← Ch.0634 | Ch.0636 → |
- Trốn!
- Bảo vệ công tử!
Vô Tình Kiếm vừa ra tay, đám võ giả kia liền biết có chuyện không hay!
Ba cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong lập tức biến sắc. Tên Nhân Hoàng đỉnh phong khống chế gió lốc, lại chuẩn bị khiến kình phong trong gió lốc trở nên hỗn loạn, tiện phát ra loại âm thanh kinh khủng kia khiến linh hồn Tiêu Lãng bị tổn thương. Hai cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong còn lại dẫn theo công tử của bọn họ trốn về phía xa.
Bảy cường giả Nhân Hoàng ngũ trọng còn lại vừa phát ra thiên đạo công kích hồn lực, vừa điên cuồng chạy trốn.
Nhưng mà, tất cả hiển nhiên đều đã muộn. Vô Tình Kiếm Khí vừa ra, một chiêu kiếm chiếu sáng chín châu. Thiên Đế bình thường còn có thể bị trọng thương, chứ đừng nói tới mấy cường giả Nhân Hoàng.
Trận gió lốc cường đại trực tiếp bị đánh tan. Cường giả Nhân Hoàng phát ra gió lốc thổ huyết trọng thương. Trận gió lốc là thiên đạo công kích của hắn. Gió lốc bị đánh tan, tâm thần bản thân hắn cũng sẽ bị hao tổn. Thân thể của hắn chậm rãi rơi xuống phía dưới, nhanh chóng bị Vô Tình Kiếm Khí bay qua trực tiếp chém thành hai phần.
Vô Tình Kiếm Khí xem ra hết sức chậm, nhưng tốc độ kỳ thực rất nhanh. Ngay cả bản thân Tiêu Lãng cũng không biết. Mỗi lần Vô Tình Kiếm Khí xuất hiện, một khi kẻ địch bị chú ý, không phải trọng thương nhất định sẽ chết!
Trên thực tế tốc độ của Vô Tình Kiếm Khí nhanh hay chậm đều không quan trọng. Bởi vì Vô Tình Kiếm Khí mang theo thiên uy vô tình chí cao vô thượng có thể đông cứng không gian. Trong khoảnh khắc đó, thân thể những cường giả Nhân Hoàng này và công tử Sơn Tiêu kia hoàn toàn không nhúc nhích được. Mọi người chỉ có trơ mắt nhìn, đạo kiếm khí kia xé rách tất cả chậm rãi bay tới, cuối cùng xé nát bảy cường giả Nhân Hoàng thành từng mảnh thịt nát.
- Công tử, trốn!
Hai cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ đã biết rõ mình chắc chắn phải chết. Cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong đang kéo theo công tử Sơn Tiêu, khí thế trên người toàn thịnh, dùng hết năng lượng toàn thân, dùng sức ném mạnh công tử Sơn Tiêu về phía xa.
Một cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong khác lại vận dụng hồn lực toàn thân, đánh ra một công kích cường đại nhất. Một đao quang dài mấy chục ngàn mét, phóng về phía Vô Tình Kiếm Khí!
- Xì xì!
Không có tiếng nổ nào, chỉ có tiếng động giống như vải vóc bị xé rách vang lên. Đao quang kia dễ dàng bị xé rách. Hào quang của Vô Tình Kiếm Khí chỉ ảm đạm đi một chút, nhưng vẫn tiếp tục lao nhanh về phía trước. Cuối cùng Vô Tình Kiếm Khí xé rách vòng bảo hộ hồn lực phía ngoài thân thể cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong, sau đó khiến võ giả này nổ thành thịt nát. Tiếp đó, nó lại tiếp tục lao về phía cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong còn lại.
- A!
Cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cuối cùng hiển nhiên đã chuẩn bị lấy cái chết đổi lấy mạng sống cho công tử của bọn họ. Hắn không chạy trốn, học theo tên cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong kia phát ra một công kích, sau đó vận dụng vòng bảo hộ hồn lực toàn thịnh, cố gắng chống đỡ Vô Tình Kiếm Khí.
Ầm!
Kết cục của cường giả Nhân Hoàng đỉnh phong cũng không tốt đẹp hơn. Tuy rằng thân thể không nổ thành thịt nát, nhưng bị nổ thê thảm không nỡ nhìn, rõ ràng sống không được.
