← Ch.0531 | Ch.0533 → |
- Nhân Hoàng nhất trọng? Đến hay lắm!
Nhìn thấy trường đao giống như một như sét chém xuống, trong mắt Tiêu Lãng lóe lên hàn ý. Trong tay hắn nắm lấy một thi thể vừa bị hắn giết chết, đột nhiên ném mạnh vào trong không trung, đồng thời thân thể hắn cũng không tránh đi, trái lại theo thi thể kia phóng tới trước mặt võ giả Nhân Hoàng kia.
- Liệt Thần Thủ!
Tiêu Lãng đột nhiên phóng thích Liệt Thần Thủ. Cánh tay phải của hắn nhất thời được vảy màu vàng sậm bao trùm. Năm ngón tay hóa thành vuốt rồng, ngạo nghễ không khiếp chộp về phía thanh trường đao kia.
Một năm trước, Liệt Thần Thủ đã có thể xé xác võ giả Nhân Hoàng. Theo thân thể của hắn cường đại, lực công kích của Liệt Thần Thủ cũng không ngừng nâng cao. Một năm trước thân thể hắn chỉ có thể tương đương với Chư Vương ngũ trọng. Giờ phút này hắn đã đạt đến Chư Vương đỉnh phong. Bản thân hắn cũng không biết uy lực của Liệt Thần Thủ này lớn tới mức nào!
Ầm!
Một cú chém kinh thiên, dễ dàng chém nát thi thể Tiêu Lãng ném mạnh tới. Đao thế vẫn chưa dừng lại, mang theo mưa máu đầy trời tiếp tục chém về phía thân thể Tiêu Lãng.
Trên mặt lão già Nhân Hoàng nở nụ cười tàn ác. Hắn không biết vì sao Tiêu Lãng lại đần độn tới mức muốn xông lên. Hắn chỉ biết Tiêu Lãng chết chắc!
Một giây sau, nụ cười tàn ác trên khóe miệng hắn cứng lại. Mấy ngàn đôi mắt của những người có mặt tại đó đều trở nên mơ hồ. Vô số người sợ hãi nhìn móng vuốt với ánh kim đang ở giữa không trung, lấy tư thế không gì ngăn cản được trực tiếp bóp nát bảo đao vô cùng cứng rắn sắc bén của võ giả Nhân Hoàng kia, biến nó thành bột mịn, thuận thế còn bóp nát cánh tay của lão già Nhân Hoàng, cuối cùng đâm vào trong ngực của lão già kia!
Thuấn sát!
Còn là thuấn sát hoàn toàn không công bằng. Giống như là một võ giả Nhân Hoàng giết chết võ giả Chư Vương nhất trọng, vô cùng nhẹ nhàng, đè ép tuyệt đối!
Thịt nát trong bầu trời nhanh chóng bay xuống. Mưa máu nhuộm đỏ toàn thân Tiêu Lãng. Trên cánh tay màu ánh kim cũng bị nhuộm dần máu tươi. Lớp vảy trên cánh tay phản xạ ánh sáng lạnh, khiến tất cả mọi người thấy sâu trong linh hồn truyền tới một cảm giác khiếp sợ.
Vèo!
Chuyện càng làm cho bọn họ khiếp sợ hơn xảy ra sau đó. Sau lưng Tiêu Lãng, vô số Thảo Đằng vù vù lao ra, hóa thành những con rắn nhỏ màu xanh lục đầy trời, trong nháy mắt bao phủ lấy mấy ngàn võ giả Chư Vương đang có mặt tại đó. Mà thân thể của hắn bỗng nhiên nhảy xuống đất, sau đó giống như một con báo, bắn về phía một võ giả Nhân Hoàng khác.
Hơn hai mươi vạn phân thân Thảo Đằng, gào thét lay động trên không trung!
Khung cảnh kia cực kỳ khủng bố. Trên người mấy ngàn võ giả đều quấn đầy Thảo Đằng. Tất cả Thảo Đằng phát ra ánh sáng xanh lục lập lòe, điên cuồng cắn nuốt những võ giả kia.
Những võ giả chưa kịp mở ra vòng bảo hộ huyền lực lập tức biến thành hài cốt, trong nháy mắt bị thuấn sát. Võ giả đã mở ra vòng bảo hộ, cũng rất nhanh đã bị phá tan vòng bảo hộ, thân thể bị ăn mòn!
