← Ch.0646 | Ch.0648 → |
Hiện tại hắn cường đại như ma thần cũng ngã xuống. Điều này khiến công chúa Hòa Miêu càng thêm yếu lòng và kiên định. Nàng nhất định phải tìm mọi cách giúp hắn, không để người khác tổn thương hắn, trị liệu thương thế của hắn xong, coi như báo đáp ân tình hắn đã cứu mình lần trước!
Nàng sai Hinh di nhanh chóng ôm Tiêu Lãng vào trong khuê các, nơi ngoại trừ phụ thân của nàng ra, chưa từng có một nam tử nào tiến vào. Công chúa Hòa Miêu căn dặn cung nữ một tiếng, thu xếp tốt mọi chuyện. Sau đó, bản thân nàng vội vàng đi vào, phân phó mấy cung nữ khác lau chùi thân thể, thay y phục cho Tiêu Lãng. Sau đó nàng bắt đầu hỏi Hinh di.
Sau khi nghe Hinh di xác nhận, tất cả những người biết chuyện này đã được giam lại, khi nàng vào trong cung cũng không bị người khác tra xét, công chúa Hòa Nhi mới thở phào nhẹ nhõm. Chờ cung nữ thay y phục cho Tiêu Lãng xong, nàng lập tức dẫn theo Hinh di đi vào một gian phòng.
- Hinh di, hắn làm sao vậy? Ngươi nhanh kiểm tra xem, cần linh dược gì ta sẽ sai người đi lấy!
Công chúa Hòa Miêu đi vào nhìn thấy sắc mặt Tiêu Lãng vẫn tái nhợt, trán hơi nhíu lại, hiển nhiên trước khi hôn mê đã chịu đựng đau đớn cùng cực, khiến nàng có chút bối rối.
Hinh di không đi qua kiểm tra, trái lại thở dài nói:
- Hòa Nhi, bệnh của hắn ta không chữa trị được. Vừa nãy, trên đường trở về ta đã kiểm tra qua. Thân thể hắn không sao. Chỉ là linh hồn bị hao tổn. Chắc hắn đã chịu công kích linh hồn cường đại, cho nên giờ phút này vẫn còn đang hôn mê!
- A!
Công chúa Hòa Miêu kinh ngạc kêu lên một tiếng, trong mắt lộ vẻ kinh sợ. Nàng nắm lấy tay Hinh di vội vàng hỏi:
- Làm sao bây giờ? Hay ta đi tìm phụ thân nhờ người ra tay?
- Tìm Thánh chủ cũng vô dụng!
Hinh di lắc đầu nói:
- Đây không phải là bệnh, mà linh hồn xảy ra vấn đề. Chuyện này bất kỳ ai cũng không thể giúp được. Đừng nói là Thánh chủ, cho dù các đại nhân Thần Cung chắc cũng không có cách nào. Chỉ có thể dựa vào bản thân hắn thôi!
Công chúa Hòa Miêu ngẩn ra, hơi thở đột nhiên trở nên dồn dập, đỏ mắt nhìn Hinh di hỏi:
- Nếu như, nếu như hắn vĩnh viễn không tỉnh lại thì phải làm sao?
- Linh hồn là phần quan trọng nhất của con người. Linh hồn bị hao tổn rất có thể vĩnh viễn không tỉnh lại được, hoặc là biến thành... ngu ngốc!
Hinh di vỗ vỗ vai Hòa Nhi, an ủi:
- Hòa Nhi đừng lo lắng. Theo lời ngươi nói, vị thiếu niên này cường đại như vậy, Nhiều Thiên Đế Bắc Minh đuổi giết hắn như vậy còn không giết chết được hắn. Giờ phút này trong tình huống linh hồn bị hao tổn, hắn còn có thể chạy trốn tới vực diện Hòa Đường, chứng tỏ linh hồn hắn rất cường đại. Hắn nhất định sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
- A...
Công chúa Hòa Miêu nhìn Tiêu Lãng nằm yên ở trên giường, đột nhiên cảm giác hoảng hốt và đau lòng. Nàng không biết mình làm sao lại như vậy, tại sao lại lo lắng cho một nam tử không mấy liên quan tới mình như vậy. Nhưng nàng thực sự cảm thấy đau lòng, rất đau!
Tu Di Giới trong tay Hinh di lóe lên. Nàng lấy ra một bình đan dược đưa cho Hòa Nhi nói:
- Đây là loại đan dược tẩm bổ cho linh hồn bổ. Ngươi sai người cứ ba ngày cho hắn ăn một viên. Có thể tỉnh lại được hay không, vậy phải xem ý chí của hắn thế nào!
Công chúa Hòa Miêu lập tức sai một cung nữ lấy nước tới cho Tiêu Lãng dùng một viên đan dược. Hinh di lại ẩn vào một chỗ tối. Nàng là ám vệ của Hòa Miêu Các. Hôm nay nếu như không phải công chúa Hòa Miêu gọi nàng, nàng tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Cung nữ thiếp thân Hòa Nê đã đi đến. Nàng nhỏ giọng nói, tất cả mọi chuyện đều đã được sắp xếp thỏa đáng. Ở ngoài Hòa Miêu Các cũng đã báo miễn tiếp khách. Đồng thời nàng cũng truyền ra tin tức công chúa muốn bế quan, muốn trong khoảng thời gian tới, không người nào được tới quấy rầy.
Hòa Miêu Các lại trở về yên tĩnh. Chỉ có điều bởi vì thêm một nam tử xa lạ, khiến mấy cung nữ có nhiều đề tài nói chuyện hơn thường ngày. Mà mỗi ngày, công chúa Hòa Miêu đều sẽ đi hỏi thăm tình hình của Tiêu Lãng ba lần, đồng thời căn dặn các cung nữ một khi Tiêu Lãng tỉnh lại, phải nói cho nàng biết trước tiên.