Chỉ có điều, hai người phấn đấu quên mình hiệu quả rất rõ ràng. Năng lượng trong Vô Tình Kiếm Khí bị tiêu hao hết bảy tám phần. Công tử Sơn Tiêu thành công chạy được mấy ngàn dặm. Vô Tình Kiếm Khí tiếp tục gào thét thêm trăm dặm, năng lượng tiêu hao hết liền tiêu tan.
- Tiêu Lãng, ngươi chơi lớn lắm! Ngươi chờ đấy... Hôm nay ngươi không chết, tên Sơn Tiêu của ta sẽ viết ngược lại!
Công tử Sơn Tiêu ở phía trước hét lớn một tiếng, nhưng thân thể của hắn lại trốn càng nhanh hơn. Hắn điên cuồng bỏ chạy về phía vực diện lớn cách đó không xa. Hiển nhiên hắn chuẩn bị trở về tìm viện binh.
- Chơi lớn hơn? Vậy thì lại chơi lớn hơn một chút! Ngày hôm nay Tiêu Lãng ta cho ngươi sống sót chạy trở về, tên ta cũng viết ngược lại!
Thương thế của Tiêu Lãng khôi phục đã gần hết. Hắn vận dụng Vô Tình Kiếm, khiến tâm tính của hắn chịu ảnh hưởng lớn hơn. Trong mắt hắn băng lạnh. Hắn chợt quát một tiếng, khống chế chiến xa chí tôn lao nhanh về phía trước.
Vừa nãy Tiêu Lãng định bay vòng qua vực diện này. Chỉ còn cách vực diện có vạn dặm. Giờ phút này công tử Sơn Tiêu bay trước một chút. Thực lực của công tử này cũng không tệ. Hắn vừa đột phá Nhân Hoàng cảnh, rất nhanh sẽ bay tới biên giới của vực diện, hướng về phía một thành lớn ở bên bờ biển.
Tốc độ của công tử Sơn Tiêu rất nhanh, nhưng tốc độ của Tiêu Lãng càng nhanh hơn. Rõ ràng Tiêu Lãng còn nhanh hơn so với hắn gấp mấy lần. Cho dù công tử Sơn Tiêu bay trước một lát, nhưng chỉ trong mấy lần chớp mắt Tiêu Lãng đã đuổi kịp.
- Giết người, cứu mạng! Cứu ta!
Công tử Sơn Tiêu sợ hãi đến hồn phi phách tán. Bảy cường giả Nhân Hoàng còn có ba Nhân Hoàng đỉnh phong bị một chiêu kiếm của Tiêu Lãng chém giết. Hắn chỉ có chút thực lực như vậy, không phải Tiêu Lãng sẽ dùng một tay bóp chết sao?
Cảm nhận sát ý lạnh lẽo âm trầm phía sau lưng, hắn phát ra tiếng thét sợ hãi chói tai, âm thanh rất lớn vang vọng khắp nơi, cũng gây ra chấn động đối với thành trì phía trước.
Không biết công tử Sơn Tiêu có phải là công tử của vực diện này, hay là có quan hệ không tồi với người của vực diện này hay không. Hắn vừa hét lên, trong thành nhất thời có mấy vạn cường giả bay lên, ít nhất đều Chư Vương đỉnh phong, cường giả Nhân Hoàng cũng không phải số ít. Nhìn thấy công tử Sơn Tiêu bị người đuổi giết, tất cả bọn họ lập tức bay về phía bên này. Vô số tiếng quát lớn vang lên.
- Dám ở Bắc Minh giết người sao? Muốn chết!
- Lại dám truy sát công tử? Ngươi muốn chết!
- Giết người này!
Mấy vạn người gào thét lao đến. Trên người bọn họ lộ rõ sát khí. Sát khí của mấy vạn người đồng thời ngưng tụ ra có thể mạnh tới mức nào? Nhưng sát khí trên người Tiêu Lãng dường như lại có thể tương đương với sát khí của mấy vạn người hợp lại.
Trong lòng hắn đang vô cùng tức giận. Rất nhanh hắn đã đuổi kịp công tử Sơn Tiêu, sau đó không để ý tới tiếng quát lớn của mấy vạn người kia, Thảo Đằng lao ra, cuồng bạo lao về hướng công tử Sơn Tiêu.
