← Ch.0892 | Ch.0894 → |
Lúc tâm ma lần thứ bảy đến rất nguy hiểm, linh hồn của Tiêu Lãng không ở trong thân thể nên phải ở nơi an toàn. Vốn trong Tiêu Đế thành rất an toàn nhưng Tiêu Ma Thần sắp đại hôn.
Tiêu Lãng phi độ hư không đi là không muốn mọi người biết hắn đi nơi nào, tránh cho mọi người lo lắng. Tiêu Lãng bắt đầu suy nghĩ nên đi Hồng Đế thành hay Thần Khải thành, nhưng nghĩ lại thấy không được, lỡ mà chết trong nhà người ta thì không hay.
Tiêu Lãng ngẫm nghĩ, cuối cùng quyết định đi nơi mà không ai tìm thấy, Hải Để thần phủ.
Trong Hải Để thần phủ rất an toàn, chỉ có Thanh Mộc Ngọc, Thanh Mộc Thạch biết. Giờ phút này, Thanh Mộc Thạch đang bế quan nên sẽ không đi. Thanh Mộc Ngọc thì không thể phá được cấm chế, cũng không đi. Nơi đó cực kỳ an toàn, quan trọng nhất là sau khi Tiêu Lãng vượt qua tâm ma lần thứ bảy là có thể bái kiến Thiên Ma Đại Đế ngay. Đương nhiên Tiêu Lãng còn mơ xa là hy vọng phút cuối cùng Thiên Ma Đại Đế có thể... Trợ giúp một chút.
Nếu đã quyết định rồi thì Tiêu Lãng phi độ hư không về ngay, mọi người trên quảng trường chưa kịp phản ứng thì hắn đã vào siêu cấp truyền tống trận đi Lãnh Đế thành. Sau khi Tiêu Lãng xuất hiện ở Lãnh Đế thành thì phi độ hư không đi.
Phi độ hư không rất nhanh, bốn, năm ngày sau Tiêu Lãng đã đến gần Hải Để thần phủ. Tiêu Lãng xác định không có ai, hắn chui xuống dưới nước. Nước biển tự động tách ra sau lưng Tiêu Lãng, hắn biến thành con cá nhanh như chớp lao đi, tốc độ nhanh kinh người.
- A? Tốc độ tăng ba phần, thân thể của ta chắc cũng cỡ Chí Tôn Thiên Đế rồi, không biết có bằng Đại Đế không? Chắc là còn kém một chút. Đại Đế cảm ngộ thiên đạo rất sâu. Ví dụ như Diệt Thiên, nếu ta chiến đấu ngay mặt mà không tập kích thì rất khó thắng, đương nhiên nếu bị Liệt Thần Thủ của ta tập kích thì có thể giết chết ngay.
Tiêu Lãng vừa bơi nhanh vừa thầm nghĩ, liên tục có hải thú bị hắn lao tới làm giật mình. Tiêu Lãng liếc mắt qua, đám hải thú khủng hoảng rút lui, dù là hải thú bảy, tám mươi vạn năm cũng vậy. Linh hồn của Tiêu Lãng rất mạnh, , tuy rằng không hiểu linh hồn công kích nhưng chỉ một ánh mắt đã rất khủng bố.
Rất nhanh đã tới Hải Để thần phủ, Tiêu Lãng nhìn hải đằng xung quanh không có dấu vết bị người đụng chạm thì thở phào một hơi, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Tiêu Lãng cưỡi chiến xa Chí Tôn nhanh như chớp bay vào trong, đi đến thiên điện bên phải, mạnh đẩy cửa ra.
Két két két két két!
Lúc trước con hải thú bạch tuộc còn có thể đẩy ra thì với lực lượng của Tiêu Lãng đương nhiên cũng làm được. Nhưng sau khi cửa mở thì Tiêu Lãng do dự. Lần trước Tiêu Lãng cùng Thanh Mộc Ngọc đi vào có gặp chuyện gì, cấm chế bị gã phá giải nhưng không biết lúc này đã hồi phục chưa?
Cuối cùng Tiêu Lãng cắn răng đi vào trong, hắn cần một nơi tuyệt đối an toàn, hiển nhiên trong thiên điện này an toàn rất nhiều. Quan trọng nhất là trong thiên điện có một bức tranh cổ.
Một bước, hai bước.
Trên đầu không có sét đánh xuống, Tiêu Lãng thở phào một hơi. Tiêu Lãng đề phòng từng giây từng phút chuẩn bị chạy trốn, thậm chí định lấy chiến xa Chí Tôn ra đỡ.
Một đường đi vào trong, Tiêu Lãng nhanh chóng đến tận cùng thiên điện. Trước tiên Tiêu Lãng cúi gập người với bức tranh, rồi khoanh chân ngồi, lấy ba quyển sách ra tập trung nhìn.
Sách cổ xưa, Quân Thần Độc Cô Hành ngẫu nhiên có được. Lúc Tiêu Lãng xuất quan tới chỗ Quân Thần Độc Cô Hành dặn dò vài chuyện thì được cho ba quyển sách này.
Tĩnh Tâm Chú, Kim Cương Chú, Long Nhược Ban Ni Chú.
