← Ch.0849 | Ch.0851 → |
Tiêu Lãng tỏa định Vô Ngân Thiên Đế, truyền âm hỏi:
- Vô Ngân, ngươi xác định không?
Tiêu Lãng thậm chí không nói cho đám người Đông Phương Hồng Đậu, Hòa Nhi, Liễu Nhã việc hắn đi cấm địa cổ thần, chỉ để lại một phong thư cho Sát Đế. Nếu trong ba năm Tiêu Lãng chưa trở về thì Sát Đế giao cho Trà Mộc mở ra, không ngờ Vô Ngân Thiên Đế trước tiên tính ra?
Vô Ngân Thiên Đế cười tủm tỉm gật đầu. Tiêu Lãng thấy vẻ mặt tràn đầy tự tin của Vô Ngân Thiên Đế, nhớ đến thần thông bói toán quái dị của gã, gật đầu. Tiêu Lãng dẫn Vô Ngân Thiên Đế đi ra phủ thành chủ, dùng siêu cấp truyền tống trận đi Ma Đế thành.
Tiêu Lãng vừa xuất hiện tại Ma Đế thành thì trên quảng trường xôn xao, một đống người quỳ xuống.
- Tham kiến đại nhân!
Tuy lúc trước Tiêu Lãng từng đại náod Ma Đế thành nhưng giờ mọi người tâm phục khẩu phục quỳ lạy, cuồng nhiệt nhìn hắn. Bởi vì Tiêu Lãng cứu bọn họ, hắn cứu tất cả mọi người.
- Đứng lên hết đi.
Tiêu Lãng kêu Vô Ngân Thiên Đế dẫn hắn trực tiếp bay hướng phủ thành chủ, ở giữa không trung gặp Ma Đế dẫn người đến nghênh đón. Tiêu Lãng từ chối Ma Đế mời tiệc, truyền tống đi Bắc Minh.
Tiêu Lãng đến Bắc Minh cũng gặp người ta quỳ lạy, ngay cả Thiên Đế Bắc Minh rất khách sáo với hắn, không dám ra vẻ ta đây. Không nói đến Tiêu Lãng cứu người trong thiên hạ, dù tính thực lực thì mấy Thiên Đế của Bắc Minh không bằng ngón út của hắn.
Tiêu Lãng khiến Vô Ngân Thiên Đế dẫn hắn bay đi, giờ mới có thời gian hỏi:
- Vô Ngân, ngươi biết ta sẽ đi đâu sao?
Vô Ngân Thiên Đế lắc đầu, nói:
- Hai ngày trước ta có trực giác mơ hồ nên tùy tiện bói một que cho đại nhân, phát hiện đại nhân sắp đi xa, chuyến đi rất nguy hiểm, tiền đồ chưa biết. Vô Ngân tính một que cho mình, mơ hồ biểu minh có lẽ gần đây ta sẽ có cơ duyên siêu lớn. Hôm nay đại nhân kêu chúng ta đến nói ngươi sắp đi, Vô Ngân kết luận là cơ duyên lớn có liên quan đến chuyến đi của đại nhân.
- A...
Tiêu Lãng trợn trắng mắt, biểu tình nghiêm túc nói:
- Vô Ngân, ngươi đi về đi. Lần này đi theo ta chắc chắn ngươi không có cơ duyên lớn gì, chín phần trăm mất mạng. Ta còn tưởng ngươi tính quẻ đại cát, vì một cơ duyên lớn mờ mịt mà ngươi dám tùy tiện đi theo ta?
Trong lòng Tiêu Lãng hơi nghi ngờ thiên đạo bói toán, nên tính thì không tính chính xác, không nên tính thì lại tính mơ hồ. Cấm địa cổ thần là nơi như thế nào? Đó là mộ địa của cổ thần, Tiêu Lãng không biết bên trong nguy hiểm đến mức nào. Thanh Mộc Ngọc còn nói Tiêu Lãng có tám phần trăm mất mạng, chút thực lực của Vô Ngân Thiên Đế đi vào chẳng phải là chịu chết sao? Rất có thể sẽ liên lụy Tiêu Lãng.
Vô Ngân Thiên Đế mỉm cười hỏi:
- Đại nhân có biết ta chờ cơ duyên lớn này bao lâu rồi không? Thiên đạo của ta vẫn không đột phá, lần này xem như có chết thì ta quyết liều một phen. Nhưng ta tin tưởng mình cảm ngộ thiên đạo, lần này tuyệt đối sẽ không liên lụy đại nhân!
Tiêu Lãng thấy Vô Ngân Thiên Đế biểu tình kiên quyết thì không tiện nói thêm, hai người bay nhanh hướng Khuynh Thành sơn.
Hai ngày sau, Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đến dưới Khuynh Thành sơn. Thủ Sơn nô bỗng vô cùng cung kính với Tiêu Lãng làm hắn không thói quen. Lần này không cần Tiêu Lãng leo núi, Thanh Mộc Ngọc tự đi xuống đón hai người lên. Thanh Mộc Ngọc, Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế mới vào Mê Thần Cung thì một tiểu thú xông đến chui vào ngực Tiêu Lãng.
- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu Bạch, một thời gian không gặp mà ngươi vẫn không có biến đổi gì!
Tiêu Lãng ôm Huyễn ma thú Tiểu Bạch đi theo Thanh Mộc Ngọc vào trong chủ điện.
Thanh Mộc Ngọc cười giải thích với Tiêu Lãng:
- Huyễn ma thú của ngươi đại khái còn cần một năm nữa. Độ mạnh linh hồn của nó sắp đến thực lực Thiên Đế nhưng dù có đến thực lực Thiên Đế thì sẽ không giúp ích gì nhiều cho ngươi.
