← Ch.0989 | Ch.0991 → |
Đám người Tiêu Lãng chưa từng thấy ong chúa gì đó. Chỉ có điều tổng quản vừa truyền âm, tất cả tạp dịch chạy vội đi, bọn họ tất nhiên cũng bay ra khỏi chiến xa lao nhanh về phía xa.
Vừa lao nhanh, mọi người vừa quay đầu nhìn lại, lập tức hoảng sợ.
Vo vo!
Ong độc còn cách mấy chục ngàn dặm phía xa, tiếng cánh vỗ đã truyền đến, khiến mọi người ù tai. Cả một mảnh bầu trời có một đám mây vàng bay tới, đếm không hết có bao nhiêu ong độc. Phía trước mặt có ba, bốn ong chúa lớn như con nghé khí tức đặc biệt khủng bố. Tuy rằng cái đầu nó không lớn, nhưng đám người Tiêu Lãng cảm giác giống như thời điểm mình vẫn còn là Chư Vương Cảnh đối đầu với Thú Vương trăm vạn năm.
Ở ngoài đội buôn đã có mấy ngàn tên hộ vệ. Thần Quân cũng có gần trăm người. Tiêu Lãng cũng không biết rốt cuộc bọn họ có phải là đối thủ của đàn ong độc này hay không. Giờ phút này hắn cũng không thể suy nghĩ được gì, cứ chạy trước rồi nói sau.
Vèo!
Đám hộ vệ đã bắt đầu công kích. Đám người Tiêu Lãng lao nhanh hết tốc lực. Rất nhanh trong tầm mắt bọn họ không còn nhìn thấy đội buôn nữa, chỉ có thể nhìn thấy trong không trung có vô số năng lượng nổ tung, giống như pháo hoa toả ra.
Loài ong độc kia phát ra những tiếng kêu kì quái, che kín bầu trời lao ập xuống. Còn có vài con ong độc vòng qua đội buôn, truy sát về phía những tạp dịch chạy trốn.
Tốc độ của Tiêu Lãng rất nhanh. Tốc độ của Vô Ngân và Độc Long cũng được thông qua. Tiêu Lãng nắm lấy Ma Thanh Thanh, Vô Ngân kéo theo Ma Thần, Độc Long kéo theo Tiểu Đao, sáu người rất nhanh bỏ lại đám tạp dịch ở phía sau.
- Xì xì!
Mấy trăm con ong độc đuổi theo cong đuôi. Mấy trăm cái gai độc màu vàng, giống như mấy trăm trường thương phá không đến, tốc độ nhanh chóng, uy lực cực lớn cảm giác không gian cũng bị đâm xuyên qua.
- A, a!
Năm trăm Bán tạp dịch Thần, sau một vòng bắn phá đã tử thương hơn nửa, gai độc này có lực xuyên thấu cường đại. Lấy lực phòng ngự của võ giả Bán Thần giống như châu chấu đá xe, không đỡ nổi một đòn.
Đám người Tiêu Lãng chạy xa nhất, tất nhiên không nằm trong phạm vi bao phủ của gai độc. Tuy nhiên tất cả mọi người vẫn biến sắc. Chí ít lực công kích như vậy, tất cả ong độc này có thể có thực lượng tương đương với Đại Thần..
- Ma Thanh Thanh các ngươi đi trước. Độc Long và ta chặn ong độc một chút!
Lại chạy thêm mấy vạn mét, Tiêu Lãng bỗng nhiên ném Ma Thanh Thanh về phía trước.
Tạp dịch Bán Thần ở phía sau đã tử thương hơn nửa. Tốc độ của những người bị thương chậm lại, hiển nhiên không sống nổi. Mà tốc độ của ong độc quá nhanh. Tiếp tục như vậy mọi người sẽ chết. Bọn họ bị mấy trăm ong độc bao vây tấn công.
Đám người Ma Thanh Thanh cũng hiểu rõ tình huống không nhiều lời, bạt mạng lao nhanh về phía trước. Độc Long và Tiêu Lãng ở lại.
