← Ch.0621 | Ch.0623 → |
Lãnh Tinh Nhi hiển nhiên sẽ không khiếp sợ. Cho nên trong đôi mắt đẹp của nàng lóe lên hàn quang. Trên mặt đầy sương lạnh, nàng khẽ kêu lên:
- Giết hắn!
Vừa nói dứt lời, Lãnh Tinh Nhi động thủ trước tiên. Một cánh tay ngọc nhẹ nhàng ra dấu. Trong chưởng ấn chớp hiện ánh sáng xanh lục. Cũng không biết bên trong chứa thiên đạo loại gì. Không gian xung quanh không ngừng chấn động. Quả thật thực lực Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không phải là lời đồn.
Vèo!
Nếu Lãnh Tinh Nhi đã động thủ, đám hộ vệ còn lại chỉ có thể bất đắc dĩ động thủ theo. Lãnh Tinh Nhi có thể được Lãnh Đế cho phép tự mình tiếp nhận vị trí đảo chủ Hỏa Long đảo, mọi người trong Hỏa Long đảo nhất định phải hoàn toàn hành sự nghe mệnh lệnh của nàng.
Trong phút chốc, mấy vạn công kích hồn lực lao ra, giống như sóng to gió lớn vạn trượng lao về phía Tiêu Lãng. Lãnh Diệp không động thủ. Thậm chí rất nhiều Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không dám toàn lực công kích, dường như sợ sẽ giết chết Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng được Mê Thần Cung bảo vệ. Lãnh Tinh Nhi không hiểu chuyện, đánh trọng thương hắn, Mê Thần Cung sẽ không truy cứu. Nhưng nếu như một khi bị giết chết, như vậy sẽ lớn chuyện. Đến lúc đó Lãnh Đế sợ là sẽ xong đời. Vô số cường giả Nhân Hoàng chỉ hy vọng đánh Tiêu Lãng bị thương, khiến hắn kinh sợ chịu thỏa hiệp thối lui.
Đối mặt với công kích cường đại như vậy, Tiêu Lãng không trốn tránh. Trước tiên hắn lấy chiến xa chí tôn ra, thu hồi Thảo Đằng sau đó khống chế chiến xa Thiên Cơ lướt qua phía trên không trung, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phóng về phía Lãnh Tinh Nhi.
Thảo Đằng lại lao ra, phóng về phía mấy vạn hộ vệ kia. Cùng lúc đó, Vô Tình Kiếm không tiếp tục tập trung vào Lãnh Tinh Nhi, mà tập trung vào Lãnh Diệp Thiên đế, để hắn không dám lộn xộn.
Vèo!
Lãnh Tinh Nhi lại đánh ra một chưởng. Những hộ vệ kia cũng vội vàng tiếp tục công kích. Vô số công kích hồn lực trong nháy mắt đã thuấn sát gần mười vạn phân thân Thảo Đằng của Tiêu Lãng. Nhưng... Thảo Đằng có trăm vạn phân thân, đừng nói diệt mười vạn, cho dù diệt chín mươi vạn cũng không có vấn đề gì.
Thảo Đằng đầy trời trùng kích đoàn người, bi kịch xảy ra!
Đại nhân Lãnh Diệp không biết bởi vì kiêng kỵ Vô Tình Kiếm của Tiêu Lãng, hay không dám động thủ đối với Tiêu Lãng. Đến lúc đó hắn vẫn không phóng ra thánh uy Thiên Đế. Hắn không ra tay là chuyện đã định.
Từng đám hộ vệ cấp thấp bị thuấn sát. Tiêu Lãng chỉ một mình đối mặt với hơn năm vạn hộ vệ trên Hỏa Long đảo, ngoại trừ gần trăm cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng trở lên, người còn lại đều hóa thành hài cốt, từ trên không trung vô lực rơi xuống, đập vào dung nham ở phía dưới, khiến dung nham bắn ra từng hoa nước...
- A! Cứu mạng... Tiểu thư!
Vô số tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu thỉnh cầu, tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Lãnh Tinh Nhi trơ mắt nhìn vô số người ở trước mắt mình hóa thành xương trắng. Máu tươi bắn tung tóe khắp bầu trời. Mùi máu tanh làm người ta buồn nôn.
