← Ch.0991 | Ch.0993 → |
Mai phu nhân cho mời, phân lượng của câu nói này rất nặng. Rất nhiều Thần Quân đều không có tư cách nhìn thấy mặt Mai phu nhân, chứ đừng nói tiến vào chiến xa của nàng. Càng làm mọi người vô cùng kinh ngạc chính là người Mai phu nhân mời không phải là Độc Long, mà là Tiêu Lãng?
Tiêu Lãng cũng không đáng chú ý. Lúc mới đầu, hắn dùng thần kỹ dung hợp thật ra có khiến một đám người chú ý. Chỉ có điều sau đó hắn phóng thích công kích tình thương mọi người liền không để ý nữa.
Đừng nói là ở trong mắt Thần Quân, ở trong mắt một đám Đại Thần, Tiêu Lãng cũng không đáng để nhắc tới. Hiện tại hắn lại nhận được đãi ngộ như thế, tất nhiên khiến cho tất cả xôn xao.
Tiêu Lãng cũng không cảm thấy kỳ quái. Hơn nữa vẻ mặt tổng quản không quá kinh ngạc. Hiển nhiên hắn đoán được Độc Long là thủ hạ hoặc là nô lệ của Tiêu Lãng. Độc Long trời sinh tính tình chất phác. Nếu muốn mời chào hắn, như vậy nhất định phải mời chào Tiêu Lãng.
Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Tiêu Lãng theo tổng quản tới trước chiến xa. Thái độ của Tiêu Lãng tự nhiên, không kiêu ngạo cũng không tự ti. Sở dĩ hắn tới gặp phu nhân này, tất nhiên không phải vuốt mông ngựa thiết lập quan hệ, hoặc là mặt dày muốn tiến vào đội buôn. Nếu hắn muốn nương nhờ vào thế lực, đã sớm nương nhờ vào Hoàn Nhan Nhược Thủy. Đội buôn này rất cường đại, nhưng so với gia tộc Hoàn Nhan hẳn là kém hơn một chút chứ?
Hắn tới vì muốn lấy tử thánh thạch. Hắn là tạp dịch, không có nghĩa vụ hỗ trợ giết chết ong độc. Làm việc đương nhiên phải lấy được thù lao đáng có.
Cửa mành chiến xa được vén lên. Hai thị nữ quỳ gối ở bên trong xe cung kính đón vào. Tiêu Lãng nhanh chân đi vào, phát hiện bên trong rộng rãi hơn nhiều so với chiến xa của bọn họ. Trang trí cũng rất sa hoa, còn dùng bức rèm dầy chia ra làm hai gian bên trong và bên ngoài. Tiêu Lãng tùy ý quét qua chỉ nhìn thấy một nữ tử đang nằm trên giường ngọc, bên cạnh còn có một thị nữ thiếp thân.
- Bái kiến phu nhân!
Tiêu Lãng khom người chắp tay hành lễ, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên, hoàn toàn không có ý nịnh nọt lấy lòng.
Phu nhân ở bên trong không nói gì. Người thị nữ thiếp thân kia vén rèm lên đi ra. Dáng dấp rất tuấn tú, vóc người cũng không tồi, mặc váy màu xanh biếc. Chỉ có điều sắc mặt có chút xấu, lạnh lùng nhìn Tiêu Lãng nói:
- Lớn mật. Ngươi cũng biết phu nhân có thân phận thế nào, vì sao không quỳ xuống hành lễ?
Thị nữ hét lên một tiếng, khí thế trên người nàng trút xuống ra, khiến Tiêu Lãng đứng có chút không vững. Bởi vì thực lực của thị nữ này lại là Thần Quân.
Tiêu Lãng cắn răng đứng vững chịu áp lực như núi đè nặng trên vai, thân thể tuy rằng bị ép tới mức có chút run rẩy, nhưng thần thái vẫn bình tĩnh. Hắn chậm rãi mở miệng nói:
- Thật có lỗi, tại hạ quỳ xuống lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, không có thói quen quỳ người khác! Vị đại nhân này, ta... chỉ là một tạp dịch.