Khói độc từ trong miệng Độc Long liền phun ra, bao phủ nửa bầu trời. Tiêu Lãng phóng thích ra thần kỹ dung hợp, đánh một chưởng về phía không trung đang bị khói độc bao phủ.
Ầm!
Không cần phải nói nhiều về uy lực của thần kỹ dung hợp. Đại Thần đỉnh phong bị đánh trúng chắc hẳn đều trọng thương.
Lực công kích của loài ong độc này không tồi, nhưng lực phòng ngự dường như vẫn hơi kém một chút? Một tiếng nổ mạnh phát ra. Thân thể hơn mười con ong độc chia năm xẻ bảy, chân gãy cánh tàn bắn ra bốn phía. Máu màu xanh lục bắn đầy trời.
- Ồ?
Tiêu Lãng mơ hồ trừng mắt nhìn. Phòng ngự của loài ong độc này lại yếu như vậy sao? Hơn nữa, uy lực thần kỹ dung hợp của mình vừa vặn khắc chế loài ong độc này?
Một đám tạp dịch Bán Thần cũng sợ ngây người. Bọn họ không phải chưa từng công kích ong độc, nhưng ngay cả cánh cũng không thể tổn thương được. Vị này cũng là Bán Thần giống như bọn họ, tại sao lại chênh lệch lớn như vậy?
Vèo!
Bên trái có bảy, tám con ong độc bay tới. Gai độc đã phá không đến. Tiêu Lãng vội vàng giơ tay lại phóng ra một lần thần kỹ dung hợp đánh bay những gai độc này. Chưởng ấn nhỏ bé lao ra, đánh vào bảy, tám con ong độc kia. Kết quả lại làm cho Tiêu Lãng vô cùng kinh ngạc.
Bảy, tám con ong độc kia cũng bị nổ bay, nhưng chỉ bị thương không chết, uy lực kém xa so với vừa nãy.
Vấn đề xuất hiện ở chỗ nào?
Ánh mắt Tiêu Lãng quét về phía Độc Long. Độc Long chất phác gật đầu nói:
- Chủ nhân, nọc độc này của ta vừa vặn có thể khắc chế ong độc. Trong nọc độc của ta, lực phòng ngự của ong độc giảm xuống rất nhiều!
Tiêu Lãng bỗng nhiên tỉnh ngộ, vội vàng nháy mắt ra dấu với Độc Long. Độc Long phóng thích khói độc, Tiêu Lãng công kích ong độc. Bọn họ vừa chiến đấu vừa lùi lại.
Sau khi hai người đánh ra mười mấy chưởng, mấy trăm con ong độc đuổi theo đã bị giết chết hơn nửa. Số ong độc còn lại cũng không dám đuổi theo Tiêu Lãng nữa, chỉ một đường truy sát số tạp dịch còn lại.
- Đi! Đi ẩn nấp trước, xem tình huống thế nào rồi tính sau!
Đương nhiên Tiêu Lãng sẽ không để ý tới đám tạp dịch bị đuổi giết. Hắn rút lui về phía đám người Tiêu Ma Thần, Ma Thanh Thanh. Xem đội buôn bên kia có thể chống đỡ được sự tập kích của ong độc hay không. Nếu như không thể, vậy bọn họ chỉ có thể chạy trốn, tìm kiếm một đội buôn khác.
Nhưng một tiếng truyền âm rất nhanh vang lên ở bên tai Tiêu Lãng:
- Hai người các ngươi lại đây hỗ trợ. Giết chết một con ong độc cho các ngươi một tử thánh thạch! Lần này có thể lập được công lớn, sẽ có thưởng lớn!
Âm thanh đó là do tổng quản truyền đến. Tiêu Lãng và Độc Long liền ngây người!
