Vay nóng Homecredit

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0813

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0813: Bốn người
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


Kế chèn ép đám người Nhàn Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế phá sản, dù sao bỗng nhiên gây sự với người ta, nếu đồn ra thì thật khó nghe. Tiêu Lãng hơi hối hận, sớm biết như vậy hôm ở bên ngoài Phiêu Miểu thành hắn nên hốt Lăng Đế một mẻ.

Báu vật không cần thiết nhạn trong đại hôn đã bị bán đấu giá rất nhiều. Báu vật Tiêu Lãng đưa cho Trà Mộc cũng bị tống đi đấu giá. Tiêu Lãng đường đường là bá chủ tây bộ, điện chủ đệ nhất thương hội trong thiên hạ lại vì thiếu huyền thạch mà nhức đầu. Nếu để người ta biết chắc họ sẽ cười rụng răng.

Thần Hồn phủ còn có năm mạchk khoáng lớn, nhường ra một cái hì còn bốn. Trong mạch khoáng có huyễn thạch, huyền thạch đào không hết. Vấn đề ở chỗ trong phút chốc khó thể đào ra. Những mạch khoáng bị khai quật nhiều năm, đã sâu dưới lòng đất trăm vạn thước, một chuyến ra vào mất một tháng. Tuy Trà Mộc tăng số người đào bới nhưng không thể gảm cơn khát hiện giờ.

Mỗi tháng Tu La điện thu vào khá khẩm nhưng trước mắt chưa hoàn toàn thu phục Tu La điện, người bên dưới lén chiếm đoạt làm của riêng. Mỗi thành trì đều cóp hân điện Tu La điện, Thiên Châu có bao nhiêu thành trì? Dù Trà Mộc có ba đầu sáu tay thì khó thể giải quyết hết trong thời gian ngắn. Lại nói Trà Mộc không dám làm gắt quá, phải đi từng bước một, nếu không thì sẽ tổn thương đến căn cơ.

- Hay là mượn?

Nếu không có cách nào kiếm được huyền thạch trong thời gian ngắn thì Tiêu Lãng nghĩ đến mượn. Dù sao ai cũng biết tài sản của Tiêu Lãng, không sợ thiếu nợ không trả. Nếu Tiêu Lãng hỏi mượn đám người Âu Dương Thúy Thúy chắc gom mỗi người một chút, sẽ mượn được một, hai ức huyền thạch. Âu Dương gia ra một Đại Đế, gia tộc truyền thừa mấy vạn năm, giàu nhất nước.

Mượn huyền thạch là chuyện rất mất mặt, nếu thật tình không có cách nào thì cuối cùng đành mặt dày. Tiêu Lãng nhức đầu trở về hậu viện của mình, nhíu mày thầm nghĩ đây mới là đệ lục trọng, nếu tu luyện đến đệ thất trọng thì làm sao đây? Chẳng phải là sẽ tiêu hao mấy chục ức huyền thạch sao?

Đông Phương Hồng Đậu biết Tiêu Lãng xuất quan thì hôm nay không đi ra ngoài chơi, cố ý cùng Tiêu Lãng.

- Tiêu lang, sao mặt ủ mày chau vậy?

Tính cách của Đông Phương Hồng Đậu rất hiếu động, trừ tu luyện ra cơ bản không ở yên được, đi dạo lung tung, gần như thăm hết mọi ngõ ngách tây bộ.

Tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể rất nguy hiểm, Tiêu Lãng không nói cho Đông Phương Hồng Đậu. Nhưng Tiêu Lãng không giấu việc nhỏ thiếu huyền thạch, lòng đau khổ nói cho nàng nghe.

Đông Phương Hồng Đậu không an ủi mà nhíu mày cùng Tiêu Lãng nghĩ cách. Đông Phương Hồng Đậu ngồi bên cạnh Tiêu Lãng, ôm tay hắn. Hai người dựa vào nhau, trầm ngâm nghĩ cách.

Tiêu Lãng nghĩ một lúc vẫn không có cách tốt giải quyết việc gấp này, hắn day chân mày.

