Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0639

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0639: Mở lối đi riêng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Cảnh sát ở hiện trường quay sang nhìn nhau. Có người vội gọi điện thoại, cục trưởng chắc không biết chuyện này, phải mau thông báo.

Đám cảnh sát này không dám ngăn xe lại, nhưng FBI không giống chúng, Mike dẫn hai tên thủ hạ đi tới, gã cũng biết tính khí của lão phu nhân này, đối với những nhân vật nổi tiếng xã hội này chỉ có thể tiên lễ hậu binh, mặt mày gã tươi cười nói: 'Margaret phu nhân, xin chào, tôi là... '

Margaret không đợi gã nói hết liền chỉ thẳng tay vào mũi gã mà quát: 'Anh biết đây là nơi nào không? Các người dẫn nhiều người đến đây bao vây lãnh sự quán rõ ràng là muốn gây sóng gió cho quan hệ hai nước đúng không, ai bảo anh làm như thế? Tổng thống đích thân hạ lệnh sao? Có cần ta phải gọi điện kiểm chứng chuyện này không?' khí thế của lão phu nhân tương đối bá đạo.

Mike cười hì hì nói: 'Phu nhân không cần tức giận, chỉ là thực hiện công vụ thôi. '

'Cút ra! Bây giờ ta muốn đi qua, xe của ta đi sau ta, ai dám cản đường. Ai muốn gây thù oán với ta. Ta sẽ cảnh báo trước với hắn, ai có gan kiện tụng với ta? Cho dù có gan thì ta cũng đảm bảo rằng bọn chúng sẽ thua rất thê thảm!' Lão phu nhân nói xong liền ngẩng cao đầu bước vào bên trong, đi tới bên cạnh Mike, đưa tay ra đẩy Mike sang một bên: 'Tránh ra! Trung Quốc có câu 'Chó khôn không cản đường"

Một đám FBI, một đám cảnh sát Mỹ đừng trợn mắt nhìn lão phu nhân ưỡn ngực bước vào lãnh sự quán, chiếc xe limousine phía sau cũng từ từ lái vào.

Vẻ mặt của Mike có chút gượng gạo, thủ hạ của gã bước lên nói: "Sếp, anh xem..."

"Xem cái gì mà xem? Cần phải rà soát nghiêm ngặt tất cả các xe đi ra!" Vừa nãy Mike mới nói là rà soát nghiêm ngặt tất cả các xe ra vào, giờ chữ "vào" của gã đã biến đâu mất rồi, xe của Margaret gã chưa kiểm tra. Không phải không muốn mà là không dám, vị lão phu nhân này gã thật không dám đắc tội, việc này phải báo lên trên.

Khi nhìn thấy Margaret, Trương Dương lập tức hiểu ra trong lòng, Sở Yên Nhiên đã đến rồi. Tuy Sở Yên Nhiên chưa lộ diện nhưng nếu như không phải là vì cô ấy thì Margaret tuyệt đối sẽ không đích thân ra mặt. Nhớ tới Sở Yên Nhiên, trong lòng Trương Dương đột nhiên có một cảm giác ấm áp, nhưng dường như đồng thời hắn cũng nhớ tới Cô Gia Đồng, trong lòng Trương Dương lại cảm thấy chua xót vô cùng, hắn nhận thức rất rõ ràng rằng sự ra đi của Gia Đồng đã trở thành một vết thương vĩnh viễn không thể chữa lành được trong lòng hắn, hắn không biết cần bao nhiêu thời gian mới có thể bình phục, mới có thể quên đi...

Margaret bước vào lãnh sự quán, câu đầu tiên nói chính là: "Trương Dương đâu rồi?" Không phải một mình bà ta tới, ngoài tài xế và vệ sĩ ra, đứa cháu gái bảo bối Sở Yên Nhiên của bà và công chúa băng Quan Chỉ Tinh.

Tổng lãnh sự quán Thư Anh Hằng và Margaret cũng rất quen thuộc với nhau, nghe nói Margaret đến, ông ta cũng ra tiếp đón, cung kính nói: "Phu nhân Margaret, sao bà lại đến đây?"

