← Ch.0487 | Ch.0489 → |
- Công tử Phá Hài, ta là Hắc Kỳ Nhi. Công tử không nhận ra ta không?
- Công tử Phá Hài, ta là Hàn Siêu. Lần trước chúng ta đã gặp nhau một lần tại Phong Thuỷ Thành. Có thể giúp tiểu đệ một lần, bắt lấy kẻ này được không? Người này đã phát rồ rồi. Hắn đã giết chết mấy chục người nhà ta!
Hai người Hắc Kỳ Nhi và Hàn thiếu nhìn thấy Tiêu Lãng không ngừng lại gần, càng lúc càng cấp bách. Hai người quay về phía công tử Phá Hài rống to, trên mặt đầy vẻ năn nỉ.
Công tử Phá Hài hoàn toàn không tỏ thái độ, xem như không nhìn thấy vẻ khẩn cầu trên mặt hai người.
Hắn và Hắc Lân phủ vốn có thù oán. Lần trước hắn bị công tử Hắc Kỳ vơ vét một chút huyền thạch. Giờ phút này hắn vẫn canh cánh trong lòng. Đối với Hắc Kỳ Nhi hắn cũng hoàn toàn không có thiện cảm. Hắn hận nhất là loại tiểu thư thích tỏ ra mình cao quý lạnh lùng như vậy. Còn Hàn thiếu ở trong mắt của hắn không khác gì đám tôm tép nhỏ.
Trái lại hắn thầm kinh hãi đối với thực lực của Tiêu Lãng. Càng ngày hắn càng cảm thấy hiếu kỳ đối với Tiêu Lãng. Chỉ không gặp chưa được bao lâu, Tiêu Lãng lại có thể truy sát võ giả Nhân Hoàng?
Hắn nhận được tin tức, có thể có mấy trăm võ giả Chư Vương, còn có hai võ giả Nhân Hoàng nhất trọng đuổi giết Tiêu Lãng. Tại sao hiện tại chỉ còn lại bốn người này? Lẽ nào tất cả những người còn lại đều bị giết sao?
Công tử Phá Hài cười lạnh, hơi nghiêng đầu nói với Phá Thục:
- Truyền âm cho Tiêu Lãng, bảo hắn cứ việc giết. Hắn không giết nổi, ta có thể giết giúp hắn!
Thực lực của Phá Thục rất cao. Tuy rằng khoảng cách rất xa nhưng vẫn có thể truyền âm.
Bên kia Tiêu Lãng nghe thấy tiếng truyền âm, liền cảm thấy phấn chấn. Trong mắt hắn đầy vẻ tàn khốc. Cuối cùng hắn chợt quát một tiếng:
- Giao Hắc Kỳ Nhi ra, bằng không tất cả đều phải chết!
Thật ra Kiếm lão cũng muốn giao người. Chỉ có điều ở đây có nhiều người như vậy, việc này nhất định sẽ bị truyền ra ngoài. Đến lúc đó Hắc Hà khẳng định sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn chỉ có thể cắn răng, giao Hàn Siêu và Hắc Kỳ Nhi cho mỹ phụ trung niên, xoay người phóng về phía Tiêu Lãng, chuẩn bị liều mạng.
Vèo!
Lúc này, phía sau công tử Phá Hài lại truyền đến tiếng xé gió. Mấy trăm người nhanh chóng bay tới. Người của công tử Thạch Ngọc đã đến. Công tử Thạch Ngọc nhìn thấy bên này có không ít người tới, từ phía xa liền quát lớn:
- Thạch Ngọc ở đây, ai dám làm xằng làm bậy tại Thạch phủ?
Thân thể Kiếm lão và Tiêu Lãng dừng lại. Người của Thạch phủ đến đây? Còn dẫn theo hơn mười cường giả Nhân Hoàng?
Tiêu Lãng điều khiển chiến xa Thiên Cơ dừng lại, có chút kiêng kỵ nhìn về phía xa, suy nghĩ xem có nên rời đi luôn hay không? Thế cục hỗn loạn như vậy, nhiều cường giả Nhân Hoàng như vậy, không tránh khỏi bị người ta hãm hại.
Ai biết Tiêu Lãng còn chưa kịp phản ứng, công tử Thạch Ngọc lại hét lớn:
- Đại ca Phá Hài, là tên rác rưởi nào dám bắt nạt huynh đệ đại ca ở trong địa bàn của ta? Muốn tìm cái chết sao? Đúng rồi! Thiếu niên tóc trắng đang ngồi trong thuyền Thiên Cơ chính là huynh đệ của đại ca sao?