Giọng điệu Tiêu Lãng rất bình tĩnh, nhưng nội dung lời nói lại rất cường ngạnh và rõ ràng. Hắn chỉ là tạp dịch, tạm thời phục vụ trong đội buôn, cũng không phải là hạ nhân của đội buôn. Tuy rằng tạp dịch và hạ nhân không khác nhau, chỉ có điều cũng không phải là trực thuộc. Nếu không phải là thủ hạ của người khác, vì sao phải quỳ?
- Đào Tử!
Thị nữ nổi giận, khí tức trên người tuôn ra. Chỉ có điều bên trong truyền đến một giọng nói, để nàng ngừng tranh chấp. Nàng hừ một tiếng đứng ở bên ngoài.
Mai phu nhân ở bên trong lại mở miệng:
- Thiếu niên, ngươi tên là gì?
Cái từ thiếu niên này khiến Tiêu Lãng ngẩn ra. Năm nay hắn đã hai mươi lăm, gọi là thiếu niên khiến hắn thực sự không thích ứng được. Chỉ có điều thực lực của hắn tăng nhanh, tuổi thọ cũng từ từ tăng trưởng, cho nên nhìn bề ngoài cũng không khác gì thiếu niên. Hắn có chút xấu hổ chắp tay nói:
- Bẩm đại nhân, tại hạ tên là Tiêu Lãng!
- Tiêu Lãng, ừm, không tồi!
Giọng nói của Mai phu nhân rất êm tai, giống như là một con mèo nhỏ lười biếng, thật sự khiến người ta khó có thể phản cảm, chứ đừng nói là nam nhân. Nàng im lặng một hồi, lại mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, có hứng thú theo ta không? Ngươi muốn gì, ta đều có thể cho ngươi!
Thị nữ tên là Đào Tử kia nghe thấy lời Mai phu nhân nói có chút run rẩy. Đãi ngộ này có hơi lớn. Lông mày nàng nhíu lại. Võ giả Bán Thần có thể phun ra khói độc thật sự đáng để lôi kéo như thế sao?
Tiêu Lãng cũng ngây ngẩn cả người. Muốn gì đều có thể cho ngươi? Nếu hắn muốn thượng Mai phu nhân cũng có thể cho sao? Độc Long mới là Bán Thần cảnh, cho dù độc tố có thể khắc chế ong độc, cũng không cần khoa trương như vậy chứ?
Đội buôn này tùy tiện xuất hành cũng gần trăm Thần Quân. Mấy ngàn Đại Thần, không cần phải nói gia tộc Mai phu nhân tại Thần Vực tuyệt đối không nhỏ chứ? Người như vậy có loại người nào mà chưa từng thấy?
Tiêu Lãng có chút động lòng. Đương nhiên không phải hắn muốn ở lại, mà muốn cho Độc Long lưu lại. Độc Long theo hắn sẽ phải chịu khổ. Có lẽ theo Mai phu nhân này sẽ rất có tiền đồ. Dù sao có người coi trọng, dành cho rất nhiều tài nguyên đào tạo, ngày sau thực lực sẽ nâng cao rất nhanh.
Hắn trầm ngâm một chút, rất nhanh đã nghĩ thông suốt chắp tay nói:
- Phu nhân, chuyện này ta không có quyền làm chủ. Ta vẫn phải hỏi ý của Độc Long một chút. Đương nhiên ta vẫn phải cảm ơn sự ưu ái của phu nhân đối với Độc Long!
- Độc Long?
Giọng Mai phu nhân có chút nghi hoặc. Nhưng lập tức nàng bỗng nhiên hiểu ra nói:
- Ngươi nói chính là thủ hạ kia của ngươi sao? Vì sao ngươi phải hỏi hắn? Ta cũng không bảo hắn theo ta, ta đang hỏi ngươi!
- A?
Tiêu Lãng và Đào Tử đồng thời trợn tròn mắt, đảo đi đảo lại. Mai phu nhân này không phải mời Tiêu Lãng tới vì Độc Long có công lớn quét ngang một đám ong độc, mà vì hắn sao? Khó trách nàng không gọi Độc Long...
