← Ch.0751 | Ch.0753 → |
Tiêu Lãng hơi nheo mắt lại. Nữ nhân này cho Tiêu Lãng ấn tượng khắc sâu, đệ nhất mỹ nữ của Chiến Vương triều, thậm chí là của Thần Hồn đại lục. Nữ nhân này tâm kế quá khủng khiếp, từng mê hoặc đám công tử trẻ tuổi của Chiến Vương triều xoay vòng vòng. Mưu hại gia gia của Tiêu Lãng mà vẫn bình tĩnh như không nói chuyện tình yêu với hắn, dụ dỗ hắn. Tiêu Lãng có sức quan sát khủng bố thế nhưng không phát hiện ra. Quân Thần Độc Cô Hành tính toán không bỏ sót trong lòng Tiêu Lãng lại bị Vân Tử Sam tính kế chết.
Giờ phút này, Vân Tử Sam từng là kẻ thù lớn nhất của Tiêu Lãng biến thành thánh nữ của Diệt Hồn điện, trợ giúp Vân Phi Dương thống nhất phía tây Thiên Châu. Chắc nếu Tiêu Lãng ở trong Hải Để thần phủ thêm vài năm thì Thiên Châu đều là họ Vân.
Đây là một nữ nhân vừa có sắc vừa có trí tuệ, bây giờ nữ nhân này còn có thực lực kinh người, bối cảnh khủng bố.
Thế nên khóe môi Tiêu Lãng cũng cong lên, khuôn mặt biến đầy yêu khí. Từ khi tới Thiên Châu thì Tiêu Lãng rất ít làm động tác này, nhưng bây giờ đối diện Vân Tử Sam, ma tính trong lòng hắn bùng phát. Tiêu Lãng phải giết chết nữ nhân này! Cho dù... Sau lưng Vân Tử Sam có hai sứ giả của Diệt Hồn điện, cường giả có thực lực ít nhất cũng cỡ đẳng cấp Chí Tôn Thiên Đế.
Khóe môi Tiêu Lãng cong lên, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng thản nhiên nói:
- Công chúa điện hạ, mấy năm không gặp, công chúa vẫn xinh đẹp như vậy.
Vân Tử Sam yêu kiều cười:
- Đa tạ Lãng công tử khen.
Vân Tử Sam nhẹ gật đầu, động tác ung dung ưu nhã, trong đôi mắt đẹp lấp lánh tia sáng kỳ dị.
Vân Tử Sam chân thành nói:
- Lãng công tử đơn độc can đảm xông Thần Hồn Hải, Tử Sam rất lo lắng, không ngờ Lãng công tử chỉ mất vài năm đã danh chấn Thiên Châu. Dân chúng Thần Hồn đại lục kiêu ngạo vì Lãng công tử, nam nhân Vân Tử Sam ta nhìn túng quả nhiên... Không khiến ta thất vọng!
Trăm vạn người hai mặt nhìn nhau, trán nổi gân xanh. Không phải Tiêu Lãng và Vân Phi Dương, Vân Tử Sam là kẻ thù không đội trời chung sao? Sao cảm giác hai người như tình nhân, bây giờ không phải quyết đấu sống chết mà càng giống tán tỉnh, ôn chuyện cũ, ân ân ái ái?
Nhưng ngay sau đó Tiêu Lãng nói một câu làm không khí trong sân nghiêm túc lên:
- Ngươi cũng không làm ta thất vọng, không uổng là nữ nhân có lòng dạ rắn rết!
Bởi vì cùng với câu nói này, người Tiêu Lãng đầy sát khí ngút trời. Tay Tiêu Lãng bỗng xuất hiện một thanh trường kiếm màu xanh. Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng ngửa đầu gầm rống, vô số hải thú hú dài. Thiết giáp thú của Tiêu Lãng múa kiếm hoa trên không trung rồi chỉ vào Vân Tử Sam.
Tiêu Lãng quát to:
- Giết gia gia của ta, tính kế nghĩa phụ của ta, bắt Cô Cô của ta, Liễu Nhã, lần này lại đồ Thần Hồn phủ của ta! Vân Tử Sam, lần này giải quyết ân oán giữa chúng ta đi!
Vân Tử Sam khẽ thở dài:
- Lãng công tử cần gì tức giận như vậy? Lập trường của ngươi và ta khác nhau, vì lợi ích của Vân gia nên nhiều chuyện Tử Sam bị bất đắc dĩ.
Vân Tử Sam nhẹ lắc đầu, nói:
- Tiêu Lãng, ngươi luôn là tình lang lý tưởng trong lòng Tử Sam. Không bằng... Chúng ta biến can qua thành ngọc bạch, cùng nhau thống nhất Thiên Châu? Ta có thể cho ngươi trở thành Đại Đế của Thiên Châu, như thế nào?
Tiêu Lãng lạnh lùng nói:
- Không hứng thú!
Tiêu Lãng nhìn chằm chằm hai người áo đen sau lưng Vân Tử Sam, kiêu ngạo nói:
- Chắc hai vị là sứ giả của Diệt Hồn điện đúng không? Đây là ân oán cá nhân giữa tại hạ và Vân gia. Ta không muốn đối địch với Diệt Hồn điện, xin các ngươi lùi ra đi!
