Vay nóng Tinvay

Truyện:Yêu Giả Vi Vương - Chương 0886

Yêu Giả Vi Vương
Trọn bộ 1207 chương
Chương 0886: Làm việc không có suy nghĩ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1207)

Siêu sale Shopee


Lấy lại công bằng cho Tiêu Ma Thần? Bồi thường phí ngộ công, tinh thần tổn thất? Tiền thuốc cho Cuồng Nhân Thiên Đế?

Lãnh Đế suýt xỉu. Cầu hôn không được chuyển sang trấn lột sao? Phí ngộ công, tinh thần tổn thất là cái gì? Hình như là Cuồng Nhân Thiên Đế đánh Lăng Phi Tiên mới dúng, tại sao kêu người ta bồi thường tiền thuốc cho Cuồng Nhân Thiên Đế?

Hình tượng của Tiêu Lãng xoay chuyển một trăm tám mươi độ trong mắt mọi người. Âu Dương Tà quay đầu đi tỏ rõ không quen Tiêu Lãng. Lãnh Tình Nhi thì tức điên, ngực phập phồng, người run run.

Keng keng keng!

Lãnh Tình Nhi trước giờ nữ nhân ngực to màu não rỗng, giờ tức quá bất chấp tất cả, một thanh trường kiếm màu đỏ xuất hiện trong tay. Lãnh Tình Nhi định công kích Tiêu Lãng.

Lãnh Đế thấy vậy vội lắc người bắt chặt tay Lãnh Tình Nhi:

- Tình Nhi, lui lại!

Chuyện đã hỗn loạn rồi, Lãnh Tình Nhi làm bậy kiểu này chẳng phải là cho Tiêu Lãng cơ hội nổi giận sao? Rõ ràng Tiêu Lãng đến gây chuyện, nếu làm lớn vụ việc thì e rằng Lãnh Đế thành sẽ bị hủy.

Lãnh Đế cầm tay Lãnh Tình Nhi xong phất tay sai người hầu đưa nàng xuống, cũng xua đám người Nhàn Long Vũ, điệt tử của Nhàn Đế, Âu Dương Tà, Loan Tử Khanh, tôn tử của Loan Nguyệt Thiên Đế, Ma Tiêu đi. Nếu chuyện này không thể ngay mặt đối nghịch thì chỉ có nước giải quyết riêng.

Mọi người rời đi, Tiêu Lãng biết có hy vọng. Tiêu Lãng khiến đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ đi xuống, hắn bước tới nhìn Lãnh Đế không nói câu nào.

Lãnh Đế trầm ngâm giây lát, cười khổ nói:

- Tiêu Lãng, chúng ta không oán không cừu đúng không? Cần gì như vậy?

Tiêu Lãng cười âm trầm, vẫn im lặng nhìn Lãnh Đế. Tiêu Lãng nhìn đến nỗi Lãnh Đế run run, gã vốn là có tật giật mình giờ càng không dám đối diện với Tiêu Lãng.

Lãnh Đế do dự giây lát, lấy một Tu Di Giới ra khỏi Tu Di Giới đặt lên bàn nói:

- Lần trước mua mạch khoáng gần như dồn hết tài sản của ta vào. Tại đây có năm ngàn vạn huyền thạch, cầm đi cho Cuồng Nhân huynh đệ trị thương.

Tiêu Lãng nhướng mày nói:

- Năm ngàn vạn?

Tiêu Lãng lạnh nhạt nói:

Ma Đế đưa ta năm ức, Lăng Đế ba ức, còn ngươi chỉ có năm ngàn vạn? Có cần ta đưa cho ngươi ba ức, chỉ cần ngươi gả Lãnh Tình Nhi cho Ma Thần, thấy sao?

Tim Lãnh Đế run lên, thầm nhủ vị này đúng là độc. Ma Đế, Lăng Đế đã bị trấn lột, không lẽ Tiêu Lãng biết chuyện ba người bọn họ đầu vào Diệt Hồn Điện nên cố ý tới gây chuyện?