Tiêu Lãng mỉm cười nói:
- Ha ha ha ha ha ha!
Tiêu Lãng không giải thích gì. Huyễn ma thú Tiểu Bạch là đồng bạn từ nhỏ của hắn. Đối với Tiêu Lãng, dù thực lực của Huyễn ma thú Tiểu Bạch có cường đại hay không cũng không sao. Dù Huyễn ma thú Tiểu Bạch có đạt đến thực lực Thiên Đế, Đại Đế thì vẫn là Tiểu Bạch của hắn.
Vô Ngân Thiên Đế ngẩn ra, nhìn kỹ Huyễn ma thú Tiểu Bạch, thấy mắt nó đen thẩm như có sức hút kỳ diệu. Vô Ngân Thiên Đế giật nảy mình, không ngờ một con tiểu thú nho nhỏ sắp đến thực lực Thiên Đế. Tiêu Lãng là quái vật, người và thú đi theo hắn cũng đều là quái vật.
Tiêu Lãng nói thẳng ý đồ đến đây. Thanh Mộc Ngọc biểu tình nghiêm túc trầm ngâm thật lâu.
Thanh Mộc Ngọc nói:
- Tiêu Lãng, nếu ngươi đã nhất quyết đi vào thì ta không ngăn cản. Bây giờ ta nói với ngươi tư liệu liên quan cấm địa cổ thần có trong Mê Thần Cung, hy vọng sẽ giúp ích cho ngươi.
Tiêu Lãng gật đầu. Vô Ngân Thiên Đế lại lần nữa giật mình. Cấm địa cổ thần? Nghe tên đã thấy kinh khủng. Nhưng Vô Ngân Thiên Đế càng hưng phấn hơn, càng kiên quyết lần này gã sẽ gặp cơ duyên lớn.
Thanh Mộc Ngọc biết Vô Ngân Thiên Đế đi chung với Tiêu Lãng nên không e dè gã.
Thanh Mộc Ngọc chậm rãi nói:
- Thời kỳ thượng cổ, Thiên Châu ra nhân tài lớp lớp, xuất hiện rất nhiều đại thần, đều là cường giả trên Bán Thần cảnh. Cụ thể mạnh bao nhiêu thì không ai biết. Sách cổ ghi chép Thiên Châu từng là một khối nguyên vẹn, sau này Thiên Võ đại thần và Phàm Tâm đại thần chiến đấu, kết quả chia Thiên Châu thành bốn, năm mảnh, mới xuất hiện Đông vực, Tây hoang, nam Man và Bắc Minh!
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế giật mình kêu lên:
- Cái gì?
Người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế run lên. Hai đại thần chiến đấu đánh đến nỗi Thiên Châu thành bốn, năm mảnh? Đó là thần thông, sức chiến đấu kinh khủng cỡ nào.
Thanh Mộc Ngọc không thấy ngạc nhiên khi Vô Ngân Thiên Đế, Tiêu Lãng giật mình.
Thanh Mộc Ngọc tiếp tục bảo:
- Đây là ghi trong sách cổ, tình huống không kiểm chứng cụ thể được. Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết thật ra cường giả Bán Thần cảnh không tính là thần, không là nửa thần! Đại thần mới chính là thần. Thần và người khác biệt từ bản chất, giống như khác nhau giữa võ giả Chúng Sinh cảnh và Thiên Đế. Nếu phụ thân dốc hết sức có thể đập vỡ Khuynh Thành sơn. Cho nên các thần thượng cổ đại chiên đập vỡ Thiên Châu thành nhiều mảnh cũng rất bình thường.
Huyết Tháp có thể một chưởng đập nát Thần Khải sơn cao mấy vạn thương, Thanh Mộc Thạch có thể đập vỡ Khuynh Thành sơn đúng là bình thường. Tiêu Lãng từng thấy đám người Thanh Mộc Thạch ra tay, uy lực to lớn, san bằng một ngọn núi, thành trì là dễ như chơi. Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế suy nghĩ kỹ càng, không giật mình nữa.
Thanh Mộc Ngọc khẽ thở dài:
- Lúc thượng cổ Thiên Châu xảy ra chuyện cực kỳ quái dị, các thần bỗng nhiên biến mất. Khi đó thượng cổ có ít nhất năm đại thần nhưng cùng một lúc biến mất, không có tin tức. Ngàn năm sau, một võ giả Thiên Đế vô tình tiến vào cấm địa cổ thần mới xác định đám cổ thần đều chết hết. Không người nào biết là ai giết cổ thần, khi đó xảy ra chuyện gì. Lúc ấy Thiên Đế đi ra bị trọng thương, ba tháng sau đã chết. Rất nhiều võ giả Thiên Đế đi vào cấm địa cổ thần, muốn tìm cơ duyên lớn nhưng cuối cùng là mấy vạn Thiên Đế chết đi, không ai đi ra nữa. Nhiều năm qua chỉ có bốn người đi ra, ba người... Hoàn toàn không có ký ức trong cấm địa cổ thần. Người duy nhất có trí nhớ là Diệt Hồn. Diệt Hồn là người duy nhất đạt được cơ duyên trong cấm địa cổ thần, đột phá cường giả Bán Thần cảnh.
Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế hút ngụm khí lạnh. Mấy vạn Thiên Đế đi vào chỉ có năm người còn sống đi ra, tỷ lệ tử vong thế này mà tám phần gì? Cỡ chín mươi chín phần trăm rồi.
← Ch. 0849 | Ch. 0851 → |