Từ khi người áo đen sứ giả của Diệt Hồn điện, Đại Đế cảnh đến Phi Dương thành vẫn luôn im lặng, giờ nghe Tiêu Lãng nói thì một người ngẩng đầu lên lộ đôi mắt sáng như mặt trời, bên trong đầy giễu cợt, khinh thường.
Người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện mở miệng hỏi:
- Đối địch với Diệt Hồn điện? Ngươi xứng sao?
Người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện dứt lời, không gian trên bầu trời Phi Dương thành chợt đông lại. Tiêu Lãng, Âu Dương Lãnh Yên sắc mặt âm trầm. Tiêu Lãng quét trường kiếm Vô Tình kiếm, một luồng Vô Tình kiếm khí rít gào bay ra.
Tiêu Lãng hét to:
- Ta có xứng hay không thì đánh mới biết! Huyết Tháp, công kích!
Vô Tình kiếm khí rạch phá không gian bắn hướng Vân Tử Sam. Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng ngửa đầu gầm rống, thân thể to lớn chợt vọt ra. Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải phát ra tiếng rồng ngâm điếc tai, khí lưu màu xanh trong cái mồm to bao phủ hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện và Vân Tử Sam.
- Grao! Grao!
Răng rắc!
Vù vù vù vù vù!
Mấy trăm vạn hải thú cùng hành động, cuồng bạo xông hướng Phi Dương thành. Trong một thoáng thiên địa như biến sắc, dường như không gian sắp bị xé rách.
Vân Tử Sam khẽ thở dài:
- Lãng công tử, đúng là bây giờ ngươi không xứng làm kẻ địch của Vân Tử Sam ta. Diệt Thiên sứ giả, Diệt Địa sứ giả, ra tay đi, giết hai súc sinh lông tạp này trước!
Vân Tử Sam bay ra sau, tư thế ưu mỹ như thần nữ bay múa trên bầu trời, mê say trái ti m2w.
- Hừ! Hừ!
Trong hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện có một người lắc mình, bay hướng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải trên bầu trời. Một người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện khác nhẹ vỗ ra một chưởng. Chưởng ấn kia rất nhỏ, không có hơi thở cường đại gì. Chưởng ấn cỡ một thước, so sánh với Vô Tình kiếm khí dài một vạn thước thì thật nhỏ bé, không chịu nổi một kích.
Nhưng mà...
Làm Tiêu Lãng, Âu Dương Lãnh Yên, vô số võ giả không thể tin là chưởng ấn nhẹ nhàng vỗ vào Vô Tình kiếm khí, Vô Tình kiếm khí có thể xé rách Thiên Đế chớp mắt tan rã, như tuyết tan. Màu chưởng ấn nhạt hơn chút, nhẹ nhàng bay ấn vào ngực Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng đang lao tới.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhiều người suýt rớt tròng mắt. Lực phòng ngự cường đại ngang ngửa với Mộc Sơn Quỷ của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng lại mỏng manh trước chưởng ấn này. Thân thể to lớn của Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng nặng nề văng ra ngoài, đập xuống đất dấy lên tiếng nổ điếc tai. Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng vùi sâu vào lòng đất, chỉ lộ ra đôi chân gấu to lớn run rẩy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Bên kia, Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải bị người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện áp sát, một đấm nhẹ nhàng đánh văng ra mấy ngàn thước. Tốc độ của Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải ngang ngửa với Lạc Diệp Tùng vậy mà không tránh thoát nổi, có thể thấy tốc độ của người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện nhanh đến cỡ nào.
Hai con Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng có thể so với Chí Tôn Thiên Đế bị một người, một chiêu đánh trọng thương. Tình hình trước mắt biến đổi như hài kịch làm mọi người ngẩn ngơ.
- Đại Đế!
Mắt Tiêu Lãng lóe tia tuyệt vọng. Có thể khiến hai con thú hoàng Giao long Ngao Cổ, thú hoàng của Loan Luân Hải, Huyết Tháp, thú hoàng Huyết Hải Ma Hùng bị thương nặng như vậy thì chỉ có thực lực cỡ Đại Đế.
Tiêu Lãng biết hôm nay bại cục đã định, không có đường cứu. Lòng Tiêu Lãng dấy lên ngọn lửa, chiến xa Chí Tôn chợt lao ra. Tiêu Lãng một chưởng vỗ Âu Dương Lãnh Yên rớt xuống chiến xa Chí Tôn.
Tiêu Lãng rống to:
- Lãnh Yên, đi ngay đi, bọn họ không dám giết ta!
Âu Dương Lãnh Yên phản ứng lại, lập tức phi độ hư không đi. Cung chủ của Mê Thần cung chính miệng nói không ai được giết Tiêu Lãng nên Âu Dương Lãnh Yên không lo cho an toàn của hắn. Ngược lại có Âu Dương Lãnh Yên ở thì Tiêu Lãng sẽ có điều e ngại.
- Vân Phi Dương, chết đi!
Chí Tôn Thiên Đế hóa thành một luồng sáng vọt tới giữa không trung Phi Dương thành. Trăm vạn thảo đằng thần hồn hiện ra sau lưng Tiêu Lãng, vô số chữ tình vòng quanh trong người hắn, hóa thành phù tự đầy trời bắn hướng Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương chỉ có thực lực Nhân Hoàng cảnh thất trọng, chỉ cần hai người áo đen sứ giả của Diệt Hồn Điện không dám ra tay với Tiêu Lãng thì Vân Phi Dương chết chắc.
← Ch. 0751 | Ch. 0753 → |