Lãnh Đế nhìn ánh mắt lạnh băng của Tiêu Lãng, gã cắn răng lấy ra một Tu Di Giới.

Lãnh Đế mặtm ày đưa đám nói:

- Ở đây còn có một ức, thật sự không có nữa. Tình Nhi đã có người thowng, ngươi đừng khó xử nàng.

Tiêu Lãng cười cười, đi một vòng tìm về năm ức huyền thạch cũng đủ rồi. Những siêu cấp thế gia này đúng là có nội tình sâu, chắc muốn kiếm thêm mấy ức cũng không khó.

Thấy một vừa hai phải!

Tiêu Lãng cầm Tu Di Giới, quét sơ, xác nhận số lượng huyền thạch đúng thì cất đi.

Tiêu Lãng vỗ vai Lãnh Đế, thấm thía nói:

- Lão Lãnh, ta nói thật chứ gả cho Ma Thần chưa chắc làm quả phụ. Có lúc nên quyết định thận trọng thì hơn.

Lãnh Đế nhìn Tiêu Lãng nhảy người xuống Lãnh Nguyệt các, mang theo đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ dùng truyền tống trận rời đi, vẻ mặt của gã vô cùng phức tạp. Tiêu Lãng nói câu sau cùng rõ ràng là ám chỉ cái gì, giây phút đó gã do dự. Lúc trước Diệt Thiên đến tìm Lãnh Đế liền quy thuận ngay, quyết định này rốt cuộc là đúng hay sai?

Diệt Hồn Điện cường đại là không cần nghi ngờ, Lãnh Đế chính mắt thấy thần thể của Vân Tử Sam mạnh mẽ. Tốc độ tu luyện nhanh như vậy tuyệt đối là trước nay chưa từng có trong lịch sử Thiên Châu. Nhưng trong khoảnh khắc này Lãnh Đế cảm thấy chưa chắc Tiêu Lãng sẽ thua. Bởi vì Tiêu Lãng cũng là tuyệt thếthiên tài chưa từng có trong lịch sử Thiên Châu.

Lãnh Đế khẽ thở dài:

- Ài...

Bây giờ nếu đã theo Diệt Hồn Điện thì gã chỉ có thể đi đến cuối, đặt hy vọng vào Vân Tử Sam, Diệt Hồn

......................

- Kết thúc công việc!

Tiêu Lãng mang người trở về Tiêu Đế thành, cực kỳ vừa lòng khoát tay khiến cả đám quay về. Hơn năm ức huyền thạch phỏng chừng có thể cho Tiêu Lãng tu luyện đến đỉnh. Đám người Sát Đế, Tiêu Ma Thần, mười Thiên Đế tây bộ đi theo Tiêu Lãng uy phong một phen, lòng thỏa mãn chuẩn bị quay về quân doanh huấn luyện tiếp.

Tiêu Lãng chợt phất tay nói:

- Phải rồi, Ma Thần chờ đã!

Tiêu Lãng nhớ dến tại Lãnh Đế thành Tiêu Ma Thần nói là có nữ nhân gã thích. Lần này Tiêu Lãng bế quan ước chừng ít nhất mất nửa năm. Nếu Tiêu Ma Thần có nữ nhân mình thích, Tiêu Phù Đồ sốt ruột phát điên, Tiêu Lãng nghĩ hắn nên giải quyết sự việc cho sớm.

Tiêu Ma Thần xoay người, Tiêu Lãng kéo gã đi vào phủ thành chủ.

Tiêu Lãng vừa đi vừa hỏi:

- Ngươi nói cô nương đó là tiểu thư nhà nào? Tên là gì? Quen bao lâu rồi? Có biết người nhà không? Ngươi chuẩn bị khi nào thì cưới?

Bình thường Tiêu Ma Thần lạnh băng, hờ hững với mọi chuyện. Giờ phút này, Tiêu Ma Thần nghe Tiêu Lãng hỏ thì vẻ mặt lúng túng, không được tự nhiên.