Vì sao phải mời chào hắn?
Tiêu Lãng mơ hồ, cũng không hiểu nàng coi trọng mình ở điểm nào? Chỉ có điều nếu như nàng mời chào Độc Long, Tiêu Lãng sẽ đắn đo hỗ trợ khuyên bảo một chút. Nếu mời chào mình vậy thì thôi đi.
Tiêu Lãng rất nhanh đã trấn tĩnh lại, cười nói:
- Đa tạ phu nhân ưu ái. Tại hạ từ nhỏ tính tình cuồng dã, không chịu được sự quản giáo. Sợ là sẽ khiến phu nhân thất vọng.
- A...
Đào Tử vừa khép miệng lại, hiện tại lại mở ra. Tình cảnh ngày hôm nay quá mức quỷ dị. Nàng thực sự không thích ứng nổi! Đường đường là Mai phu nhân muốn mời một võ giả Bán Thần, đưa ra điều kiện vô cùng hậu đãi, kết quả lại bị cự tuyệt, còn vô cùng thẳng thắn như vậy!
- Như vậy a...
Mai phu nhân thì thào một tiếng, trầm mặc một lát sau đó vung tay lên, ném ra một lệnh bài. Chờ sau khi Tiêu Lãng đón được, nàng mới lên tiếng:
- Đây là lệnh bài của Mai gia ở Tuyết Mai Lĩnh. Ngươi đã không muốn theo ta thì thôi. Tgươi tùy tiện làm một khách khanh vinh dự cửu đẳng của Mai gia đi. Lệnh bài kia quyền lợi cũng không lớn, chỉ có điều khi vào thành là chuyện nhỏ, còn có một ít quyền lợi trong thương hội Mai gia. Ngươi yên tâm, khách khanh vinh dự không thuộc về Mai gia. Ngươi cũng không cần làm gì. Điều này xem như ta và ngươi kết giao bằng hữu...
Tiêu Lãng lại ngẩn người ra. Chuyện khác thường tất có yêu!
Tấm lệnh bài này khiến hắn cảm giác vô cùng cổ quái, có cảm giác giống như củ khoai lang nóng bỏng tay. Nhưng Mai phu nhân lại nói rất rõ ràng, không cần hắn phải trả giá điều gì. Hơn nữa hắn cũng rất cần tới lệnh bài kia. Chí ít có thể vào thành không phải sao?
Cuối cùng Tiêu Lãng thu hồi lệnh bài, chân thành cảm kích nói:
- Đa tạ Mai phu nhân.
Mai phu nhân thản nhiên phất phất tay:
- Ngươi tiếp tục theo đội buôn. Chuyện hầu hạ phong hồ không cần làm nữa. Ta sẽ thu xếp. Nếu như ngươi muốn rời đi, có thể đi bất cứ lúc nào. Ừm... cứ như vậy đi.
Tiêu Lãng mang theo đầy bụng nghi hoặc ra khỏi chiến xa. Trên mặt Đào Tử lộ vẻ khó hiểu, vén rèm đi vào bên trong, nhìn Mai phu nhân nằm nghiêng ở trên giường, xinh đẹp không gì tả nổi nói:
- Phu nhân, hắn có chỗ nào đặc biệt chứ? Tại sao ta không nhìn ra được? Ta còn tưởng rằng phu nhaan muốn mời chào người phóng độc kia...
Mai phu nhân cười nhạt một tiếng, bên trong chiến xa đều sáng ngời. Nàng khẽ cười nói:
- Bắt đầu ta cũng nghĩ như vậy. Bán long nhân kia là nô lệ của tiểu tử này. Muốn mời bán long nhân kia đương nhiên phải mời chào hắn trước tiên. Chỉ có điều... ta tra xét tiểu tử này kĩ càng một chút, phát hiện hắn còn cường đại hơn nhièu so với bán long nhân kia. Ha ha, ngươi chỉ là một Thần Quân nho nhỏ tất nhiên là nhìn không ra.
← Ch. 0991 | Ch. 0993 → |