- Không, ngươi không thể giết ta. Ta là con trai Vực chủ vực diện Sơn Dã. Phụ thân ta là Thiên Đế. Ngươi dám giết ta, phụ thân ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong!
Công tử Sơn Tiêu cảm nhận được phía sau lưng truyền đến sát khí, trong lòng tuyệt vọng. Hắn gào lớn mang theo tiếng khóc nức nở. Mấy vạn võ giả bên kia cũng sợ hãi rống to. Tiêu Lãng không biết vực diện này chính là vực diện Sơn Dã. Người trước mắt này chính là đệ nhất công tử trong vực diện, là Thái tử! Nếu như bọn họ trơ mắt nhìn Thái tử bị giết, vua của bọn họ, Vực chủ của bọn họ tuyệt đối sẽ nổi giận giết chết tất cả!
Tiêu Lãng sẽ sợ Thiên Đế sao? Sẽ sợ người khác uy hiếp sao?
Cho dù là trước đây, hắn cũng sẽ xem thường. Giờ phút này hắn bị Vô Tình Kiếm ảnh hưởng, trong lòng đã đóng băng lạnh lẽo, không chút kinh động. Thảo Đằng không chút kiêng kỵ quấn lấy công tử Sơn Tiêu. Sau đó... dưới ánh mắt sợ hãi của vô số người, công tử Sơn Tiêu đã hóa thành một bộ hài cốt!
Mấy vạn người đều run rây ngây người. Tất cả đứng sững người ở trong không trung, ngây ngốc nhìn hài cốt của công tử Sơn Tiêu rơi xuống phía dưới, đập xuống mặt nước tạo ra những bọt sóng.
- Giết, giết, giết!
Trên thân thể Tiêu Lãng vẫn còn sát khí lẫm liệt. Hắn chịu ảnh hưởng của Vô Tình Kiếm, trong đầu đều là khí tức bạo ngược lãnh khốc, trong lòng chỉ có một ý niệm, chính là giết chết tất cả đám người trước mặt, như vậy mới có thể khiến cho hắn bớt giận được.
Cho nên hắn hoàn toàn không chút do dự, trong ánh mắt hiện ra hồng quang, khống chế Thảo Đằng lao nhanh về phía trước, phóng vào trong mấy vạn người, tàn nhẫn tàn sát.
Thực lực của mấy vạn người này cũng không mạnh. Mạnh nhất chỉ có Nhân Hoàng ngũ trọng. Đó là đối thủ của Thảo Đằng sao?
Chỉ trong nháy mắt, hơn một vạn người đã bị cắn nuốt. Dưới bầu trời, mưa xương trắng trút xuống. Hồng quang trong mắt Tiêu Lãng càng lúc càng đậm. Đúng vào lúc này, hắn dường như đã biến thành cỗ máy giết chóc, dường như cảm ngộ được giết chóc thiên đạo, nhập ma...
- A! Vương, cứu mạng! Ác ma! Ma quỷ!
Vô số tiếng kêu thảm thiết, tiếng tức giận mắng chửi, tiếng gào thét, tuyệt vọng đau đớn vang lên. Trong nháy mắt này, trong lòng Tiêu Lãng đột nhiên run lên. Hồng quang trong mắt của hắn đột nhiên biến mất. Hắn lập tức khống chế Thảo Đằng thu trở về.
Chỉ có điều thảm kịch đã xảy ra. Mấy vạn người kia đã chết hơn một nửa. Phía dưới vô số xương trắng đang trôi nổi. Ít nhất phải có hơn 1 vạn hài cốt. Tiêu Lãng nhìn xương trắng phía dưới, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.
Hắn làm sao vậy? Tại sao lại hiếu sát như vậy?
Nếu tiếp tục như vậy, hắn có nhập ma hay không? Có thể biến thành một người điên cuồng giết chóc hay không? Có thể thật sự rơi vào vô tình thiên đạo hay không?
Giờ phút này nội tâm của hắn đột nhiên cảm giác sợ sệt. Hắn hoảng sợ trước sự tàn nhẫn của mình.
← Ch. 0634 | Ch. 0636 → |