- Dừng tay, Tiêu Lãng dừng tay! Lãnh Diệp giết ác ma này!
Giờ phút này mắt Lãnh Tinh Nhi đột nhiên phóng to. Bên trong đôi mắt lộ vẻ hoảng sợ. Trên khuôn mặt xinh đẹp đã hoàn toàn không còn một giọt máu. Thân thể tuyệt mỹ khẽ run lên. Ngay cả tay ngọc cũng không ngừng run rẩy.
Từ nhỏ đến lớn, nàng giết chết hung thú có thể đếm được trên đầu ngón tay, chứ đừng nói tới giết người. Giờ phút này ở trước mặt nàng, mấy vạn người vừa nãy còn sống, hiện tại lại chết thảm như vậy, thành công dọa được trái tim yếu đuối của nàng.
Lãnh Diệp không nhúc nhích, nụ cười ôn hòa trên mặt không còn nữa. Hắn chỉ lạnh lùng mở miệng nói:
- Đủ rồi, Tiêu Lãng ngừng tay đi!
Thảo Đằng nhanh chóng thối lui. Trên thực tế vừa nãy Tiêu Lãng đã sớm nương tay, bằng không ngoại trừ Thiên đế Lãnh Diệp và Lãnh Tinh Nhi ra, giờ phút này tuyệt đối không có một người sống!
Trong mắt hắn hoàn toàn không chút dao động, nhìn chằm chằm vào Lãnh Tinh Nhi đã bị dọa sợ, lạnh lùng nói:
- Lãnh Tinh Nhi, tất cả đều do ngươi tự tìm. Bây giờ đã thỏa mãn hay chưa? Nếu còn không vừa lòng, ta có thể lại cho ngươi thấy một lần nữa!
Trên mặt Lãnh Tinh Nhi đã khôi phục lại chút màu sắc, nhưng thân thể vẫn không ngừng run rẩy. Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lộ vẻ oán độc, giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, cuồng loạn rống lớn:
- Tiêu Lãng tên ác ma nhà ngươi. Ngươi phát điên rồi. Tiêu Lãng ngươi sẽ chết không được tử tế!
- Chết không được tử tế? Ha ha!
Tiêu Lãng cười dài một tiếng, tiếp tục nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lãnh Tinh Nhi, lãnh đạm nói:
- Thân là võ giả, tử vong là kết quả cuối cùng. Thế giới này chính là như vậy. Ngươi không giết người, người khác sẽ giết ngươi. Hôm nay nếu như ta không có thực lực, cũng sẽ bị ngươi giết. Nếu như ta thật sự bị ngươi giết, ngươi sẽ cho rằng mình là ác ma sao? Phát điên? Chuyện nực cười! Lãnh Tinh Nhi ngươi cũng đã trưởng thành, sao lại nói chuyện giống như một kẻ ngu ngốc vậy? Người ngực lớn quả nhiên là ngốc nghếch sao?
- Ngươi...
Nghe thấy Tiêu Lãng trào phúng châm chọc, nói lời không chút lưu tình, thậm chí câu nói sau cùng còn cố ý xỉa xói bộ ngực của nàng, Lãnh Tinh Nhi giận sắp phát điên. Sự sỉ nhục hôm nay nàng phải chịu bằng mười chín năm trước đây gộp lại, không... phải là gấp mười lần, gấp trăm lần!
Những nam tử trước kia nhìn thấy nàng không phải đều khách khí sao? Cho dù là thập đại công tử Thiên Châu, cho dù là Âu Dương Tà, nhìn thấy nàng ngoài mặt không phải giống như chó liếm chân chủ sao. Nhưng trong lời nói hành vi của Tiêu Lãng lại không có một lời lấy lòng.
Người này là khắc tính trong số mệnh của mình sao?
Lãnh Tinh Nhi nhìn chằm chằm vào tướng mạo hết sức bình thường của Tiêu Lãng, cảm nhận sự xem thường và trào phúng trong ánh mắt hắn. Giờ phút này tự tin của nàng, sự kiêu ngạo của nàng, tôn nghiêm của nàng đều bị Tiêu Lãng phá tan thành từng mảnh.