Tiêu Lãng cười nói:

- Được rồi, nếu thật tình không có cách thì ta đi chỗ Âu Dương đại nhân mượn cũng được. Nàng đừng rầu rĩ theo ta, cái đầu nhỏ của nàng có thể nghĩ ra cách tốt sao?

Đông Phương Hồng Đậu nhún mũi nhỏ, trừng Tiêu Lãng. Đông Phương Hồng Đậu ngồi thẳng dậy, biểu tình nghiêm túc.

Đông Phương Hồng Đậu mở miệng nói:

- Ngươi tu luyện cần huyền thạch quá nhiều, muốn có huyền thạch thì chỉ có thể nghĩ cách lấy từ chín siêu cấp thế gia. Tiêu lang, ngươi không muốn mượn thì ta đành tìm thứ gì tốt đổi với bọn họ. Hoặc là... Ngươi có thể ấy hàng tồn của Tinh Thần điện chủ, và hỏi xem tàn hồn của Tà Chủ có tích trữ gì không?

Tiêu Lãng kinh ngạc nói:

- A? Tiểu Hồng Đậu nhà ta thông minh như vậy?

Đông Phương Hồng Đậu nói có lớp có lang, phân tích rõ ràng.

Tiêu Lãng sớm nghĩ đến chuyện này. Chắc Tinh Thần điện chủ không có nhiều hàng tồn, gia tộc bọn họ có nhiều con dân ở trong thiên mộ của Tà Chủ, nhiều người cần tu luyện mà Tinh Thần điện chủ không thu vào được một nửa viên huyền thạch, Tiêu Lãng không muốn cướp bóc gã. Còn tàn hồn của Tà Chủ, một tàn hồn thì có hàng tồn gì được? Trừ phi lấy thi thú trong thiên mộ của Tà Chủ ra bán.

Thi thú không đáng giá, thi hoàng, thi đế thì có giá nhưng Tiêu Lãng sẽ không bán. Trong thiên mộ của Tà Chủ, thi đế có thần binh Chí Tôn, bán nó hoặc bán Vô Tình kiếm dự đoán được khoảng một ức huyền thạch. Nhưng Tiêu Lãng luyến tiếc.

Tuy nhiên, Đông Phương Hồng Đậu cho Tiêu Lãng một phương hướng mới, dùng thứ gì trao đổi với Chí Tôn Thiên Đế, hoặc đổi với đám người Mê Thần Cung, Hồng Mông tôn giả.

Tiêu Lãng ngẫm nghĩ thứ mình có. Không thể bán Thần Hồn phủ, không thể bán Tu La điện, không thể bán Vô Tình kiếm. Có thể bán chiến xa Chí Tôn nhưng không đáng bao nhiêu huyền thạch. Không thể bán thiên mộ của Tà Chủ mà chắc cũng không ai mua. Bán mạch khoáng? Cái này là bán đứt lúa giống!

Tiêu Lãng trầm ngâm nói:

- Ta còn có thứ gì đáng giá đây?

Tiêu Lãng ngẫm nghĩ có thứ gì không cần lấy đi trao đổi huyền thạch. Cuối cùng Tiêu Lãng nghĩ tới Hải Để thần phủ.

- Không bằng... Lấy tin tức Hải Để thần phủ đổi chút huyền thạch?

Tiêu Lãng ngẫm nghĩ lại cảm thấy không ổn, dù sao đây là một cái hố! Cấm chế đại điện mà cung chủ của Mê Thần Cung không mở ra được thì chắc chắn người khác cũng không thể. Lùi một vạn bước, cho dù mở ra được thì sao? Bên trong có một tàn hồn Thiên Ma Đại Đế, dù là cường giả Bán Thần cảnh đi vào cũng đủ chết. Thiên Ma Đại Đế là chí cường giả cực kỳ gần với thượng cổ chư thần.

Tiêu Lãng lại nghĩ một cách:

- Không thì... Bán đám Huyết Tháp?

Tiêu Lãng nói xong tự cười. Đám Huyết Tháp chỉ là bằng hữu của Tiêu Lãng, đừng nói không bán được, cho dù có bán cũng không ai dám mua đi?

