Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0807

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0807: Quá vô sỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Lazada


Tiêu Lãng nói dứt khoát mạnh mẽ, thanh âm truyền khắp nơi. Mới đầu các Trinh sát ngẩn ra sau đó mắt trợn trắng. Nhiều Trinh sát tỏ vẻ trơ trẽn với Tiêu Lãng.

Làm người không thể vô sỉ quá mức được.

Cuồng Nhân Thiên Đế và Lăng Phi Tiên công tử chơi? Một Thiên Đế với một võ giả Nhân Hoàng cảnh chơi cái quái gì? Sát Đế đang đứng đó, ai kéo gã? Đây chẳng phải là biến tướng ra lệnh Sát Đế xuống tay sao?

Đúng vậy.

Bên Lăng Đế có nhiều Thiên Đế, hơn mười cường giả cộng với mười vạn cường giả Phiêu Miểu thành. Vấn đề là bên này có một Sát Đế cùng với Quỷ Vũ Sát quân đoàn, chiến trận có lực công kích, phòng ngự kỳ diệu có thể miễn cưỡng đạt tới tình trạng Chí Tôn Thiên Đế. Không nói đến cộng với ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế. Sát Đế mang theo Quỷ Vũ Sát quân đoàn đã có thể càn quét mọi người bên Lăng Đế.

Tiêu Lãng nói rất rõ ràng, hắn và Lăng Đế đứng xem kịch vui. Nói cách khác, Lăng Đế không ra tay thì Tiêu Lãng sẽ không nhúng tay vào. Nếu Lăng Đế hành động vậy Tiêu Lãng cũng sẽ xen vào.

Đừng lấy mạng người? Đúng là buồn cười, đao mang của Sát Đế chém ra là sẽ có một đống người bị băm vằm, ngươi cho rằng đây là đấu võ của con nít sao?

Tóm lại lời của Tiêu Lãng khiến các Trinh sát, người bên Lăng Đế thấy... Quá vô sỉ, rõ ràng là khi dễ người. Tiêu Lãng và Tiêu Ma Thần có thể bắt giữ Đại Đế, thực lực cường đại như vậy dư sức đối kháng cùng Lăng Đế. Giờ phút này, Tiêu Lãng lấy thế đè người, không phải đang khi dễ người thì là gì?

Tiêu Lãng ra lệnh làm mắt Sát Đế sáng rỡ.

Sát Đế rống to:

- Kết trận!

Đừng nói Tiêu Lãng có thể áp chế Lăng Đế, dù không thể thì chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, Sát Đế sẽ bất chấp tất cả giết rồi tính sau. Sát Đế biết rõ tính cách của tiểu chủ tử, đừng nói là đối đầu với Lăng Đế, mấy tháng trước đụng độ Đại Đế Man nhân mà Tiêu Lãng còn làm thịt nữa là.

Cuồng Nhân Thiên Đế hưng phấn hét to:

- Lăng Phi Tiên, gia gia chơi với ngươi!

Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cùng né sang bên, bọn họ không muốn bị đao mang của Sát Đế ngộ thương. Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế định chờ Sát Đế phóng ra công kích xong liền tấn công.

Tiêu Lãng mang theo Âu Dương Ấu Trĩ, nhóm cường giả Nhân Hoàng cảnh bay sang bên kia, người hắn di động chữ tình, một đầu lâu xuất hiện trong tay. Tiêu Lãng cười tủm tỉm, vẫy tay với Lăng Đế.

Tiêu Lãng cao giọng quát:

- Lão Lăng, nào nào, đến bên này xem, tầm nhìn chỗ này rất tốt.

Lăng Đế nheo mắt chỉ còn một khe hở, biểu tình cực kỳ khó xem. Mắt thấy hơn một vạn người sau lưng Sát Đế lóe hồn lực như tia điện, Lăng Đế nhìn hướng gã. Chiến đao trong tay Sát Đế sáng kinh khủng. Lăng Đế tức giận người run run, đôi tay siết chặt kêu răng rắc.