- Ngươi cái gì mà ngươi? Cuối cùng nói một tiếng, thả người hay không?
Tiêu Lãng giơ cao trường kiếm lên, lại tập trung vào Lãnh Tinh Nhi, sát khí trùng thiên bắn ra, khiến Lãnh Tinh Nhi không hoài nghi chút nào, nếu như nàng dám nói một chữ không, một giây sau Vô Tình Kiếm Khí trong Vô Tình Kiếm sẽ lao ra, xé thân hình uyển chuyển của nàng thành một đống thịt nát.
- Người đâu, dẫn Thanh Minh tới!
Lãnh Diệp Thiên căn dặn một cường giả Nhân Hoàng đứng bên cạnh một tiếng. Người kia lập tức phóng vào trong đảo, thân thể có chút dao động. Hiển nhiên vừa nãy hắn cũng bị hoảng sợ không nhẹ.
Bốn phía hoàn toàn tĩnh mịch. Lãnh Tinh Nhi bị sát khí của Tiêu Lãng ép tới mức hoàn toàn nói không ra lời. Một đám cường giả Nhân Hoàng cũng không dám mở miệng, mang theo ánh mắt sợ hãi kính nể thù hận nhìn Tiêu Lãng. Lãnh Diệp Thiên đế cũng không biết phải nghĩ như thế nào. Hắn không tiếp tục giúp Lãnh Tinh Nhi chống đỡ sát khí, để nàng hoàn toàn chịu đựng sát khí giống như từng cơn sóng gió động trời của Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng từ nhỏ đã sống ở trong vùng hoang dã, tay nhuộm không biết bao nhiêu máu tươi. Sát khí trên người mạnh tới mức nào?
Giờ phút này xem sắc mặt Lãnh Tinh Nhi là có thể thấy được.
Hôm nay hắn thực sự nổi giận. Ẩn đế từng nói trên người hắn có yêu khí, có ma tính, làm việc không chút kiêng kỵ, vọng động không cân nhắc hậu quả. Giờ phút này chính là thời điểm thể hiện hết sức hoàn mỹ.
- Tiểu Lãng Lãng?
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Sát khí trên người Tiêu Lãng đột nhiên biến mất. Ánh mắt nhìn về phía Thanh Minh đang bị một cường giả Nhân Hoàng nắm lấy.
Thảm!
Toàn thân Thanh Minh không có một khối thịt nào lành lặn. Tóc tai bù xù. Y phục rách rưới loang lổ vết máu. Rất nhiều nơi có thể nhìn thấy xương trắng. Một chân treo ở trong không trung. Hiển nhiên hắn đã bị người ta đập gẫy.
Không chết là tốt rồi!
Tiêu Lãng thở phào nhẹ nhõm. Thiên Châu không thiếu linh dược. Năng lực trị liệu của Thảo Đằng thật sự không cần nghi ngờ. Chỉ cần không chết là có thể chữa trị khỏi. Tiêu Lãng cũng âm thầm hổ thẹn. Lúc trước hắn không nên bảo Thanh Minh một mình trở về đại lục Thần Hồn. Trên biển Thần Hồn có quá nhiều hải tặc. Không cẩn thận bị bắt được, cuối cùng chỉ có thể bị xem thành nô lệ đem bán đi.
Vèo!
Vào thời khắc này đột nhiên xảy ra biến đổi khác thường.
Một chưởng ấn lao ra, đột nhiên đánh về phía Thanh Minh. Với khoảng cách gần như vậy, cường giả Nhân Hoàng đang nắm lấy Thanh Minh hoàn toàn không tránh né được. Hắn chỉ có thể phóng ra vòng bảo hộ hồn lực, mạnh mẽ chống đỡ. Thanh Minh ở bên cạnh, đừng nói giờ phút này đang bị thương, cho dù là thời kỳ toàn thịnh, chỉ sợ cũng không thể chịu đựng được một chưởng toàn lực của Nhân Hoàng đỉnh phong...
← Ch. 0621 | Ch. 0623 → |