Điều mà Margaret quan tâm chỉ là Trương Dương: "Trương Dương có ở đây không?"

Thư Anh Hằng có chút do dự.

Margaret nói: "Ông không cần phải lo lắng, tôi đến đây là để giúp cậu ta, cậu ta là bạn của cháu gái tôi." Lời này vừa nói ra, khuôn mặt trái xoan của Sở Yên Nhiên liền hơi nóng lên, thời gian này cô và Trương Dương dần dần càng lúc càng xa cách, thậm chí còn rất ít khi liên lạc, nhưng tình cảm trong lòng thì lại không tan biến đi một chút nào, bà ngoại chắc chắn cũng nhìn ra điểm này.

Thư Anh Hằng rất hiểu về con người của Margaret, biết được vị phu nhân này có quan hệ sâu sắc với Trung Quốc, là con dâu của Trung Quốc, bình thường vẫn hay giúp đỡ người Hoa, không thể làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Trung Quốc được, ông ta liền gật đầu với Điền Linh, ám thị đi tìm Trương Dương.

Không cần chờ Điền Linh đi tìm, Trương Dương đã đến, trước đây khi ở trong nước đã rất nhiều lần hắn từng nghĩ ra cảnh tượng mình và Sở Yên Nhiên gặp mặt nhau, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ bọn họ lại gặp nhau trong tình cảnh này.

Sở Yên Nhiên nhìn Trương Dương, một thời gian không gặp hắn đã gầy đi rất nhiều, điều này làm cho cô cảm thấy có chút xót xa, trong thâm tâm cô ấy vẫn luôn mong ngóng Trương Dương sẽ bay tới Mỹ tìm mình, nói vài câu dễ nghe có lẽ mình sẽ tha thứ cho tất cả lỗi lầm trước đây của hắn. Giờ Trương Dương thật sự đến rồi, nhưng hắn đến Mỹ lại không phải là vì mình, cũng giống như thế, sự gầy gò tiều tụy của hắn cũng không phải là vì mình. Sở Yên Nhiên trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, cô ấy không hiểu bản thân mình đang nghĩ gì nữa? Có lẽ trước mắt điều có có thể làm chính là giúp hắn rời khỏi Mỹ, thoát khỏi cảnh khốn cùng này, còn những chuyện khác thì không cần phải nghĩ tới, cô cũng không biết nên xử lí thế nào với tình cảm của bọn họ sau này.

Trương Dương cười nói: "Ngoại đến rồi à." Tuy hắn và Sở Yên Nhiên đã xóa bỏ hôn ước nhưng cách xưng hô của Trương Dương với Margaret đã thành thói quen, hắn vẫn gọi là "ngoại".

Margaret thở dài nói: "Cậu đúng là đồ chỉ biết gây họa." Lão phu nhân thở dài không phải vì Trương Dương mà là vì đứa cháu gái của mình. Bà ấy hiểu Sở Yên Nhiên, biết nha đầu này vẫn một lòng yêu Trương Dương, trước đây bà không hiểu rõ nguyên nhân thật sự mà bọn họ chia tay, nhưng sau khi Cố Gia Đồng xảy ra chuyện, Margaret mới hiểu được hóa ra giữa Trương Dương và Sở Yên Nhiên còn có một số cô gái khác, đây là điều mà lão phu nhân này không thể chấp nhận được, bà ấy thậm chí còn không muốn giúp Trương Dương, nhưng lại không thể từ chối sự khổ cầu của Sở Yên Nhiên, vì thế cuối cùng bà đã đến lãnh sự quán.

Trương Dương lại cười với Quan Chỉ Tinh, trước đây đã bắt cóc Quan Chỉ Tinh, lợi dụng cô ấy để trốn thoát sự truy đuổi của cảnh sát, hắn luôn muốn tìm một cơ hội để nói tiếng xin lỗi với cô ấy, từ việc Quan Chỉ Tinh và Sở Yên Nhiên cùng nhau đến đây ngày hôm nay có thể thấy cô ấy có lẽ là không trách cứ mình.

