← Ch.0902 | Ch.0904 → |
Man Thần!
- Sư phụ!
Toàn trường yên tĩnh như chết, sau đó dân chúng Man tộc ở phía xa chạy nhanh đến. Hai chân Mộc Tiểu Đao mềm nhũn quỳ xuống đất. Mộc Tiểu Đao đã giải trừ Thần Khải, đôi tay cào nắm đấm nổi gân xanh, người run bần bật.
Mấy vạn đệ tử Man tộc còn sống quỳ gần đống đá, đau khổ thét dài. Không cần biết một kích vừa rồi có giết chết Man Thần hay không nhưng hôm nay lão đã thua, chỉ có con đường chết. Không ai có can đảm đào đống đá lên, sợ Diệt Hồn lại thêm vài nhát, lỡ như Man Thần chưa chết thì chẳng phải là bọn họ đào ra hại chết lão sao?
Diệt Hồn đứng trên bầu trời, năng lượng màu đen vòng quanh người gã tựa như thần linh vô địch, không ai bì nổi. Diệt Hồn không ra tay nữa, mắt lạnh bàng quan.
Một lúc sau Diệt Hồn thản nhiên nói:
- Hỡi dân chúng Man tộc, hỏi các ngươi câu cúi, thần phục hay là... Chết?
Toàn bộ dân chúng Man tộc ngửa đầu giận dữ trừng Diệt Hồn, nhưng không ai dám nhúc nhích hay lên tiếng, cuối cùng đưa mắt nhìn Mộc Tiểu Đao cúi đầu quỳ trên mặt đất.
Mộc Tiểu Đao là đệ tử quan môn của Man Thần, đám Man Hách đã chết, gã trở thành người có thực lực, bối phận mạnh nhất Man tộc. Giờ phút này, không biết Man Thần sống chết thế nào, đám Man tộc chỉ nghe lệnh cường giả mạnh nhất.
Mộc Tiểu Đao chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng dậy, ngực còn hõm một lỗ. Khóe môi Mộc Tiểu Đao đọng máu, sống lưng thẳng tắp như kiếm. Mộc Tiểu Đao lạnh lùng nhìn Diệt Hồn đứng trên bầu trời, một tay chỉ vào gã.
Mộc Tiểu Đao nói:
- Lão nhân Diệt Hồn kia, muốn cha của ngươi thần phục? Chờ kiếp sau đi!
Ồn ào!
Đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế đứng phía xa xì xầm, ở cùng với Tiêu Lãng quả nhiên không tầm thường. Giọng điệu này, khí thế cuồng vọng này giống y như đúc. Trong tình huống như vậy mà dám chỉ vào mũi Diệt Hồn mắng chửi, sợ là không tìm thấy bao nhiêu người trong thiên hạ này.
Diệt Hồn không tức giận, mặt không chút thay đổi, cũng không ra tay.
Diệt Hồn lạnh nhạt ra lệnh:
- Đưa bọn chúng lên đường đi, đừng chừa một ai.
Vù vù vù vù vù!
Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân phất tay, lao tới trước. Giọng điệu của Diệt Hồn càng bình tĩnh càng đại biểu gã tức giận, hôm nay nếu ai còn sống thì sợ là Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân sẽ toi đời.
Đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế nhìn nhau, cười khổ, cũng xông lên. Đám người Ma Đế, Lãnh Đế, Lăng Đế, Loan Nguyệt Thiên Đế, Dạ Phi Dương Thiên Đế thầm mừng mình sớm đầu vào, chắc sau này nhóm Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ không dễ sống.
- Giết!
Gần trăm vạn người xé gió bay đến như trăm vạn mãnh thú khắp núi đồi, sát khí như hồng. Bất cứ ai ngăn cản đường đi của họ sẽ bị xé nát.
Người Man tộc đứng lên hết, vẻ mặt bình tĩnh. Mộc Tiểu Đao nói câu kia đã biểu lộ thái độ của gã, bây giờ không còn gì để nói nữa, chỉ có thể tranh thủ kéo mấy cái mạng theo cùng mình chết.
Huyết chiến lại lần nữa bắt đầu, một bên sĩ khí như hồng, người đông thế mạnh thực lực cường đại. Một bên tuy ít người, có nhiều người bị thương nhưng không sợ chết, chỉ mong giết nhiều vài người. Chiến đấu cực kỳ thảm liệt, máu chảy nhuộm đỏ mặt đất hòa thành dòng sông. Mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, dưới Man Thần sơn biến thành địa ngục.
Man Thần chiến phủ của Mộc Tiểu Đao đã bị Diệt Hồn hủy, người bị thương nặng, sức chiến đấu giảm mạnh. Mộc Tiểu Đao lại phát ra Thần Khải màu tím nhưng lần lượt bị Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân đánh bay. Mộc Tiểu Đao cảm giác thân thể càng lúc càng yếu ớt, trước mắt mơ hồ. Mộc Tiểu Đao liên tục bò dạy, gầm rống xông tới trước.
Mộc Tiểu Đao thầm thở dài trong lòng:
- Ca, Cô Cô, Tiểu Yêu, gia gia, phụ thân, mẫu thân, Tiểu Đao đi trước một bước.
Mộc Tiểu Đao như mãnh hổ xông vào đám đông, không quan tâm trường đao của một Thiên Đế chém tới. Mộc Tiểu Đao ôm chặt thân thể Thiên Đế này, dùng hết sức lực liên tục cụng đầu Thiên Đế đó.