Hơn nửa ngày Tiêu Ma Thần mới nói:

- Ta cũng không biết nàng tên là gì, chỉ gặp nàng ba lần. Hình như nàng là tiểu thư một gia tộc ở Hỏa Tinh phủ, khi ta đi núi lửa tu luyện có cứu nàng một mạng.

Tiêu Lãng chớp mắt, mờ mịt hỏi:

- Hết rồi?

Tiêu Ma Thần càng ngại ngùng gãi đầu nói:

- Tiêu Lãng, ngươi cũng biết là ta không giỏi tiếp xúc với cô nương...

- Không phải chứ?

Trán Tiêu Lãng nổi gân xanh, răn dạy:

- Ma Thần, ta không biết nên nói gì với ngươi đây. Ngươi thích người ta thì phải cố gắng theo đuổi, ít nhất cũng nên tìm chút tư liệ. Ngươi như vậy... Lỡ như cô nương kia đã chết trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma rồi thì sao? Dù không chết nhưng lỡ đã xuất giá thì sao?

- A?

Tiêu Ma Thần gãi đầu, chợt bắt lấy tay Tiêu Lãng nói:

- Ta chỉ lo tu luyện, không suy nghĩ nhiều. Ta cho rằng duyên phạn do trời định, một ngày nào đó sẽ lại gặp nhau. Ta định lần sau gặp sẽ hỏi nàng. Ai dà, Tiêu Lãng, bây giờ nên làm gì đây?

- Xỉu!

Tiêu Lãng suýt té ngửa, trách móc trừng Tiêu Ma Thần.

Mắt Tiêu Lãng chớp lóe, la lên:

- Đi!

Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần chạy cái vèo vào viện của Trà Mộc làm gã giật nảy mình.

Tiêu Lãng vừa vào liền hét to:

- Trà Mộc, gia tộc lớn nhỏ trong Hỏa Tinh phủ giờ vẫn còn ở trong Tiêu Đế thành đúng không?

Trà Mộc ngẩn ra, thấy Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần sốt ruột thì tưởng xảy ra việc lớn.

Trà Mộc ngẫm nghĩ, nói:

- Không, mấy tháng trước đã xây dựng Hỏa Tinh thành xong, các gia tộc lớn nhỏ của Hỏa Tinh phủ đều di dời.

Vù vù vù vù vù!

Trà Mộc chưa nói hết câu thì Tiêu Ma Thần đã chạy đi truyền tống trận.

Tiêu Lãng trợn mắt, lắc đầu, nói:

- Bây giờ biết sốt ruột rồi? Vậy sao ban đầu làm như thế? Thật là không biết suy nghĩ.

Trà Mộc tới gần, khó hiểu hỏi:

- Có chuyện gì? Sao căng thẳng như vậy?

Tiêu Lãng phất tay nói:

- Ma Thần thích một cô nương nhưng không biết còn sống hay đã chết trong tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma, bây giờ chỉ có thể xem may mắn, có thời gian sẽ kể tiếp.

Tiêu Lãng đi ra ngoài theo, xông vào truyền tống trận trước khi Tiêu Ma Thần khởi động. Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần biến mất trong truyền tống trận.

- Ma Thần mà có người mình thích rồi? Chuyện tốt!

Trà Mộc đi theo ra khỏi phủ thành chủ, nhìn Tiêu Lãng, Tiêu Ma Thần bị truyền tống đi, vẻ mặt hân hoan. Lâu nay Tiêu Phù Đồ tìm vô số tiểu thư cho Tiêu Ma Thần mà gã không thèm liếc mắt cái nào, Trà Mộc từng nghi ngờ tính hướng của gã.

Nhưng Trà Mộc ngẫm lại lời Tiêu Lãng nói thì gã thấy lo, lầm bầm:

- Chỉ hy vọng nữ nhân này bình an, nếu không thì tính tình cứng đầu như Ma Thần sợ là cô độc suốt đời.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1207)