Ánh mắt của Trương Dương rơi vào khuôn mặt Sở Yên Nhiên, từ đôi mắt xinh đẹp của Sở Yên Nhiên có thể nhìn thấy sự tĩnh lặng trước đây chưa từng nhìn thấy, xem ra biến cố tình cảm giữa bọn họ và khoảng thời gian luyện tập của Sở Yên Nhiên tại Mỹ đã làm cho cả con người cô ấy thay đổi, cô ấy đã không còn là một con người hướng ngoại như trước nữa, không còn là một cô gái nhỏ đơn thuần không có chút giấu diễm với tình cảm, cô ấy đã trưởng thành rồi, đã hiểu cách che giấu cảm xúc bản thân, hiểu được phải ẩn dấu cảm xúc trong tim. Trương Dương mỉm cười nói: "Cảm ơn em đã đến đây."

Sở Yên Nhiên thở nhẹ nói: "Anh đã gây ra không ít phiền phức rồi, chúng em đều đã xem tin tức."

Quan Chỉ Tinh nói: "Trên báo đã nói về việc ở lãnh sự quán, Yên Nhiên đoán anh đang ẩn nấp ở đây, nên chúng tôi đến xem có thể giúp anh thoát khỏi đây không."

Trương Dương nói: "Thật ngại quá, gây phiền phức cho mọi người rồi."

Margaret nói: "Cậu luôn là một kẻ gây ra tai họa." Lão phu nhân nói đầy sự oán trách với Trương Dương.

Tổng lãnh sự quán Thư Anh Hằng tỏ ra rất tán đồng với câu nói này của Margaret, ông ta đứng một bên nói: "Phu nhân, bây giờ một nhân viên công tác của chúng tôi đã bị cảnh sát bắt đi, chúng tôi đang giao thiệp với phía Mỹ, tình hình không lạc quan, việc này nếu như làm không tốt thì có thể sẽ ảnh hưởng tới vấn đề ngoại giao."

Sở Yên Nhiên nói: "Cách làm của bọn họ là vi phạm với công ước quốc tế, sao có thể bao vây lãnh sự quán chứa."

Thư Anh Hằng cười khổ nói: "Cô Sở, bọn họ không hề có đặt chân vào phạm vi lãnh sự quán, chỉ là nghiêm ngặt kiểm tra nhân viên ra vào, phàm là người có khả nghi thì bọn họ đều bắt cả, phía Mỹ mắt nhắm mắt mở với hành động này của bọn họ, FBI cũng nhúng tay vào, một họ chắc chắn cho rằng Trương Dương là gián điệp, phiền phức lớn nhất chính là việc này."

Margaret nói: "Để cho cậu ta lên xe của tôi, tôi đưa cậu ta rời khỏi đây, phi cơ riêng của tôi đang đợi, chỉ cần cậu ta có thể lên được máy bay thì lập tức có thể về nước."

Thư Anh Hằng nói: "Bọn họ tuy đã để cho xe của phu nhân vào nhưng phu nhân muốn ra ngoài chưa chắc đã dễ dàng như vậy, chỉ cần để cho bọn họ tóm được Trương Dương thì sự việc sẽ vô cùng phiền phức."

Trương Dương giờ mới thấy mọi người đều vì mình mà bị lôi vào phiền phức, trong lòng hắn cảm thấy rất bất an, hắn có chút hối hận vì đã trốn vào lãnh sự quán, nếu như lúc đầu không phải hắn đến lãnh sự quán Trung Quốc mà chọn một con đường khác có lẽ sự việc đã không gây lên cơn sóng lớn đến thế.

Lúc này một nhân viên công tác bước vào nói với Thư Anh Hằng mấy câu, là sếp của FBI Mike đến lãnh sự quán, muốn nói chuyện trực tiếp với Thư Anh Hằng. Thư Anh Hằng gật đầu, để chọn mấy người Trương Dương tạm tránh đi.