Sau lưng Mộc Tiểu Đao, Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân lại công kích, đánh bay gã và Thiên Đế kia. Lưng Mộc Tiểu Đao đau đớn nhưng vẫn ôm chặt Thiên Đế này, liều mạng cụng đầu. Cuối cùng Mộc Tiểu Đao cụng nát đầu Thiên Đế kia.
Mộc Tiểu Đao giải trừ chiến khải màu tím, liên tục bị công kích, linh hồn chiến khải biến cực kỳ yếu ớt, cứ tiếp tục thả ra thì e rằng linh hồn của gã sẽ bị hủy. Mộc Tiểu Đao mới bò lên thì từng đợt đao mang chém tới sau lưng. Lưng Mộc Tiểu Đao máu thịt bầy nhầy, nặng nề đập xuống đất. Mộc Tiểu Đao giãy dụa bò lên nhưng không được, gã không còn sức đứng dậy.
Diệt Nhân lại phát động một đợt công kích sau đó khoanh tay đứng, chỉ vào mấy người gần đó, ra lệnh:
- Giết hắn đi!
Nhưng đám người kia không nhúc nhích, đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt lúng túng.
Mối rồi Diệt Nhân có thể giết Mộc Tiểu Đao nhưng cuối cùng thu lại sức mạnh rõ ràng là... e ngại một người. Diệt Nhân là Đại Đế mà còn sợ thì bọn họ càng không dám động.
Bởi vì... Mộc Tiểu Đao là huynh đệ của người kia, lấy tính cách của người đó, ai mà giết huynh đệ của hắn sẽ bị diệt cả tộc.
Diệt Nhân vung tay hất bay một Thiên Đế, chỉ vào Ma Đế đứng phía xa, ra lệnh:
- Phế vật, Ma Đế, giết hắn đi!
Người Ma Đế run lên, đau khổ nhìn Mộc Tiểu Đao, cuối cùng đưa mắt nhìn Diệt Nhân. Ma Đế thấy ánh mắt độc ác của Diệt Nhân thì cắn răng vác trường đao lao hướng Mộc Tiểu Đao.
Ma Đế là người thứ nhất đầu vào Diệt Hồn Điện. Nếu Diệt Hồn Điện đã thống nhất Thiên Châu thế không thể đỡ thì Ma Đế không thể vì e ngại Tiêu Lãng mà hủy tương lai của mình.
Ma Đế chạy nhanh như bay đến, nhìn Mộc Tiểu Đao xoay đầu lại ngó mình.
Ma Đế nhỏ giọng nói:
- Mộc Tiểu Đao, thật xin lỗi, ta cũng bị buộc bất đắc dĩ.
Ma Đế thở dài giơ lên đồ đao.
Mộc Tiểu Đao không hề sợ mà lạnh lùng cười, âm trầm nói:
- Ma Đế, có một câu gọi là trời tạo nghiệt có thể sống, tự tạo nghiệt... Không thể sống!
Ma Đế ngẩn ra, sau đó người bỗng thấy lạnh lẽo. Ma Đế không rảnh giết Mộc Tiểu Đao nữa, nhanh chóng thụt lùi, ánh mắt kinh khủng nhìn đằng trước.
Vù vù vù vù vù!
Bên cạnh Mộc Tiểu Đao có một khe nứt không gian, một bóng người nhanh như chớp lao ra. Người xung quanh không thấy rõ mặt mũi người đó nhưng cảm nhận sát khí ngút trời. Sát khí này rất đáng sợ, thậm chí... Làm tim người đập nhanh hơn cả sát khí từ Diệt Hồn.
Vô số ánh mắt nhìn hướng bên này. Diệt Thiên, Diệt Địa, Diệt Nhân luôn chú ý phía bên Mộc Tiểu Đao. Diệt Hồn trên bầu trời, Vọng Nguyệt các chủ con ngươi chợt co rút nhìn chằm chằm một hướng.
Ma Đế kinh khủng hét to:
- Không, đừng...
Ma Đế trơ mắt nhìn một long trảo sắc ám kim với tốc độ khủng bố áp sát gã, nhanh chóng phóng to trong con ngươi.
Tốc độ của long trảo quá nhanh, quan trọng nhất là khí thế hung tàn, cực kỳ bá đạo làm Ma Đế cảm thấy không thể ngăn cản.
Thần binh Chí Tôn trong tay Ma Đế mạnh chém vào long trảo, thiên lực vòng quanh người bảo vệ mong muốn đỡ được giây lát, chờ Diệt Hồn cứu viện.
Nhưng mà...
Long trảo với khí thế tồi cổ lạp hủ bóp nát chiến đao của Ma Đế, rồi nhẹ nhàng đánh tan vòng bảo hộ, cuối cùng bóp bể đầu gã.
Diệt ngay!
Đệ nhất nhân bắc bộ Thiên Châu, Ma Đế nổi danh trong thiên hạ mấy chục năm vậy mà bị người giết trong một chiêu ngay mặt. Thần binh Chí Tôn bị bóp nát, công kích của người này rốt cuộc mạnh đến mức nào?
Y phục võ sĩ màu đen bó sát, khuôn mặt đầy yêu khí, tóc dài trắng như tuyết bay theo gió. Đây là một người cực kỳ quen thuộc với tất cả nhưng giờ đây bọn họ như không nhận ra nữa.
Thiếu niên tóc bạc biến mất một đoạn thời gian mới xuất hiện đã rung động mọi người.
← Ch. 0902 | Ch. 0904 → |