Hiển nhiên, vừa nãy chiến đấu bên này đã bị bên kia chú ý. Tiêu Lãng bắt đầu do dự. Dù sao bên kia nguy hiểm như vậy, hơn nữa đám người Ma Thanh Thanh còn không có ai chiếu cố, vạn nhất bị ong độc truy sát thì phiền phức.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau tới đây, ta bảo đảm các ngươi không chết!
Tiếng truyền âm của tổng quản lại vang lên. Tiêu Lãng nhìn lướt qua, thấy đám người Tiêu Ma Thần cũng không ong độc truy đuổi, chỉ có thể cắn răng phóng về phía đội buôn.
Sở dĩ Tiêu Lãng quả quyết như thế, cũng không phải vì hắn ham muốn chút tử thánh thạch, cũng không phải sợ tổng quản này trả thù. Mà bởi vì vừa nãy Độc Long truyền âm một câu:
- Đại nhân, dường như nọc độc của ta có thể dung hợp với nọc độc bản nguyên của ong độc. Uy lực dường như lại lớn hơn một chút...
Nếu Độc Long giết chết ong độc, lực công kích có thể tăng cường, Tiêu Lãng đương nhiên phải đánh cược một lần. Thực lực Độc Long cường đại, khả năng tự bảo vệ của mọi người sẽ tăng lên rất nhiều.
Sau khi truyền âm cho đám người Ma Thanh Thanh một câu, bảo các nàng đào một địa đạo trốn, hai người Tiêu Lãng rất nhanh đã tới gần đội buôn. Vừa nhìn lần này hai người thiếu chút nữa đã quay đầu rời đi...
Mấy trăm vạn ong độc che trời kín đất đang xoay xung quanh đội buôn gần đó. Gai độc kia giống như mưa xối xả không ngừng bắn xuống. Mấy ngàn hộ vệ tử thương hơn mấy trăm người. Nếu như không có gần trăm võ giả Thần Quân kia, sợ là đã bị tiêu diệt sạch.
Gần trăm võ giả Thần Quân không ngừng bắn ra công kích năng lượng. Từng đám ong độc bị đánh rơi. Đồng thời những chiến xa này đặt ở xung quanh, giúp mọi người ngăn cản rất nhiều gai độc. Các Thần Quân đều đứng sững trong không trung, vòng bảo hộ mở ra ngăn cản phần lớn công kích. Hộ vệ Đại Thần phía dưới liên tục bắn ra công kích năng lượng đánh rơi ong độc.
Gai độc màu vàng như nước mưa giống như trút xuống, nện ở trên vòng bảo hộ của võ giả và trên chiến xa, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau. Phía dưới công kích đủ mọi màu sắc, hình dạng lao lên, nổ tung như như pháo hoa ở trong không trung, khiến cho không gian liên tục chấn động. Tình cảnh hiện tại chói sáng khác thường chấn động lòng người.
- Chui xuống dưới đất, nhanh!
Tiếng của tổng quản lại truyền đến. Tiêu Lãng và Độc Long nhìn nhau một chút. Tiêu Lãng phóng thích Liệt Thần Thủ, mang theo Độc Long chui xuống dưới đất, rất nhanh sẽ chui vào giữa đám hộ vệ.
Tổng quản này cũng là võ giả Thần Quân, nhưng không đi tới công kích chống đỡ, mà chỉ lên tiếng ra lệnh chỉ huy tác chiến. Sau khi hai người Tiêu Lãng đi vào, lập tức cảm giác được áp lực nặng nề.
Vừa nãy bọn họ đứng ở phía xa không cảm thấy gì. Giờ phút này cả hai mới cảm nhận được gai độc không ngừng lao xuống. Còn có uy áp của võ giả Thần Quân phía trên, và mấy con ong chúa đang bị mấy chục Thần Quân truy sát, hai người thậm chí cả thấy ngay cả hít thở cũng khó khăn.
- Giết!
Nếu đã đến, cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Có tổng quản hỗ trợ chống đỡ gai độc, hai người không chút kiêng kỵ bắt đầu công kích.
← Ch. 0989 | Ch. 0991 → |