Nhiều Thảo Đằng như vậy, tình cảnh quỷ dị như thế, đám võ giả Nhân Hoàng vừa nãy bị thuấn sát, mọi người theo bản năng bị doạ ngây người. Trong khoảng thời gian ngắn phần lớn bọn họ không kịp phản ứng, đã bị cắn nuốt. Một số ít người còn lại, giờ phút này mới có phản ứng lại... đã muộn!
- A, a!
Vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong núi hoang gần đó, kéo dài không thôi.
Thân thể Tiêu Lãng giống như một con sư tử điên cuồng phẫn nộ, bắn tới võ giả Nhân Hoàng còn lại cũng đang bị dọa ngây người. Liệt Thần Thủ giống như móng vuốt Tử thần, mang theo tư thế đè ép tất cả, không ngừng lao về phía đầu của lão già này!
- Hỏa diễm chưởng!
Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh, mà trên người võ giả Nhân Hoàng cũng bị mấy trăm hư ảnh Thảo Đằng bám lên, đang nhanh chóng ăn mòn vòng bảo hộ hồn lực của hắn. Hắn không có cách nào, chỉ có thể toàn lực chống đỡ công kích của Tiêu Lãng đang lao tới.
Công kích của hắn vô cùng quỷ dị. Một bàn tay lớn lại mang theo lửa lớn cháy hừng hực, còn là ngọn lửa màu xanh, lao về phía công kích Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng.
Ầm!
Không có gì bất ngờ, Liệt Thần Thủ trực tiếp biến cánh tay với ngọn lửa màu xanh vờn quanh kia thành bụi máu. Liệt Thần Thủ tiến quân thần tốc, nhưng không chộp về phía trái tim của hắn, mà một trảo vồ nát đan điền của hắn.
- A!
Lão già Nhân Hoàng cảnh hét thảm một tiếng, trong mắt đầy vẻ oán độc. Phế bỏ đan điền của hắn còn khiến hắn khó chịu hơn là bị giết chết.
Tiêu Lãng không để ý tới ánh mắt của hắn, thu hồi Liệt Thần Thủ lập tức biến mất. Tay trái Tiêu Lãng nắm lấy cổ của lão già hạ xuống dưới.
- A!
Vừa chạm xuống đất, một tiếng hét thảm cuối cùng cũng đã ngừng lại. Thảo Đằng đầy trời nhanh chóng phóng về phía Tiêu Lãng. Giữa không trung không có một người nào sống sót. Trên mặt đất đều là hài cốt.
Người duy nhất sống chính là mười mấy võ giả Chư Vương mới bị Tiêu Lãng đánh trọng thương chưa chết.
Chỉ có điều giờ phút này bọn họ ngồi ở giữa những bộ hài cốt, trong mắt vô cùng sợ hãi, thân thể đều đang run rẩy. Chắc hẳn bọn họ cách phát điên không xa...
- Chuyện... chuyện này...
Trong khe núi cách đó mười dặm, giờ phút này Bát gia gần như cũng muốn phát điên. Hắn khiếp sợ không gì sánh nổi, nhìn cảnh tượng ở trước cửa sơn trang, nhìn hài cốt nằm đầy trên mặt đất, nhìn mưa máu vẫn đang bay trong không trung, toàn thân hắn đều run lên, dường như sắp phát điên.
Đó là hai cường giả Nhân Hoàng, mấy ngàn võ giả Chư Vương!
Trong thời gian chưa tới một nén nhang, ngoại trừ mấy chục người ở ngoài ra, còn lại đều bị Tiêu Lãng tàn sát sạch sẽ!
Bát gia không ngừng chớp mắt, còn dùng tay dụi mắt. Hắn không thể tin được vào sự thực này. Những cường giả bình thường cao cao tại thượng, giống như vô địch, ở trong tay Tiêu Lãng tại sao lại dễ dàng giống như giết gà làm thịt dê vậy?
Cuối cùng hắn quay đầu nhìn về phía Tiêu Lãng trên người đầy máu. Giờ đây nhìn thân ảnh không tính là cao lớn, Bát gia giống như nhìn thấy trên đấu thú chi vương, vô địch trong trường đấu thú kia, trong mắt của hắn đã bị nước mắt làm mơ hồ. Môi hắn không ngừng run rẩy. Đến một hồi lâu sau, hắn mới nói ra một câu:
- Tiêu Bát vẫn không nhìn lầm người. Con Độc Lang này rốt cuộc muốn tru lên một tiếng vọng tới cửu thiên rồi!