Thạch Ngọc xoay sang vuốt mông ngựa, khiến công tử Phá Hài rất thoả mãn. Hắn gật đầu. Công tử Thạch Ngọc lại rống lớn:
- Người đâu, bắt bốn người phía trước kia lại cho ta. Kẻ dám phản kháng giết không tha!
Công tử Thạch Ngọc dẫn người đến, phát hiện thế cuộc dường như đã bị khống chế. Vậy hắn có thể làm được gì? Điều này khiến hắn cảm thấy rất khó chịu. Hắn huy động nhiều người như vậy là vì cái gì? Không phải để công tử Phá Hài nợ hắn một món nợ ân tình sao? Giờ phút này đã không có cơ hội, hắn tất nhiên phải sáng tạo ra một cơ hội.
Công tử Phá Hài cũng không ngờ được, Thạch Ngọc lại nói nghĩa khí như vậy. Nếu Thạch Ngọc muốn động thủ, hắn sẽ vui vẻ đứng một bên quan sát. Như vậy người đắc tội Hắc Lân phủ cũng không phải là hắn. Thạch phủ có nguồn gốc với một cường đại Thiên Đế ở khu vực gần đó. Hắc Lân phủ cũng không dám đắc tội với Thạch phủ.
Vèo!
Hơn mười cường giả Nhân Hoàng nhất thời lao tới. Đám người Kiếm lão và Hắc Kỳ Nhi, Hàn thiếu hoàn toàn trợn tròn mắt. Từ lúc nào, Tiêu Lãng này lại trở thành huynh đệ của Phá Hài vậy? Còn nữa, Phá Hài còn chưa ra mặt, người của Thạch phủ đã ra mặt, còn muốn bắt bọn họ?
Tiêu Lãng khống chế thuyền Thiên Cơ lùi sang một bên. Trên mặt hắn không tỏ rõ thái độ, trong lòng lại hết sức nghi ngờ.
Tên công tử Phá Hài này muốn làm gì vậy? Xem tình huống hiện tại, hình như hắn đặc biệt dẫn người đến giúp mình?
Tuy rằng lần trước ở mộ Long Đế mình đã cứu hắn một mạng, nhưng cũng không khiến hắn khách khí như vậy chứ? Còn nữa, lần trước ở núi Mê Tung, có hai trưởng lão Phá gia bị giết chết. Một tên còn là Nhân Hoàng đỉnh cao. Tuy rằng không phải do mình động thủ, nhưng việc này mình tính ra cũng có phần?
Núi Mê Tung!
Nghĩ tới đây, mắt Tiêu Lãng lóe lên. Chỉ một lát sau hắn đã mơ hồ nắm bắt được vài điểm mấu chốt của chuyện này. Khóe miệng hắn c lộ ra một nụ cười nhạt.
Bốn người Hắc Kỳ Nhi rất nhanh liền bị bắt lại. Mười mấy cường giả Nhân Hoàng bao vây, cho đám người Kiếm lão một trăm lá gan cũng không dám phản kháng.
- Đại ca Phá Hài, đám người kia xử lý như thế nào?
Thạch Ngọc bay đến bên cạnh công tử Phá Hài, trưng cầu ý kiến. Hắn vẫn có nhãn lực. Không cần phải nói hai người Hắc Kỳ Nhi và Hàn thiếu là con cháu đại gia tộc, bắt ngược là việc nhỏ, giết người thì hắn không dám làm.
- Trước cứ phong ấn thực lực đi!
Công tử Phá Hài căn dặn một tiếng. Sau đó một người trực tiếp bay về phía trước. Không nhìn tới ánh mắt oán hận của Hắc Kỳ Nhi, hắn bay đến phía trước Tiêu Lãng. Khi còn cách ngàn mét, trên mặt hắn lộ đầy vẻ cay đắng cười nói:
- Tiêu huynh, để tìm huynh, Phá Hài thật khổ!
Tiêu Lãng thấy vẻ mặt công tử Phá Hài chân thành, không giống giả vờ, có chút nghi ngờ hỏi:
- Công tử Phá Hài, ngươi tìm ta có việc gì?
