← Ch.0938 | Ch.0940 → |
Khi Tiêu Lãng ra khỏi Địa Ngục Hải thì nơi này một mảnh bình tĩnh. Tiêu Lãng ngủ say gần nửa năm, những đại thống lĩnh đã ơms trở về, chỉ để lại một số Thiên Ma Vương tìm khắp nơi. Đương nhiên mỗi tiểu vực diện vẫn truyền mệnh lệnh một khi phát hiện Tiêu Lãng lập tức báo cáo.
đại thống lĩnh đã rút thì những Thiên Ma Vương không có hứng thú tìm kiếm. Mặt trên không xem trọng thì làm sao kẻ dưới nghiêm túc? Toàn bộ Thiên Ma Vương vứt Thiên Ma Tinh cho một đám Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, tự rút trở về lãnh địa của mình.
Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp không dám trở lại nhưng đều ở trên đảo biển Địa Ngục Hải, chiếm địa điểm tu luyện tốt nhất, tu luyện gần Tử Thánh Thạch to nhất.
Nửa năm, đám Thiên Ma Thần không truyền một mệnh lệnh nào, chưa lộ mặt một lần nên các Vực Ngoại Thiên Ma cho rằng Thiên Ma Thần đã quên hoặc không chú trọng nữa. Dù sao kẻ bị giết là đệ tử hoàng tộc bên Cuồng Cảnh, các đại nhân vật trong Cuồng Cảnh đều chết rồi còn ai quan tâm?
Khi Tiêu Lãng đi lung tung trên biển không khiến Vực Ngoại Thiên Ma nào chú ý. Tiêu Lãng không đến đảo biển mà lao nhanh trong biển, hắn không muốn ở lại Địa Ngục Hải, không khí nơi này có mùi hôi làm hắn khó chịu.
Tiêu Lãng mờ mịt bay một đoạn khoảng cách chợt nhận ra đã trở về Cuồng Cảnh.
Tiêu Lãng đứng trong hoang dã, không biết đi đâu. Tiêu Lãng không quen ai trong vực diện Thiên Ma này, không có bằng hữu, không có chuyện gì khiến hắn thấy hứng thú. Tiêu Lãng không chút lưu luyến Thiên Châu, hắn thẫn thờ đi trong hoang vắng, bóng lưng tiêu điều, dường như đã bị thế giới này vứt bỏ.
Tiêu Lãng biến thành một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, không đi chỗ có nhiều Vực Ngoại Thiên Ma nên thường gặp vài Vực Ngoại Thiên Ma sẽ không dám tới gần chọc giận hắn. Tiêu Lãng mờ mịt đi vòng vòng trong vực diện Cuồng Cảnh, không có mục đích, giống như cô hồn dã quỷ.
- Khố lỗ!
Bùm bùm bùm bùm bùm!.
Tiêu Lãng đi nửa tháng đến một ngọn núi chợt nghe phía trước có tiếng máng. Tiêu Lãng không hiểu tiếng Vực Ngoại Thiên Ma nhưng nghe nhiều từ 'khố lỗ', biết đó là đang chửi.
Tiêu Lãng mờ mịt nhìn, thấy một Thiên Ma Vương mang theo hơn hai mươi Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp đang xua một đám nô lệ chậm rãi đi.
Trong vực diện Thiên Ma hay có chinh chiến. Đại thống lĩnh Cuồng Cảnh đều bị Tiêu Lãng giết chết, tuy Ma Thanh Thanh đã thống nhất Cuồng Cảnh nhưng mới lên ngôi không lâu, chưa ổn định cục diện. Trong Cuồng Cảnh liên tục xảy ra đại chiến là bình thường, đánh thua thì những Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp trong thổ bảo biến thành nô lệ mang về địa vực chiến thắng là lẽ đương nhiên.
Khác thường là nô lệ quá nhiều rồi, không lẽ Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp trong tiểu vực diện đều biến thành nô lệ hết sao? Đội nô lệ này đông đến mấy trăm vạn.
Tiêu Lãng nhìn lướt qua rồi mất hứng thú, tiếp tục ngẩn ngơ ngồi. Vị trí Tiêu Lãng ngồi rất ẩn khuất, Vực Ngoại Thiên Ma bên dưới nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra. Hơn nữa Tiêu Lãng không lộ hơi thở, dù là Thiên Ma Vương cũng không thể nhận ra.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Từng roi quất xuống, đó là thảo đằng màu đỏ từng trói Tiêu Lãng lúc hắn mới đến vực diện Thiên Ma. Laoị thảo đằng này khắc chế Vực Ngoại Thiên Ma, quất một roi sẽ để lại vết hằn sâu trên người.
Mấy chục Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp hùng hổ quất roi xua nô lệ, Thiên Ma Vương thì bay giữa không trung, mắt lạnh băng, không ai bì nổi.
Tiêu Lãng ngồi một lúc cảm thấy ầm ĩ, định rời đi.
Nhưng trong khoảnh khắc này, bầy Vực Ngoại Thiên Ma bạo động. Thiên Ma Vương kia phát ra khí thế hùng hổ chợt bay tới đằng sau. Toàn bộ Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp vọt tới, cả đám hú hét.
Tiêu Lãng nhìn lướt qua, không hứng thú tìm hiểu, ngược lại càng thêm cảm thấy ồn ào. Nhưng trong đầu Tiêu Lãng chợt vang giọng của tàn hồn của Tà Chủ.
- Chủ nhân, bọn họ nói là phát hiện sinh vật dị vực diện!
- Sinh vật dị vực diện?