Mike đi tới phòng làm việc của Thư Anh Hằng dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Thư Anh Hằng kháng nghị nói: "Ngài Mike, ngài có ý gì vậy? Bao vây lãnh sự quán Trung Quốc chúng tôi, các ngài đã vi phạm công ước quốc tế, ngài phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

Mike mặt mày tươi cười hớn hở nói: "Ngài lãnh sự, tôi thật sự không có ý gì mạo phạm đến quý vị, mục đích của chúng tôi bây giờ chỉ là vì một người, chúng tôi đã nắm trong tay đầy đủ chứng cứ xác thực." Gã đưa ra một cuốn hộ chiếu, Thư Anh Hằng nhìn nhìn, đó chính là hộ chiếu của Trương Dương.

*****

Mike nói: "Trương Dương, con người này từ khi bước vào cảnh nội nước Mỹ đã nhiều lần tập kích cảnh sát, hơn nữa còn có liên quan đến nhiều sự kiện phạm pháp, chúng tôi đã nắm được một số chứng cứ hoạt động gián điệp của hắn, ngài lãnh sự, tôi nghĩ cho dù là quý quốc cũng sẽ không cho phép nhân viên tình báo của nước ngoài hoạt động trên lãnh thổ của mình, nếu chúng chứng minh được lãnh sự quán các vị có liên quan đến hoạt động gián điệp, thì bên vi phạm công ước quốc tế khẳng định không phải là chúng tôi rồi. Ngài lãnh sự, tôi nghĩ chúng ta đều không muốn làm lớn chuyện này, hãy giao hắn cho chúng tôi, tôi đảm bảo sẽ không làm lớn chuyện này."

Thư Anh Hằng nói: "Ông bắt nhân viên công tác của lãnh sự quán chúng tôi, bây giờ lại đến chỗ chúng tôi đòi người, tôi xin thông báo rõ ràng cho các ông rằng chúng tôi ở đây không có ai tên là Trương Dương, hắn cơ bản chưa từng đến lãnh sự quán."

Mike cười lạnh nói: "Ngài lãnh sự, ngài nói như thế thật chẳng có ý nghĩa gì, Trương Dương đang ở đâu mọi người đều rõ cả, trốn cũng không có tác dụng gì."

Thư Anh Hằng nói: "Ngài sẽ phải trả giá cho hành động của mình." Thái độ của ông ta vô cùng cương quyết.

Mike lắc lắc đầu, bĩu môi nói: "Thật không hi vọng mọi chuyện trở thành thế này."

Trương Dương đưa chiếc hộp da đen cho Sở Yên Nhiên, hắn thấp giọng nói: "Chiếc hộp này là anh lấy được từ chỗ Lê Thúc, thứ bên trong rất quan trọng, em giúp anh giữ tạm nó."

Sở Yên Nhiên nhận lấy.

Bên trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Sở Yên Nhiên cắn cắn môi nói: "Có từng suy nghĩ cho bản thân không? Có từ suy nghĩ cho..." cô ấy do dự một lát, cuối cùng cũng không nói nốt mấy chữ đó ra.

Trương Dương nói: "Anh thừa nhận về mặt tình cảm anh là một kẻ khốn nạn, anh xin lỗi vì những đau khổ anh đã gây ra cho em, anh có thể hi sinh tất cả vì Gia Đồng, cho dù là hi sinh tính mạng của mình, với em anh cũng vậy."

Trong đôi mắt Sở Yên Nhiên trào lên ánh lệ, cô ấy tin vào câu nói này của Trương Dương, nhưng câu nói đó không làm cho cô ấy vui lên, cô nhẹ giọng nói: "Trương Dương, tuy em không có cách nào chấp nhận quan điểm tình cảm của anh, nhưng chúng ta dù sao vẫn là bạn, em vẫn quan tâm anh."

Trương Dương nói: "Anh biết, anh hiểu!" hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy rất rõ tình cảm sâu sắc của cả hai không thể nở hoa, nhưng bọn họ lại trở nên lí trí, sự lí trí này đã trở thành một chiếc hào sâu ở giữa bọn họ.

Sở Yên Nhiên cầm chiếc hộp da đen nói: "Ngoại sẽ có cách giúp anh rời khỏi đây." Trương Dương nói: "Anh không muốn mang phiền phức đến cho em hay bất kì ai, những tên chó săn Mỹ này không thể khống chế được anh, cùng lắm thì anh xông ra ngoài."