Tiêu Lãng không có thời gian để ý tới Bát gia. Hắn mắt lạnh quét qua mười mấy võ giả bị trọng thương, hừ lạnh một tiếng. Hắn lại khống chế Thảo Đằng lao ra, biến hơn mười người này thành từng bộ hài cốt. Lúc này hắn mới kéo theo thân thể của võ giả Nhân Hoàng kia, dũng mãnh bước vào trong sơn trang.
Nếu đã giết, vậy thì nhổ cỏ tận gốc. Những năm qua trải qua vô số mưa gió đã nói cho Tiêu Lãng biết, chỉ có lòng dạ đàn bà mới mềm yếu!
- Tiêu Phù Đồ ở đâu?
Đi vào sơn trang, Tiêu Lãng nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện ra có cực kỳ nhiều sân viện. Hắn cũng không muốn đi tìm, ánh mắt xoay chuyển bắn về phía võ giả Nhân Hoàng đang nắm trong tay.
- Hừ!
Võ giả Nhân Hoàng này lại ngạo khí mười phần, lạnh lùng hừ một tiếng dường như không muốn nói.
Tiêu Lãng nhấc lão giả này lên bỗng nhiên đạp mạnh xuống đất. Tu Di Giới trên tay hắn lóe lên. Một con dao găm màu đen xuất hiện. Hắn không nói hai lời cầm con dao găm lên, điên cuồng đâm mười nhát lên trên thân thể của võ giả Nhân Hoàng đang nằm trên mặt đất.
Thời điểm lão già này sẽ lập tức tắt thở, Tiêu Lãng lập tức dùng Thảo Đằng chữa khỏi. Sau đó hắn... tiếp tục đâm!
- Ta nói, ta nói. Đừng đâm nữa!
Sau mấy trăm nhát, võ giả Nhân Hoàng thiếu chút nữa thì phát điên. Hắn suy sụp vội vàng mở miệng nói. Tiêu Lãng vẫn không để ý tới hắn, lại điên cuồng đâm mấy chục nhát nữa. Sau khi bảo Thảo Đằng trị liệu xong, lúc này hắn mới ngừng lại.
- Những nô lệ kia đều bị nhốt trong lồng sắt ở phía đông viện. Người ngươi muốn tìm, có lẽ ở bên trong đó!
Lão già lập tức kinh hoàng mở miệng nói. Nhìn thấy trong mắt Tiêu Lãng đầy huyết hồng, trên người cũng đầy máu, hắn dường như nhìn thấy không phải là một võ giả, mà là một ác ma.
Tiêu Lãng nhấc thân thể lão già này lên, nhanh chân đi về phía đông viện. Cũng không lâu lắm, hắn đã đi tới nơi giam giữ nô lệ.
- Người nào!
Trong sân có mấy chục tên hộ vệ đang canh giữ. Tuy rằng vừa nãy bên ngoài có truyền đến vô số tiếng kêu thảm thiết, nhưng chức trách của mấy chục hộ vệ này chính là canh giữ nô lệ, cho nên bọn họ cũng không đi ra ngoài.
Nhìn thấy Tiêu Lãng phá cửa đứng ở đó, bọn họ lập tức gầm thét hỏi.
Vèo!
Mấy ngàn Thảo Đằng vù vù lao ra. Tiêu Lãng chưa nói một câu nào đã trực tiếp tiêu diệt mấy người. Mắt hắn lạnh lùng đảo qua bốn phía, phát hiện có bảy, tám gian phòng. Hắn chỉ có thể đi tìm từng phòng.
Ầm!
Đạp một cước đá bay cửa lớn, thân thể Tiêu Lãng nhanh chóng bước vào. Ánh mắt hắn quét qua một lượt, phát hiện bên trong vẫn tương đối rộng rãi. Quả nhiên trong đó có vô số lồng sắt. Bên trong có mấy trăm người bị nhốt ngồi ở bên trong, tay chân cổ đều bị sợi xích sắt khóa lại.
Tiêu Lãng quét mắt nhìn qua một lượt không phát hiện thấy có bóng người nào quen thuộc. Hắn lập tức rời khỏi đó, đi sang phòng thứ hai.
Ầm!
Cửa lớn bị đạp nát, đánh thức đám nô lệ bên trong. Vô số đôi mắt nhìn về phía cửa trước. Đôi mắt đầy huyết hồng của Tiêu Lãng đảo qua mấy trăm người bên trong. Đột nhiên mắt hắn sáng ngời dừng lại. Hắn nhìn thấy một đôi mắt lạnh giống như băng vạn năm.
← Ch. 0531 | Ch. 0533 → |