Hôm nay Lăng Đế không muốn đến vì sợ đụng phải Tiêu Lãng.

Bởi vì Tiêu Lãng luôn là người không làm theo lẽc thường, tính cách rất xúc động. Cố tình Tiêu Lãng siêu may mắn, thực lực cường đại, có thể thuần hóa vạn thú, sau lưng có một tàn hồn cường giả nghịch thiên.

Lăng Đế tự hiểu không phải đối thủ của Tiêu Lãng, không nói đến hắn có thể bắt Đại Đế, chỉ nói hắn khống chế được thú hoàng thì Lăng Đế không dám hó hé cái gì. Nếu chiến đấu với Tiêu Lãng, chắc chắn Lăng gia sẽ tan tác.

Biểu tình của Lăng Đế chậm rãi bình tĩnh lại, không nheo mắt nữa, khóe môi cong lên, không biết là giận quá hóa cười hay là cười giễu, hoặc gượng cười.

- Chờ đỡ.

Lăng Đế giơ tay lên, lạnh nhạt nói:

- Tiêu Lãng, ngươi thì tốt rồi, giao hết chuyện cho Trà Mộc, mình thì làm phủi chưởng quầy, cả ngày nhàn nhã. Bổn đế không có thời gian cùng người xem kịch. Chuyện hôm nay ngừng tại đây, cứ đánh giết thì không hay. Tiêu Lãng, ngươi mang người trở về đi, hôm nào kiếm ngươi uống rượu.

Lăng Đế hời hợt nói, không nghe ra có ẩn ý gì, mọi người mờ mịt. Càng khiến người ta ngạc nhiên là Tiêu Lãng gật đầu.

Tiêu Lãng cười nói:

- Được, quả nhiên lão Lăng đủ bằng hữu. Nhớ lần sau đến Tiêu Đế thành uống rượu. Sát Đế, Vô Ngân, còn đứng đó làm gì? Muốn ăn cơm chiều trong này sao? Quay về đi.

Đám người Sát Đế ngẩn ra, không ngờ Tiêu Lãng thay đổi nhanh như vậy. Tiêu Lãng đã lấy Chí Tôn Thiên Đế ra, mang theo Âu Dương Ấu Trĩ bay hướng nam, không ngừng ngoảnh đầu lại phất tay chào.

Sát Đế cắn răng, trầm giọng quát:

- Đi!

Sát Đế mang theo Quỷ Vũ Sát quân đoàn nhanh chóng đuổi theo Tiêu Lãng. Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế bay lên trời, dứt khoát ra đi.

Các Trinh sát nhìn nhau, rất là ngạc nhiên.

Tính cách của Tiêu Lãng luôn không chịu thiệt. Trước kia tại Ma Đế thành, Tiêu Lãng từng moi cho bằng được mấy ngàn vạn huyền thạch. Giờ phút này nếu Tiêu Lãng đã chuẩn bị khai chiến, không lấy chút ích lợi thì sao chịu bỏ qua?

Không nói các Trinh sát của đại gia tộc, dù là ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cũng rất thắc mắc. Trong mắt Sát Đế, võ giả Quỷ Vũ Sát quân đoàn khó thể che giấu thất vọng.

Cuồng Nhân Thiên Đế ôm cục nghẹn, chờ bay ra xa mấy trăm dặm không thấy Phiêu Miểu thành nữa rốt cuộc gã không thể nhìn thêm.

Cuồng Nhân Thiên Đế kêu lên:

- Đại nhân...

Âu Dương Ấu Trĩ nghi hoặc hỏi:

- Đại ca ca, tại sao không đánh?

- Còn đánh cái gì?

Tiêu Lãng ngừng chiến xa. Mọi người lập tức dừng lại. Tiêu Lãng quay người lại nhìn mọi người, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Sát Đế.