Tiêu Lãng bị đốt lên lòng tò mò, nhưng bên kia đã có Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp vây quanh, hắn không dò xét được. Rất nhanh, Tiêu Lãng thấy Thiên Ma Vương bắt một Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bay nhanh ra xa.
- Con Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp kia là sinh vật dị vực diện?
Tiêu Lãng liếc sơ Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị Thiên Ma Vương xách đi, không thấy có điểm nào đặc biệt. Nhưng giây tiếp theo, Tiêu Lãng nheo mắt lại, hắn rốt cuộc phát hiện ra không đúng.
Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp mới nãy bị roi quất một cái, người chảy ra giọt máu không đen thui mà là đỏ rực.
Máu của Vực Ngoại Thiên Ma đều là màu đen, dù là đệ tử hoàng tộc cũng như nhau, hèn chi bị phát hiện là sinh vật dị vực diện. Các loại chủng tộc có màu máu khác nhau, ví dụ như mãnh thú Thiên Châu là màu xanh, có là màu đỏ sậm. Máu nhân loại Thiên Châu là đỏ tươi.
Mắt Tiêu Lãng bỗng biến nóng cháy, đây là hơn nửa năm qua lần đầu tiên mắt hắn lộ tia sáng như vậy. Tiêu Lãng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp kia, cẩn thận cảm ứng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiêu Lãng cảm ứng xong cảm giác như bị xét đánh, người run rẩy, lỗ chân lông co rút, khí thế điên cuồng dâng trào.
Tiêu Lãng mừng rỡ gào thét:
- Tiểu Yêu?
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Các Vực Ngoại Thiên Ma cùng đưa mắt nhìn lại. Thiên Ma Vương vọt ra xa chợt khựng người, ánh mắt lạnh băng liếc sang. Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị Thiên Ma Vương bóp cổ chợt run lên, tuy cổ bị người bóp nhưng cố gắng dốc hết lực lượng xoay sang nhìn.
- Là Tiểu Yêu, là Tiểu Yêu, Mộc Tiểu Yêu của ta, a a a!
Tiêu Lãng và đôi mắt kia nhìn nhau, tuy là cặp mắt không có con ngươi giống Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp nhưng hắn cực kỳ khẳng định.
Người Tiêu Lãng run bần bật, quát to vài tiếng, mắt bắn ra hai luồng sáng đen trắng giao nhau. Nếu nhìn kỹ ánh sáng kia sẽ thấy có hai chữ tìnhxoay tít.
Tiêu Lãng vọt ra, trăm vạn thảo đằng thần hồn màu lam rít gào bay ra. Mắt Tiêu Lãng lạnh như băng ngàn năm.
Tiếng rống to vang vọng khắp nơi:
- Giết! Mị Nhi, giết hết Vực Ngoại Thiên Ma xung quanh cho ta, không chừa một tên!
Thảo đằng thần hồn màu lam vui vẻ bay bốn phương tám hướng, bởi vì trong khoảnh khắc này nó cảm giác chủ nhân của mình... Sống.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng hóa thành tàn ảnh với tốc độ nhanh nhất bay hướng Thiên Ma Vương, tay phải lấp lánh ánh sáng sắc ám kim mạnh đâm vào ngực Thiên Ma Vương kia, nghiền nát thân thể gã. Mới rồi Thiên Ma Vương bị Tình Diệt của Tiêu Lãng công kích đã đứng như trời trồng trên bầu trời. Đám Ma Đầu đại thống lĩnh, Ma Xà đại thống lĩnh trúng Tình Diệt mà còn đứng ngây như phỗng chứ nói chi Thiên Ma Vương nho nhỏ?
- Tiêu đại ca! Tiểu Yêu... Rốt cuộc tìm được ngươi rồi... Hu hu hu!
Một thân hình nóng bỏng mềm mại lao vào ngực Tiêu Lãng, người run run, nước mắt thấm ướt ngực áo hắn. Hai người ôm sát nhau, không kềm chế được. Ở trong mắt, trong lòng Tiêu Lãng, Mộc Tiểu Yêu thì thế giới đã biến mất, giờ đây chỉ có đối phương.
Thảo đằng thần hồn màu lam điên cuồng nghiền giết, mấy trăm Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp bị cắn nuốt, nhưng những Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp thì co giò chạy trốn. Bởi vì khí thế trên người Tiêu Lãng quá cường đại, tuy rằng giờ phút này hắn biến thành một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp nhưng khí thế thì sánh bằng đỉnh Thiên Ma Vương.
Khi Tiêu Lãng trông thấy Mộc Tiểu Yêu thì như sống lại, đầu óc tỉnh táo hẳn ra.
- Tiểu Yêu, nàng chờ chút, để ta giết hết Vực Ngoại Thiên Ma đã. Chúng ta không thể để lộ tung tích.
Tiêu Lãng biết hôm nay nếu có một con Vực Ngoại Thiên Ma chạy thoát thì Thiên Ma Thần sẽ chạy tới giết bọn họ ngay.
Tiêu Lãng mang theo Mộc Tiểu Yêu chạy như bay truy sát những Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp chạy trốn. Tốc độ của Tiêu Lãng quá nhanh, đám Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp không trốn thoát được. Một lát sau, toàn bộ Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp bị giết sạch, còn Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp đã bị thảo đằng thần hồn màu lam nuốt hết.
Tiêu Lãng cười dài nói:
Mị Nhi, hủy xương cốt, đi!
Thảo đằng thần hồn màu lam lập tức nghiền nát xương cốt thành bột. Tiêu Lãng ngưng tụ năng lượng cường đại làm xung quanh nổ tung, hỗn độn. Tiêu Lãng mang theo Mộc Tiểu Yêu nhanh chóng chạy trốn.
← Ch. 0938 | Ch. 0940 → |