Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0862

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0862: Khốn đốn bốn bề
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Lazada


Sau khi Tiêu Lãng vào cấm địa cổ thần Vân Tử Sam mới đi vào, nàng rất hiểu cấm chế trong cấm địa cổ thần, cũng biết cách xông quan? Tiêu Lãng còn có lệnh bài trong cấm địa cổ thần? Vân Tử Sam có thể khống chế cấm chế giết Tiêu Lãng?

Tiêu Lãng không lên tiếng, trong óc nhanh chóng nghĩ thông mấy vấn đề. Nếu Vân Tử Sam vào trước Tiêu Lãng thì chắc chắn Thanh Mộc Ngọc sẽ nói ngay. Hoặc là Thanh Mộc Ngọc cấu kết với Vân Tử Sam hại Tiêu Lãng.

Mặc kệ như thế nào.

Tiêu Lãng biết hắn gặp một vấn đề cực kỳ khó khăn. Vân Tử Sam kỳ trí như yêu, nàng sẽ không làm chuyện không có nắm chắc. Vân Tử Sam dám xuất hiện thì có mười phần nắm chắc giết Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát sau khóe môi cong lên, biến tràn đầy yêu khí.

Tiêu Lãng mỉm cười nói:

- Thần phục? Thần phục như thế nào? Ta thần phục rồi công chúa điện hạ sẽ tha cho ta, không nhớ mối thù xưa sao?

Vân Tử Sam mỉm cười, gật đầu, nói:

- Chỉ cần ngươi thần phục ta thì đương nhiên ta sẽ không giết ngươi. Tiêu Lãng, nhân tài như ngươi thì làm sao Tử Sam nỡ giết?

Tiêu Lãng xòe hai tay nói:

- Vậy được rồi.

Tiêu Lãng thản nhiên nói:

- Ta thần phục nàng! Công chúa điện hạ, công chúa đi vào từ khi nào? Công chúa đang cầm thứ gì vậy? Trông hơi đáng sợ.

Vân Tử Sam mỉm cười, lắc đầu, buồn cười nhìn Tiêu Lãng.

Vân Tử Sam nói:

- Đừng dùng trò khôn vặt đó. Tiêu Lãng, nếu nói trên đời này ai hiểu rõ ngươi nhất thì không phải Đông Phương Hồng Đậu, không phải Liễu Nhã, càng không là Hòa Nhi mà là Tử Sam! Luyện hóa bản mệnh nhân ngẫu đi, đó mới là thật sự thuần phục!

Tiêu Lãng nhíu mày, khó xử nói:

- Ta biết bản mệnh nhân ngẫu, có thu được mấy bản mệnh nhân ngẫu nhưng không biết luyện. Công chúa dạy ta đi.

Vân Tử Sam cười lạnh, mắt lóe tia tàn nhẫn, hét to:

- Hừ! Hừ! Tiêu Lãng, cái chết ngay trước mắt mà ngươi còn dùng thủ đoạn nhỏ này? Kéo dài thời gian có ý nghĩa? Ngươi cho rằng còn ai có thể cứu ngươi? Tàn hồn kia sao? Lúc trước nàng có ước định với điện chủ sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến giữa ta và ngươi. Ngươi chết tâm đi!

Tiêu Lãng cười khổ nói:

- Tử Sam, ta thật sự không biết luyện hóa. Công chúa dạy ta thì ta sẽ luyện hóa ngay, dâng lên hai tay, như thế nào?

Vân Tử Sam khẽ thở dài:

- Ài...

- Đừng đùa nữa, Tử Sam không hiểu ngươi sao? Đừng nói là luyện hóa bản mệnh nhân ngẫu, dù kêu ngươi quỳ xuống chắc ngươi thà chịu chết. Con người như ngươi cứng đầu nhất. Lúc trước Tử Sam vì nhìn lầm mà hờ hững với ngươi, mất cơ hội cùng ngươi nắm tay một đời ngươi tâm cao khí ngạo như vậy làm sao chịu thần phục người khác? Thôi, Tiêu Lãng, ta chỉ hỏi ngươi một câu, nếu lúc trước... Ta không phán đoán sai lầm thì chúng ta có cơ hội cùng một chỗ sao?

Tiêu Lãng không lừa Vân Tử Sam nữa, khóe môi cong lên đùa cợt.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Nói những thứ này có ý nghĩa sao? Giữa ngươi và ta chỉ có phân sinh tử! Vân Tử Sam, đến đây đi, để ta xem thủ đoạn của ngươi!

Vân Tử Sam buồn bã thở dài, lệnh bài đen trong tay nàng tỏa sáng bốn phía. Mấy cây cột bên cạnh Vân Tử Sam sáng lên. Hình ảnh tiếp theo khiến linh hồn Tiêu Lãng run lên.

- Grao!

- Két!

- Xì xì!

Phù điêu trên bốn cây cột bên cạnh Vân Tử Sam sống lại, bốn con quái thú xuất hiện trên mặt đất. Thân hình quái thú không lớn, chỉ dài hơn mười thước. Trong bốn quái thú có một con rắn to màu vàng, một con hổ đen có hai đầu, một con long mã lưng có bốn cánh tím, đầu rồng mình ngựa. Cuối cùng là quái thúv giống con ếch nhưng chỉ có hai chân, đứng thẳng.