Tiêu Lãng tùy ý lật xem ba quyển sách, liếc sơ thì rất kinh ngạc. Trông ba quyển sách cổ rất giống với kinh Phật kiếp trước của Tiêu Lãng nhưng hơi khác. Kinh Phật toàn nói về phật, ba quyển sách ghi chép lời lẽ chí lý một đại nhân vật tên là Âm Thần. Những danh ngôn này giống như lời phật, trúc trắc khó hiểu, suy ngẫm thì lại thấy có lý.
- Âm Thần viết: Con người sống trên đờin hư ở trong bụi gai, lòng không động, người không vọng động, bất động thì không thương. Tâm động thì người vọng động, thương thân đau xương, thế là cảm nhận các thống khổ thế gian.
- Âm Thần viết: Tất cả ác pháp vốn là hư vọng, ngươi đừng quá tự ti chính mình. Tất cả thiện pháp cũng là hư vọng, ngươi đừng quá cuồng vọng chính mình.
Tiêu Lãng đọc từng câu, cẩn thận suy ngẫm. Tuy Tiêu Lãng không biết Quân Thần Độc Cô Hành lấy đâu ra, cũng không biết thứ này có ích cho mình độ tâm ma lần thứ bảy không nhưng hắn cảm thấy ba quyển sách cổ này thú vị, có nhiều lời có đạo lý.
Tiêu Lãng chìm đắm vào, đọc kỹ càng, quên thời gian, quên tâm ma, quên hết thảy phiền não và áp lực, ở trong trạng thái thả lỏng nhất.
Thời gian trôi qua từng chút một, chớp mắt đã qua mấy ngày, bất giác đã là ngày tâm ma lần thứ bảy đến. Tiêu Lãng cầm quyển sách cổ xem, mắt bỗng khép lại, linh hồn bị hút vào không gian hư vô.
Tâm ma lần thứ bảy đến!
Vù vù vù vù vù!
Lúc này bức tranh động, một luồng sáng bảy sắc lấp lánh. Nữ nhân xinh đẹp cầm dù bước ra từ trong tranh. Nữ nhân nhìn Tiêu Lãng, khóe môi lộ nụ cười.
Nữ nhân nhỏ giọng nói:
- Là rồng hay trùng phải xem lần này. Chỉ cần ngươi có thể độ qua tâm ma thì sẽ bước vào cảnh giới võ học mới, có cơ hội trở thành cường giả thật sự.
- Ủa?
Nữ nhân áo xanh bỗng thấy quyển sách trong tay Tiêu Lãng, mắt lộ tia kinh ngạc, nhìn một lúc sau kinh ngạc nói:
- Tiểu tử này có được bản thiếu do đệ tử của Chúc Âm Đại Thần ghi chép? Năm đó Chúc Âm Đại Thần tu luyện linh hồn chi đạo, nếu cảm ngộ được thứ gì từ bản thiếu này thì có thể vượt qua tâm ma lần này, nếu thất bại thì... Ài, bản đế chỉ đành tiếp tục chờ người may mắn tiếp theo.
......................
Tiêu Lãng đột nhiên biến mất làm không khí trong Tiêu Đế thành nặng nề hơn. Trừ Quân Thần Độc Cô Hành ra, không ai biết Tiêu Lãng đi độ tâm ma lần thứ bảy, còn tưởng là Thanh Mộc Ngọc kêu gọi, xảy ra việc lớn gì.
Nhưng thời gian trôi qua, ngày Tiêu Ma Thần đại hôn đến, không khí trong Tiêu Đế thành náo nhiệt lên. Sớm phát thiệp mời đi rồi, tuy không náo nhiệt như Tiêu Lãng đại hôn nhưng đại gia tộc Thiên Châu gần như tới dự hết.
Nói sao thì Tiêu Lãng đã cứu Thiên Châu, bây giờ huynh đệ của hắn đại hôn, lài là cường giả ngang ngửa với Chí Tôn Thiên Đế. Dù đám Ma Đế không đến cũng đưa lễ hậu hĩnh.
Trong Tiêu Đế thành rộn ràng nhốn nháo, bày hơn một vạn bàn tiệc. Điều tiếc nuối duy nhất là không có mặt Tiêu Lãng, làm Tiêu Ma Thần hơi buồn, khiến khách nhân từ xa đến thấy thất vọng.
Mấy nguyên lão, Tô Mậu, phụ thân của Tô Triết Tô gia thì cười không khép miệng. Gả cho Loan Phi Đao công tử, thiếu phủ chủ của Loan Đao phủ làm gì rình rang như vậy? Hôm nay nhiều đại nhân vật ngồi trên đỉnh núi tự mình kính rượu chúc mừng, làm bọn họ kích động người run bần bật.
Rượu qua ba tuần, mọi người chuẩn bị trở về, Tiêu Đế thành náo nhiệt một ngày sắp lắng đọng. Nhưng khi các khách nhân ra phủ thành chủ chợt đứng lại, men say bay biến.
Bởi vì bên ngoài phủ thành chủ Tiêu Đế thành chợt tỏa luồng sáng bảy sắc, một cánh cửa màu vàng từ từ mở ra, một mỹ nữ tuyệt đẹp bước ra.
Vân Tử Sam... Xuất quan!
← Ch. 0892 | Ch. 0894 → |