Tiêu Lãng thản nhiên nói:

- Cuối cùng Lăng Đế truyền âm cho ta, đã đồng ý dâng lên toàn bộ đầu người ra tay trong Câu Trần sơn mạch!

- Toàn bộ đầu người?

Sát Đế, Quỷ Vũ Sát quân đoàn sau lưng gã nhìn nhau, mừng như điên. Phiêu Miểu gia tộc công kích bọn họ tại Câu Trần sơn mạch có tổng số gần vạn người, toàn bộ đều là tinh anh của Phiêu Miểu gia tộc, còn bao gồm thiếu phủ chủ Phiêu Miểu Bá Thiên của bọn họ! Tuy không thể hoàn toàn nhổ tận gốc Phiêu Miểu gia tộc nhưng dâng lên gần vạn đầu người đủ khiến đám người Sát Đế, Quỷ Vũ Sát quân đoàn bớt khó chịu hơn.

Vô Ngân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế liếc nhau, cùng bật cườiv, lòng nhẹ nhõm. Quả nhiên tiểu chủ tử không có lợi sẽ không ngừng tay.

Âu Dương Ấu Trĩ cũng rất vừa lòng. Âu Dương Ấu Trĩ không quan tâm đầu người, chỉ để ý Tiêu Lãng có cúi đầu không. Đáp án này khiến Âu Dương Ấu Trĩ rất thích, mắt cong lại thành trăng khuyết.

Biểu tình của Tiêu Lãng chợt sa sầm, hắn nhìn chằm chằm vào Sát Đế.

Tiêu Lãng nói:

- Sát Đế, không phải là không muốn giết người Phiêu Miểu gia tộc giúp ngươi nhưng... Hiện tại Lăng Đế là minh hữu của ta, nếu bị ép quá, hắn đầu vào Diệt Hồn Điện thì sẽ càng rắc rối hơn. Quân tử báo thù mười năm không muộn! Nếu các ngươi đã nhịn nhiều năm như vậy thì cần gì để ý chịu đựng thêm một thời gian nữa? Tiêu Lãng ta hứa chỉ cần khi ta đối kháng với Vân Tử Sam mà không chết thì nhất định sẽ san bằng Phiêu Miểu gia tộc giúp các ngươi. Đương nhiên với điềuk iện là chuyện hôm nay sẽ không lặp lại. Nếu không thì Sát Đế, ngươi không cần nhận chủ nhân như ta nữa.

Sát Đế nghe Tiêu Lãng nói rất là xấu hổ, quỳ một gối xuống, hai tay cong, cúi đầu.

Sát Đế trầm giọng nói:

- Đa tạ chủ nhân, nguyện thề sống chết truy tùy, tuyệt không hai lòng!

Vù vù vù vù vù!

Hơn một vạn Quỷ Vũ Sát quân đoàn cùng quỳ một gối, đồng thanh kêu lên:

- Thề sống chết truy tùy đại nhân, không bao giờ rời bỏ!

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

- Đứng lên đi.

Tiêu Lãng nhìn một vòng, bao gồm ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế.

Tiêu Lãng mở miệng nói:

- Các ngươi theo ta đã lâu, chắc đều biết tính của ta. Con người ta nặng cảm tình, thích có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia. Các ngươi ở bên ngoài gặp bất cứ chuyện gì chỉ cần bên mình có lý thì ta sẽ chống giúp các ngươi. Chỉ cần Tiêu Lãng ta còn sống thì không ai có thể khi dễ các ngươi. Đương nhiên nếu làm ác, xúc phạm giới hạn của ta thì ta sẽ trở mặt.

- Vâng thưa đại nhân!

Lần này ngay cả ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cũng quỳ một gối xuống. Tiêu Lãng ở trong mắt mọi người đã không đơn giản là một thiếu niên thân thiện, hắn là bá chủ tuyệt đối, thủ lĩnh cùng chung vinh nhục.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1207)