Bốn con quái thú đều là loại Tiêu Lãng chưa từng thấy qua, chúng đều chết, giống như thi đế dù mắt tỏa sáng nhưng trong người không có sự sống.

Vốn dựa theo tình huống Thiên Châu thì thân thể bốn quái thú hơn mười thước, không tính là mãnh thú, chỉ có thể xem như dã thú. Thực lực như Tiêu Lãng có thể đấu một lúc với thú hoàng, nhưng bốn con thi thú nho nhỏ cho hắn cảm giác cực kỳ quy hiểm, giống như đối diện bốn con thú hoàng sống.

Hoang thú!

Tiêu Lãng nghĩ dến một loại khả năng, thượng cổ không có mãnh thú, hải thú mà chỉ có hoang thú. Nghe nói Thiên Vũ đại thần thượng cổ thần phục ức vạn hoang thú thành tựu địa vị đại thần.

Phù điêu nơi này không thể là mãnh thú bây giờ, hơn nữa thân thể chúng nhỏ mà có áp lực khủng bố đến thế, chắc chắn là hoang thú rồi.

Vù vù vù vù vù!

Bốn con thi thú quái thú hóa thành tàn ảnh vọt hướng Tiêu Lãng. Tiêu Lãng không kịp nghĩ nhiều, thân thể nhanh chóng lùi ra sau. Chữ tình rít gào bay ra, phóng Tình Thương.

Tình Thương có thể thuần hóa vạn vật, thi thú cũng là thú, Tiêu Lãng nghĩ dù không thể thuần hóa thì cũng sẽ có chút ảnh hươngr đi?

Nhưng mà...

Tiêu Lãng đoán sai rồi. Mười vạn chữ tình đánh vào người bốn con thi thú nhưng không chút ảnh hưởng. Con rắn to vàng há to mồm, một tia chớp vàng xé gió bay đến, tốc độ nhanh đến nỗi Tiêu Lãng có năng lực phản ứng siêu mạnh mà chỉ có thể hơi nhúc nhích tránh khỏi chỗ hiểm.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Tia chớp vàng bắn trúng đùi Tiêu Lãng, đùi bốc khói, một miếng thịt bị nướng khét, xương cháy đen như mực. Tiêu Lãng rên rỉ, cắn răng cố nén, lùi ra sau. Thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra khỏi lưng Tiêu Lãng, nhanh chóng chữa trị. Lòng Tiêu Lãng rất hoảng loạn.

Lực phòng ngự hiện tại của Tiêu Lãng miễn cưỡng bằng Chí Tôn Thiên Đế, thế nhưng con rắn vàng tùy tiện công kích đã làm hắn bị thương. Thực lực của mấy con quái thú này không cần hỏi, chắc chắn cỡ thú hoàng sống.

Vù vù vù vù vù!

Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh nhưng thiên mã có bốn cánh màu tím càng nhanh hơn, hóa thành ảo ảnh. Tiêu Lãng cảm giác mắt hoa lên, một cái đầu rồng đập xuống đầu hắn, định nuốt tọn.

Mắt Tiêu Lãng lạnh lùng nói:

- Muốn chết!

Liệt Thần Thủ chộp hướng đầu rồng. Vang tiếng nổ điếc tai, người Tiêu Lãng như diều đứt dây văng ra ngoài. Long Mã cũng bay ngược mấy chục thước, đầu hỗn độn nhưng không bị tổn thương nặng.

- Lực phòng ngự của hoang thú này khủng bố quá, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ chết tại đây.

Tiêu Lãng liếc mắt Vân Tử Sam đứng ở phía xa, thấy nàng không định ra tay, mỉa mai nhìn bên này. Dường như Vân Tử Sam hớn hở nhìn bốn con mèo bắt một con chuột nhỏ.

- Bắt lấy Vân Tử Sam, nếu không thì chỉ có đường chết!

Lòng Tiêu Lãng xoay chuyển suy nghĩ nhanh. Nơi này có nhiều cột đá, nếu Vân Tử Sam lại kêu gọi ra mấy con thi thú hay lợi dụng lệnh bài khống chế cường giả đại thần đã chết đứng đằng trước thì Tiêu Lãng sẽ chết ngay trong một chiêu.

Vù vù vù vù vù!

Vô Tình kiếm liên tục bắn ra kiếm khí, đánh ra Tình Thương. Tiêu Lãng ngăn bốn con thi thú đến gần, nhanh chóng xông hướng Vân Tử Sam.

Vân Tử Sam không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Tiêu Lãng tăng phần châm chọc. Chờ Tiêu Lãng đến gần mấy ngàn thước, Vân Tử Sam nhẹ nhún chân ngọc bay ngược ra sau, tư thế xinh đẹp như chuồn chuồn lướt trên mặt nước.

Vân Tử Sam liên tục bay ra sau, lệnh bài chớp lóe ánh sáng. Vân Tử Sam lướt qua cột đá nào là ánh sáng bùng lên, từng con thi thú trong phù điêu sống lại gầm rống lao hướng Tiêu Lãng.

Chỉ chốc lát sau Tiêu Lãng bị mười con thi thú bao vây, bốn bề khốn đốn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1207)