Đông Phương Hồng Đậu nhìn Tiêu Lãng một lúc nhíu mày, lát sau cười khổ, trong mắt nàng tràn ngập đau lòng. Sao Đông Phương Hồng Đậu không biết Tiêu Lãng gánh áp lực lớn? Đông Phương Hồng Đậu rất cố gắng tu luyện nhưng... Thân thể Huyền Âm của nàng sau khi bị Tiêu Lãng phá thì tốc độ tu luyện chậm rất nhiều, nàng bất lực. Giờ phút này, Đông Phương Hồng Đậu chỉ có thể nắm chặt tay Tiêu Lãng, hy vọng truyền chút an ủi cho hắn.

- Đúng rồi...

Tiêu Lãng nghĩ đến Huyết Tháp chợt nhớ một chuyện.

Loan Luân Hải lớn như vậy chắc bên trong có rất nhiều thiên tài địa bảo đi? Không bằng đi hỏi Huyết Tháp xem có thứ tốt gì không, nếu chúng nó không cần dùng thì có thể đổi huyền thạch. Tuy thú hoàng có trí tuệ ngang bằng người nhưng rốt cuộc không phải con người, không biết dùng nhiều báu vật. Bọn chúng chiếm lĩnh Loan Luân Hải, báu vật bên trong đều thuộc về chúng nó, không chừng thật sự có thứ tốt.

- Được rồi, ngày mai đi Loan Luân Hải! Ha ha ha ha ha ha! Hồng Đậu nhà ta thông minh nhất.

Tiêu Lãng nghĩ thông, cười to ôm Đông Phương Hồng Đậu, hôn mạnh một cái. Đông Phương Hồng Đậu nghe khen thì mặt đỏ bừng, càng quyến rũ hơn. Tiêu Lãng nhìn phong tình thiếu phụ, tinh thần rung động.

Tiêu Lãng chợt nhớ một việc, bí hiểm nhỏ giọng nói với Đông Phương Hồng Đậu:

- Hồng Đậu!

- Có chuyện này ta muốn bàn với nàng, tất nhiên nếu nàng không đồng ý thì cứ xem như ta không nói.

Đông Phương Hồng Đậu thấy Tiêu Lãng biểu tình nghiêm túc thì trách móc:

- Giữa chúng ta còn cần nói như vậy sao? Ngươi nói đi, chỉ cần ta làm được thì không thành vấn đề!

Tiêu Lãng cười gian, tới gần nhỏ giọng nói với Đông Phương Hồng Đậu:

- Thời gian trước là Hòa Nhi và Nhã Nhi hầu hạ ta, không bằng... Đêm nay nàng cũng tham gia?

- A? Lưu manh!

Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy mặt đỏ rực, vừa giận vừa xấu hổ. Từ nhỏ Đông Phương Hồng Đậu sống trong đại gia tộc, chú ý giữ lễ, nàng không ngoan ngoãn nghe lời như Hòa Nhi. Bây giờ Đông Phương Hồng Đậu nghe chuyện dâm đãng như vậy thì xấu hổ không chịu nổi, định che mặt bỏ chạy.

Tiêu Lãng nghe Đông Phương Hồng Đậu mắng, lộ vẻ thất vọng nhưng vẫn cười nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Ta chỉ thuận miệng nói, nếu Hồng Đậu không thích thì xem như ta chưa từng nói. Ha ha ha ha ha ha!

Đông Phương Hồng Đậu đi tới cửa, ngoái đầu lại thấy vẻ thất vọng của Tiêu Lãng, lại thấy ánh mắt xin lỗi của hắn.

Đông Phương Hồng Đậu cắn môi, giậm chân, nhỏ giọng nói:

- Nếu Tiêu lang thật sự muốn thì... Đêm nay... Đêm nay kêu Nhã tỷ và Hòa Nhi muội muội đến phòng của ta đi. Chỉ... Chỉ lần này...

Tiêu Lãng nghe Đông Phương Hồng Đậu nói mắt sáng rỡ, cười khờ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1207)