Sở Yên Nhiên lắc đầu nói: "Đừng, anh nhất định phải bảo vệ bản thân mình..." dừng lại một lát, cô thấp giọng nói: "trên đời này còn rất nhiều người quan tâm đến anh."

Cửa phòng gõ nhẹ, Margaret đi cùng với Quan Chỉ Tinh bước vào, lão phu nhân nói lời có chút cổ quái: "Tiểu tử, cậu lại dùng lời đường mật để dỗ dành Yên Nhiên nhà ta hả? Còn nghĩ Yên Nhiên là trẻ con sao?"

Sở Yên Nhiên cắn môi nói: "Ngoại nói gì vậy? Giờ đã là lúc nào rồi chứ, phải nhanh nghĩ cách giúp Trương Dương thoát thân."

Margaret nói: "Cho cậu ta lên xe, để ta xem ai dám lúc soát xe của ta."

Trương Dương nói: "Ý tốt của ngoại con xin nhận, nhưng giờ FBI nhắm thẳng con là gián điệp, ngoại đừng đi nước nguy hiểm này."

Margaret gọi điện cho hiếu tử James, bà ấy muốn lợi dụng khả năng của mình để làm cho cảnh sát rời khỏi lãnh sự quán, nhưng điều mà bà không ngờ tới là đứa hiếu tử này lại không nhận điện thoại của bà, rất rõ ràng, James đang cố trốn tránh, Margaret miệng thì nói nhẹ nhàng nhưng thật ra bà cũng hiểu rất rõ chuyện này không dễ làm.

Trương Dương đến phòng làm việc của Thư Anh Hằng, thấy Thư Anh Hằng mặt mày nhăn nhó, biết là hôm nay đã đem phiền phức đến cho ông ta, áp lực bây giờ của Thư Anh Hằng là rất lớn.

Trương Dương nói: "Nếu như thật sự không thể giải quyết được thì hãy giao tôi cho FBI đi." Trương Dương căn bản không coi đám FBI ra gì, cho dù là bọn chúng có bắt được mình thì mình vẫn có thể trốn thoát được.

Thư Anh Hằng nói: "Làm gì có chuyện đơn giản như vậy, bọn họ không bắt được cậu thì chuyện này về lí là bọn họ sai, nếu như để chúng bắt được cậu rồi vu khống cậu đang hoạt động gián điệp, nắm được cái thóp này chúng sẽ chiến thế chủ động trên phương diện ngoại giao, thậm trí sẽ tuyên truyền là lãnh sự quán chúng tôi tiếp tay cho hoạt động gián điệp, nó sẽ ảnh hưởng rất lớn đến danh dự quốc tế của đất nước chúng ta."

Trương Dương không nghĩ nhiều như vậy, nếu như biết là sẽ mang nhiều phiền phức đến như vậy hắn sẽ không đến lãnh sự quán trốn, Trương đại quan nhân trong lòng vô cùng khó chịu, tên tiểu tử này trước nay không thích nợ ân tình của người ta, nhưng lần này nợ tình lại đại phát rồi.

Thư Anh Hằng nói: "Có một cách."

Trương Dương nói: "Cách gì?"

Thư Anh Hằng mở tấm bản đồ thiết kế lãnh sự quán: "đây là bản đồ kết cấu lãnh sự quán chúng ta, bên trên có đánh dấu vị trí đường cống nước, cậu có thể đi xuống đường cống này thoát ra ngoài. Nếu như thuận lợi thì từ cống nước này có thể đi tới sông Lekh cách đây tám trăm mét, chỉ cần có thể rời khỏi sự bao vây của FBI và cảnh sát thì chúng ta có thể hẹn trước địa điểm để đón cậu, đưa cậu lên máy bay."

Trương Dương gật đầu, bất luận là cách của Thư Anh Hằng có thành công hay không thì Trương Dương bây giờ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi lãnh sự quán, hắn không muốn vì mình mà mang lại nhiều phiền phức cho lãnh sự quán.

