phủ, hai người không nỡ bỏ ra huyền thạch truyền tống rời khỏi đó.

Tại tời điểm Truyền Tống Trận khởi động, công tử Phá Hài gọi một tiếng, đã doạ Tiêu Lãng. Sau khi đi tới Thạch Đế Thành, đầu tiên hắn rời khỏi Thạch Đế Thành tới thẳng đến cửa thành phía nam.

Ra cửa thành phía nam, hai người tìm một nơi không người, lên chiến xa Thiên Cơ bay về phía khu vực hoang vắng. Trên đường đi, bọn họ không vào thành. Hơn nữa vừa nhìn thấy thành thị từ phía xa liền tránh.

Thủ hạ của công tử Phá Hài đều tìm kiếm ở những khu vực gần thành thị, có thể tìm được mới là chuyện lạ.

Giờ phút này hai người đang ở trong một sơn động, còn là một sơn động dưới lòng đất gần một rừng rậm, cực kỳ bí mật. Gần rừng rậm có một vài hung thú, cũng không tính là cường đại. Nhưng một khi có người tới nhất định sẽ kinh động đám hung thú đó. Do đó đồng thời sẽ kinh động hai người đang ẩn nấu dưới sơn động.

Tiểu Bạch cắn nuốt mấy viên huyễn thạch, cảnh gác ở cửa động. Một khi có hung thú lại gần, nó sẽ lập tức nhắc nhở. Tiêu Lãng và Thanh Minh lại đang kiểm tra Tu Di Giới của mười mấy cường giả Nhân Hoàng.

Vô số huyễn thạch, chiến kỹ, binh khí chiến giáp, bảo vật kỳ dị được lấy ra, khiến mắt Tiêu Lãng và Minh đều hoa lên. Bảo tàng cất giấu của cường giả Nhân Hoàng quả nhiên không khác thường. Tổng số huyễn thạch này không biết có tới mấy tỉ. Còn có vô số chiến kỹ chiến đao chiến giáp Huyền phẩm gì đó. Tiêu Lãng còn tìm đến mấy quyển chiến kỹ Địa phẩm.

Những thứ này đều không quan trọng, quan trọng chính là trong những Tu Di Giới này ít nhiều đều có huyền thạch. Đặc biệt là trong một Tu Di Giới còn có mấy trăm huyền thạch, cũng không biết là của nhân vật lớn nào.

Số huyền thạch bên trong gộp lại tổng thể gần nghìn viên. Thanh Minh nhìn thấy thân thể cũng trở nên run rẩy.

- Thanh Minh mấy quyển chiến kỹ này đại nhân cứ giữ lại đi. Ta không thể tu luyện nên cũng vô dụng. Chiến đao chiến giáp đại nhân cứ chọn một ít. Huyễn thạch huyền thạch đại nhân cũng lấy một phần. Chúng ta hiện tại cứ trốn ở đây mấy tháng, tu luyện một phen. Chờ tin tức lắng xuống mới đi ra ngoài tiếp nhận nhiệm vụ!

Trên đường đi, Tiêu Lãng đã sớm suy nghĩ kỹ. Giờ phút này hắn có gần ba ngàn viên huyền thạch. Nếu như dùng số lượng huyền thạch để Truyền Tống Trận, cũng không truyền tống đi được bao xa. So với đi lãng phí, không bằng dùng để tu luyện.

Lần trước Tiểu Đao xuất hiện ở Phá Thiên phủ, tuy rằng bỏ lỡ cơ hội gặp mặt, nhưng sau này nếu ở gần đó xuất hiện chuyện lớn, gia tộc Thần Khải cũng có thể phái người tới. Cho nên hắn không phải không có cơ hội gặp được Tiểu Đao.

Nhiều huyền thạch như vậy, mang ở trên người không an toàn. Nếu chẳng may chết đi chẳng phải sẽ tiện nghi cho người khác sao. Thêm nữa, gần đây khẳng định có vô số người đang tìm hắn. Tiêu Lãng quyết định bế quan mấy tháng.

- Chuyện... chuyện này...

Nhìn thấy Tiêu Lãng đưa một đống lớn huyền thạch lại, phải có tới gần trăm viên, Thanh Minh kích động không biết nói gì. Hắn theo Tiêu Lãng, cũng không ra lực gì. Trái lại nếu không phải Tiêu Lãng chiếu cố hắn nửa bước cũng khó đi được. Giờ phút này Tiêu Lãng hào phóng đưa cho hắn nhiều bảo vật huyền thạch như vậy, khiến trong lòng hắn cảm giác không phải. Ẩn đế cũng đã từng nói, năm đó hắn tới Thiên Châu lăn lộn mấy năm, cuối cùng cũng chỉ nhận được một viên huyền thạch...