Phá Hài cũng không khách sáo, trực tiếp truyền âm nói:
- Thực sự có việc. Tiểu đệ có một chuyện nhỏ cần Tiêu huynh hỗ trợ. Không biết Tiêu huynh có thể giúp một lần hay không? Bất luận việc này có được hay không, Phá Hài đều nhận huynh là bằng hữu!
Công tử Phá Hài thẳng thắn như vậy khiến thiện cảm của Tiêu Lãng đối với hắn lại tăng thêm mấy phần. Nếu như giờ phút này công tử Phá Hài quanh co lòng vòng, muốn lung lạc hắn, hắn nhất định sẽ quay đầu rời đi. Nhưng công tử Phá Hài trực tiếp như vậy, giọng điệu còn chân thành như vậy, chắc hẳn thật sự có việc.
Tiêu Lãng nhớ tới suy đoán của mình vừa nãy, trong lòng chợt hiểu ra, thấp giọng nói:
- Công tử Phá Hài muốn nhờ ta truyền một câu nói?
- Lẽ nào hắn đúng là người của Âu Dương gia?
Phá Hài cả kinh, lập tức nở nụ cười khổ truyền âm nói:
- Chính là việc này. Tiêu huynh! Việc này là một hiểu lầm. Nếu như Tiêu huynh nguyện ý giúp việc này, Phá Hài tất có báo đáp lớn!
- Xin lỗi, việc này ta không giúp ngươi được!
Tiêu Lãng lắc đầu thấp giọng nói. Chuyện đã sáng tỏ. Âu Dương gia thực sự cường đại. Phá gia sợ. Công tử Phá Hài nghĩ tới mối quan hệ giữa mình và tiểu thư Âu Dương, muốn cho mình đi tới đó cầu tình. Chỉ có điều hắn nghĩ tới, Âu Dương Ấu Trĩ trước khi đi không liếc mắt nhìn hắn lấy một lần, chứ đừng nói có bất kỳ lời nói nào lưu lại, hắn không cho rằng mình còn có thể nhìn thấy khuôn mặt thiên chi kiêu nữa của Âu Dương Ấu Trĩ nữa.
Sắc mặt công tử Phá Hài tối sầm lại. Hắn miễn cưỡng nở nụ cười:
- Bất luận giúp được hay không, ta vẫn nhận Tiêu huynh là bằng hữu. Lần trước huynh cứu Phá Hài một mạng, có thể để ta làm chủ, uống vài chén rượu với Tiêu huynh, tạ ơn một hồi hay không?
Tiêu Lãng trầm ngâm. Giờ phút này Hắc Kỳ Nhi đang ở trong tay người của Thạch phủ, không tìm hiểu được các nàng làm sao tìm được mình, hắn làm sao có thể ngủ yên được.
Hơn nữa Phá Hài dường như nói muốn tạ ơn một phen? Hắn chính là một kẻ giàu xổi. Hắn có thể ra tay keo kiệt sao? Mình bây giờ đang thiếu huyền thạch. Nghĩ vậy, Tiêu Lãng lập tức gật đầu nói:
- Được!
Công tử Phá Hài nở nụ cười. Tuy rằng vừa nãy Tiêu Lãng cự tuyệt, nhưng xem tình hình dường như còn có có cơ hội cứu vãn?
Công tử Phá Hài lập tức nhìn Tiêu Lãng nói:
- Tiêu huynh, xin mời! Chúng ta đi Thạch Nhai Thành trước, sau đó lại truyền tống tới Thạch Đế Thành.
Chiến xa Thiên Cơ hoàn toàn không chút kiêng kỵ phóng về phía nam. Công tử Phá Hài cùng một nhóm người lần lượt bay về hướng Thạch Nhai Thành.
Thanh Minh vẫn không dám nói lời nào. Giờ phút này hắn rốt cuộc không nhịn được nữa, truyền âm nói:
- Tiểu Lãng Lãng, cứ đi theo bọn họ như vậy, có thể gặp nguy hiểm hay không?
- Ta nhìn người rất chuẩn. Phá Hài này không có lòng hại ta!
Tiêu Lãng quay đầu lại thấp giọng nói một câu, sau đó liếc mắt nhìn đội quân phía trước một cái, nhếch miệng cười nói:
- Đừng lo lắng, lần này bọn họ tới tặng lễ cho chúng ta!
← Ch. 0487 | Ch. 0489 → |