Mike sau khi ra khi ra khỏi lãnh sự quán, Mike lại cho tăng thêm không ít người đến canh gác, gã quyết chí tuyệt đối không tha cho Trương Dương rời khỏi đây.

Chiếc xe của Margaret từ từ rời khỏi lãnh sự quán, lần này lão phu nhân không không cho xe lái nhanh về phía trước mà đi từ từ.

Mike thấp giọng nói: "Chặn chiếc xe đó lại."

Vào lúc bọn chúng xông lên trước chuẩn bị cản chiếc xe lại thì chiếc xe đột nhiên tăng tốc, lao thẳng qua đám nhân viên FBI, đám nhân viên đó vội vã tránh ra. Chiếc xe vẫn lao về phía trước, con đường phía trước đã bị hai chiếc xe cảnh sát chặn ngang, nhưng chiếc xe vẫn không hề có ý dừng lại, dùng một góc độ thích hợp đâm thẳng vào một trong hai chiếc xe, chiếc xe cảnh sát bị đâm đổ lật sang một bên, chiếc xe của phu nhân Margaret nhân lúc đó chen qua kẽ hở để chạy.

Mike lớn tiếng hét lên: "Đuổi lên, không được để cho chúng thoát."

Chiếc xe của phu nhân Margaret men theo đường lớn thẳng tiến, phía sau có hai chiếc xe FBI đang đuổi theo không rời, nhìn ra phía sau nữa lại có bốn chiếc xe cảnh sát cũng đang bám theo, trên không trung có tiếng máy bay bay vù vù. Công tác chuẩn bị cho hành động hôm nay của FBI quả là rất đầy đủ, trên không trung cũng sớm bố trí thiên la địa võng.

Phía cổng của lãnh sự quán vẫn không hề bị buông lỏng. Mike nói: "Cẩn thận kế địa hổ li sơn." Lời còn chưa nói hết thì lại có một chiếc xe jeep từ bên trong xông ra. Vòng bao vây của chúng vẫn chưa hồi phục lại, chiếc xe Jeep men theo con đường cao tốc mà chiếc xe lúc nãy đã mở ra phóng tốc lực. Ở cổng lãnh sự quán tiếng còi cảnh sát hú lên inh ỏi, loạn cả lên.

Tổng lãnh sự Thư Anh hằng đích thân dẫ Trương Dương và Triệu Thiên Tài xuống chỗ đường cống ngầm. Vì chuyện hành tung của Trương Dương trước đây bị bại lộ nên Thư Anh Hằng cũng đã nảy sinh nghi ngờ với nhân viên công tác trong nội bộ lãnh sự quán. Giờ ông ta đã hoàn toàn bị lôi vào trong chuyện này, vì thế phải bảo đám Trương Dương rời khỏi được lãnh sự quán, chỉ có thế mới không bị phía Mỹ nắm được thóp.

Trương Dương trước khi bước xuống cống ngầm đã mỉm cười với Thư Anh Hằng, Thư Anh Hằng cũng đưa tay ra bắt tay với hắn, nói: "Cậu hãy tự bảo vệ lấy mình, sau khi thoát ra được khỏi đây thì hãy liên lạc với chúng tôi, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cậu lập tức rời Mỹ." Thư Anh Hằng lựa chọn cách để cho Trương Dương trốn khỏi đây bằng được cống ngầm cũng là bất đắt dĩ, vòn về việc Trương Dương có thoát khỏi FBI được hay không, ông ta cũng không thể biết chắc được.

Trương Dương nói: "Cám ơn!" rồi hắn chui xuống cống ngầm. Triệu Thiên Tài đi theo sau. Đường cống ngầm của Mỹ so với Trung Quốc thì rộng hơn rất nhiều, có điều không khí bên trong vô cùng ô nhiễm, hai người phải bịt khẩu trang thật dày rồi nhanh chóng tiến về phía trước.