Nhưng mà mười ngày trôi qua, khuôn mặt Tiêu Lãng vẫn tái nhợt như vậy. Hai lông mày của hắn vẫn nhíu lại. Hắn vẫn đang ngủ say.
Công chúa Hòa Miêu rất lo lắng, rất sợ hắn sẽ cứ ngủ như thế. Lẽ nào lại để hắn ngủ say trong Hòa Miêu Các cả đời sao? Như vậy sớm muộn cũng sẽ có một ngày bị lộ ra. Hơn nữa nàng rất lo lắng hắn vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại...
Nửa tháng trôi qua, Tiêu Lãng vẫn chưa tỉnh lại. Công chúa Hòa Nhi càng lo lắng hơn. Cả ngày nàng đềy ngồi yên một chỗ, chìm đắm trong sự bi thương. Bầu không khí trong Hòa Miêu Các trở nên nặng nề.
Một tháng, tim tiểu thư Hòa Nhi hoàn toàn chìm xuống. Mấy cung nữ đều hoàn toàn từ bỏ. Bất kỳ người nào ngủ say lâu như thế, sợ là cũng không có hi vọng tỉnh lại nữa? Cho dù linh hồn bị tổn thương, suốt một tháng dùng đan dược tẩm bổ linh hồn như vậy cũng phải hồi phục. Nhưng giờ phút này hắn vẫn chưa tỉnh lại, rất có thể linh hồn đã xảy ra vấn đề, vấn đề lớn!
Cho dù các cung nữ đã từ bỏ, nhưng công chúa Hòa Miêu vẫn không hề từ bỏ. Nàng vẫn bảo người cho Tiêu Lãng sử dụng năng lượng đan. Cứ ba ngày lại kiên trì dùng đan dược tẩm bổ linh hồn. Mỗi ngày, sáng trưa tối nàng đều tới thăm Tiêu Lãng, mong chờ kỳ tích xuất hiện.
Thời gian như nước chảy, Bắc Minh cũng trở nên yên tĩnh. Công chúa Hòa Miêu thu xếp rất hoàn mỹ. Những người nhìn thấy Tiêu Lãng đều bị giam lỏng, tin tức không bị tiết lộ ra ngoài.
Sau hai tháng, vô số vực diện Bắc Minh cũng hủy bỏ truy bắt Tiêu Lãng. Chỉ có điều vực diện Nô Nô và vực diện Sơn Dã vẫn chưa từ bỏ ý định, sai người ta tra xét tin tức của Tiêu Lãng ở khắp nơi. Nhưng ngay cả Thiên đế Nô Lý và Thiên đế Sơn Dã cũng cảm thấy không có hi vọng. Lâu như vậy, Tiêu Lãng hoặc là chết, hoặc là đã sớm trốn về Thiên Châu.
Ba tháng sau, đừng nói những cung nữ kia, ngay cả công chúa Hòa Nhi cũng tuyệt vọng! Tiêu Lãng... vẫn không tỉnh lại!
Cung nữ đã khuyên bảo rất nhiều lần, ngay cả cung nữ thiếp thân Hòa Nê cũng mở miệng khuyên, bảo công chúa Hòa Miêu chuyển Tiêu Lãng tới chỗ khác. Đương nhiên... cũng không phải là từ bỏ hắn, chỉ chuyển thân thể Tiêu Lãng tới một tiểu thiên điện gần đó. Ở nơi đó vẫn có thể sai người ta chiếu cố hắn. Dù sao nơi này cũng là Hòa Miêu Các, là khuê các của tiểu công chúa mà Thánh chủ vực diện Hòa Đường yêu thích nhất.
- Đợi đi, đợi thêm nửa tháng nữa!
Công chúa Hòa Miêu khẽ cắn môi. Nhìn sắc mặt Tiêu Lãng trắng bệch, nàng cố chấp nói. Nàng cũng biết nàng không thể nào bế quan không tiếp khách mãi được. Trên thực tế nàng bế quan nhiều nhất chỉ có một tháng. Mà ba tháng qua nàng không tu luyện một ngày nào...
- Công chúa, không xong, không xong!
Đang lúc này, bên ngoài chợt vang lên tiếng kêu kinh hoàng của một cung nữ. Mọi người cả kinh. Lẽ nào chuyện đã bại lộ?
Một cung nữ xách váy nhanh chóng chạy vào, cấp bách nói:
- Công chúa mau đưa người này đi. Công tử Mặc Hàn đến, Thánh chủ sai người truyền tin mời công chúa xuất quan. Chút nữa, công tử Mặc Hàn sẽ đi qua thăm công chúa!
- A, công chúa mau bảo Hinh đại nhân đưa Tiêu Lãng đi. Nếu chậm, để công tử nhìn thấy thì không tốt!
Cung nữ thiếp thân vừa nghe nói vậy liền cuống lên, giống như kiến bò trên chảo nóng. Bởi vì... công tử Mặc Hàn là vị hôn phu của công chúa Hòa Nhi.
- A...
Công chúa Hòa Miêu cũng ngồi không yên. Nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng nhưng không hạ lệnh, trái lại trầm ngâm một lát. Sau đó, nàng đột nhiên nói một câu khiến tất cả mọi người vô cùng khiếp sợ:
- Không, cứ để Tiêu Lãng ở đây. Cho dù ca ca Mặc Hàn nhìn thấy cũng không sao. Ta... đột nhiên phát hiện ta căn bản không thích ca ca Mặc Hàn. Ta không muốn gả cho hắn!
← Ch. 0646 | Ch. 0648 → |