Trong những Tu Di Giới có rất nhiều bảo vật. Rất nhiều bảo vật Tiêu Lãng cũng không biết dùng như thế nào, là bảo vật loại gì. Giờ phút này hắn cũng không có cách nào đi trong thành tìm người giám định. Tiêu Lãng phân loại, sau đó ném vào Tu Di Giới. Nhưng hắn lại bị một quyển chiến kỹ thần bí khác thường thu hút sự chú ý.

- Mê Hồn Thuật?

Tiêu Lãng cầm lấy quyển bí tịch chiến kỹ này quan sát mấy lần. Chất liệu của quyển bí tịch này vô cùng đặc biệt, Tiêu Lãng chưa từng thấy qua. Hơn nữa trên chiến kỹ có hào quang màu đen quỷ dị. Nhìn lâu khiến người ta dường như hoa mắt. Quỷ dị nhất chính là, trong quyển bí tịch này ngoại trừ ba chữ Mê Hồn Thuật ra hoàn toàn để trắng. Hơn mười tờ bên trong đều không hề có một chữ nào.

- Loại chiến kỹ linh hồn!

Hắn có thể xác định được đây là một quyển chiến kỹ linh hồn. Hắn trải qua hai lần tâm ma, mức độ cường đại của linh hồn rất cao. Nhưng giờ phút này hắn vẫn không thể nhìn thấu được kiểu chữ bên trong. Không cần phải nói cũng biết chiến kỹ này rất cao cấp.

Sau khi nghiên cứu một lúc lâu, Tiêu Lãng trả lại cho Thanh Minh xem thử. Thanh Minh cũng chỉ có thể nhìn thấy ba chữ lớn Mê Hồn Thuật ba. Tiêu Lãng âm thầm để ý, đặt quyển chiến kỹ này một mình ở trong một góc của Tu Di Giới. Nếu như bản thân hắn có thể vượt qua ba lần tâm ma, linh hồn lại tăng cường, nói không chừng có thể học tập được loại chiến kỹ này.

Tiếp tục thanh lý bảo vật còn lại, cuối cùng Tiêu Lãng bị một hộp ngọc thu hút sự chú ý. Nhìn hộp ngọc xem ra rất đắt giá. Tiêu Lãng mở hộp ngọc ra liền ngửi thấy một mùi thớm ngát nồng đậm khác thường khiến tinh thần hắn chấn động. Bên trong là một trái cây màu phấn hồng xem ra cực kỳ mê người.

- Linh khí thật nồng đậm. Đây là quả gì vậy? Sẽ không có độc chứ?

Tiêu Lãng nghi hoặc lấy linh quả màu phấn hồng có vẻ ngoài giống hệt với nhân sâm ra. Hắn cũng không dám bừa. Bây giờ hắn không phải là một tên ngố, linh dược gì cũng dám ăn bậy. Cho dù trái cây kia không có độc, vạn nhất năng lượng quá nhiều quá lớn, trực tiếp bạo thể thì xong rồi.

Vèo!

Ai biết giờ phút này, Thảo Đằng đột ngột từ bên trong thân thể Tiêu Lãng chui ra, lập tức quấn lấy trái cây kia cắn nuốt vào trong nháy mắt, chỉ lưu lại một cái hột. Thảo Đằng còn quay lại quấn ở trong tay Tiêu Lãng, đồng thời truyền tới một ý niệm, bảo Tiêu Lãng lập tức luyện hóa hạt trái cây kia.

Tiêu Lãng hoảng sợ. Thanh Minh còn tưởng mình đang nằm mộng. Thảo Đằng này không phải là thần hồn sao? Tại sao nó lại tự chủ cắn nuốt linh quả của chủ nhân?

Thảo Đằng truyền tới ý niệm rất đơn giản, chỉ bảo Tiêu Lãng luyện hóa hạt trái cây kia, không có bất kỳ lời giải thích nào khác.

Tiêu Lãng thật sự không hiểu. Cho tới nay, linh trí của Thảo Đằng vẫn không cao, rất ít xuất hiện chuyện đưa ra hành động tự chủ. Trước đó có mấy lần chỉ tự động bảo hộ chủ, trị liệu cho Tiêu Lãng mà thôi. Không ngờ lần này, Thảo Đằng lại chủ động nuốt bảo vật của chủ nhân, còn bảo Tiêu Lãng luyện hóa hạt trái cây kia. Điều này vô cùng quỷ dị.

Tiêu Lãng cũng không quan tâm. Thảo Đằng cùng mình là một thể sẽ không hại hắn. Hắn lập tức ngồi xếp bằng, tập trung ra một tia huyền lực, phóng huyền lực ra bao quanh hạt trái cây kia bắt đầu luyện hóa.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1207)