Chiếc xe của Margaret sau khi liên tiếp chạy qua được năm con phố đã bị cảnh sát thành công chặn lại. Sau khi kính xe buông xuống mới phát hiện ra bên trong chỉ có một viên tài xế, lục soát xe cũng không tìm thấy bất cứ một thứ khả nghi nào, xem ra chiếc xe này thật sự có ý thu hút sự chú ý của bọn họ, nhầm kéo một bộ phận cảnh sát đi. Đặc công FBI vội vã bẩm báo tình hình lại với Mike, Mike sớm đã chuẩn bị tâm lí với chuyện này, hắn thấp giọng nói: "Ngăn chiếc xe Jeep đó lại, có lẽ hắn đang ở trong đó."

Mấy chiếc xe cảnh sát bao vây lấy chiếc xe Jeep, nhưng kĩ thuật lái xe của đối phương vô cùng điệu nghệ, chiếc xe Jeep chạy linh hoạt chen qua các con phố của New York. Phía trước đột nhiên có hai chiếc xe cảnh sát chặn đầu, chiếc xe Jeep điệu nghệ quay đầu, chen thẳng qua khe trống ở bên trái. Người lái xe chính là Sở Yên Nhiên, sau khi bọn họ thương lượng đã quyết định lợi dụng hai chiếc xe để làm rối loạn sự phán đoán của phía Mỹ, để cho chúng mệt mỏi chạy theo, ứng phó không kịp.

*****

Mike phát mệnh lệnh để cho tất cả các đơn vị kiểm tra tất cả những người ra vào lãnh sự quán, hắn có một dự cảm cho rằng cả hai chiếc xe vừa rồi đều là nhằm đánh lạc hướng để cho Trương Dương rời khỏi.

Trong lúc hắn đang vội vàng bổ sung lực lượng thì thủ hạ liền cầm đến một chiếc điện thoại, thấp giọng nói: "Thưa sếp, có điện thoại của tham nghị viên Sademon."

Mike ngẩn ra một lát, gã nhận lấy điện thoại, không biết vị tham nghị viên này tìm mình có việc gì.

Giọng nói của Sademon đầy sự phẫn nộ, trong điện thoại còn hét lên với Mike: "Anh đang làm cái gì thế? Bao vây lãnh sự quán Trung Quốc, áp giải nhân viên công tác Trung Quốc. Anh có biết hành động này sẽ ảnh hưởng lớn đến quan hệ của hai nước không? Anh có hiểu công ước quốc tế không. Bây giờ phía Trung đã kháng nghị lên bộ ngoại giao, anh đang bôi tro chát chấu vào mặt New York chúng ta, vào quốc gia chúng ta đấy có biết không."

Mike biết tầm ảnh hưởng của Sademon ở New York, có điều ấn tượng trong hắn về vị tham nghị viên này đều là một phần tử phản Hoa quyết liệt, sao giờ lại nói hộ cho người Trung Quốc rồi? Mike nói: "Ngài tham nghị viên, chúng tôi nghi ngờ có gián điệp phía Trung đang ẩn trốn trong lãnh sự quán."

"Nghi ngờ? FBI các anh đang lãng phí tiền thuế của dân đấy có biết không, xem lại xem các anh đã làm những gì, vì cái gọi là hoài nghi mà hành động mù quáng, các anh có từng nghĩ đến hậu quả mà các anh gây ra không. Tôi thật sự không chịu nổi sự ngu xuẩn của các anh, tôi sẽ báo cáo lên tham nghị viên, yêu cầu phía các anh phải đưa ra lời giải thích cho sự việ lần này." Sademon tức giận dập điện thoại. Mike bị ông ta gào thét vào tai đến toát cả mồ hôi. Việc này càng lúc càng phức tạp rồi. Ngay cả tham nghị viên cũng nhảy vào. Nhìn về phía lãnh sự quán, Mike thấy sầu vô cùng. Việt này nhất định phải nhanh chóng giải quyết, việc bao vây lấy lãnh sự quán đã kinh động đến càng lúc càng nhiều người. Nếu như thật sự vì nó mà gây ra lục đục ngoại giao giữa hai nước thì hắn cũng sẽ không gánh được trách nhiệm này. Có bắt được Trương Dương hay không sẽ là vấn đề mấu chốt. Chỉ cần bắt được hắn thì phía Mỹ sẽ chiếm được thế chủ động. Nhưng hiện giờ thái độ của phía Trung rất kiên quyết, nhất định không chịu giao Trương Dương ra, thậm chí còn phủ định sự tồn tại của Trương Dương, làm cho sự việc này rơi vào bế tắc. Nếu như gã không tìm được Trương Dương vậy phía Trung khẳng định sẽ lấy cớ gây khó dễ trên vấn đề ngoại giao, đây cúng chính là nguyên nhân thật sự tại sao Mike từ đầu đến cuối không dám phái người tiến vào lãnh sự quán................................................

Đêm giao thừa này đối với mỗi vị thường ủy thành Bình Hải chắc chắn là một đêm cực kì khó quyên. 30 tết mà không có cách nào về nhà đoàn tụ với người thân, thậm chí các thiết bị liên lạc của họ cũng đều phải nộp hết cho quản lí. Bữa cơm tất niên rất thịnh soạn, chính quyền tỉnh vì tiếp đãi các vị lãnh đạo mà chuẩn bị bữa tiệc lớn. Nhưng đối mặt với nhiều đồ ăn ngon như vậy mà mọi người chẳng có chút muốn ăn gì cả.

Kiều Chấn Lương ngồi ở vị trí chủ tọa, ông ta cười hớn hở nhìn mọi người nói: "30 tết, vui cùng đất nước, trước đây chúng ta cùng người thân đón ngày này, hôm nay mọi người cùng họp lại đón tết chắc là lần đầu nhỉ."

Bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong cười nói: "Lần đầu tiên nên rất mới mẻ, cơ hội như thế này quả là khó kiếm, năm nào cũng cùng người thân đón 30 tết chắc cũng thấy ngấy rồi nhỉ."

Bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu cũng phụ họa vào: "Ở nhà ồn lắm, nhân vật chính lại là trẻ con, chúng ta làm gì được nhàn nhã, như thế này đúng là tốt, có thể hưởng thụ một đêm giao thừa yên bình. Không tồi, đúng là không tồi!" Câu nói này đúng là không phải xuất phát từ đáy lòng, cái đám thường ủy này ai mà chẳng muốn về nhà đón giao thừa, 30 tết vốn là ngày người trong gia đình đoàn tụ mà.

Kiều Chấn Lương nói: "Nếu như mọi người đều đã thích như vậy thì dứt khoát định ra như thế này đi, sau này cứ đến 30 tết thì thường ủy chúng ta đều cùng nhau đón xuân, các anh thấy thế nào?"

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: "bí thư Kiều, tôi thì không làm được thế. Đêm 30 tết này tôi thấy không được." Vợ của ông ấy Liễu Ngọc Doanh dự tính hai ngày này sẽ sinh, nói không chừng chuẩn bị sinh rồi, Tống Hoài Minh vốn định trong hai ngày này sẽ kề cận ở bên chăm sóc vợ, ai ngờ Kiều Chấn Lương đột nhiên có ý nghĩ kì quặc, 30 tết bắt tất cả mọi người ở lại để đón giao thừa, y đương nhiên là hiểu đã có chuyện quan trọng xảy ra.

Kiều Chấn Lương nói: "30 tết có ai lại không muốn về nhà đoàn tụ với gia đình chứ? Tôi cũng muốn, nếu như không phải việc bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn giữ mọi người ở đây làm gì. Mọi người còn nhớ câu chuyện tôi kể cho mọi người lúc chiều không."

Bí thư kỉ ủy Tăng Lai Châu nói: "bí thư Kiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì rồi?" đây cũng là vấn đề mà mọi người đều quan tâm.

Kiều Chấn Lương nói: "Tiền cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sanh bị giết ở Mỹ. Trước khi ông ta chết đã giao lại một số chứng cứ qua đường bí mật cho chúng ta. Những chứng cứ này chứng minh trong bộ máy của chúng ta có không ít cán bộ làm sai nguyên tắc của Đảng, bọn họ lấy quyền mưu tư. Lợi dụng đủ các thủ đoạn đê tiện để tham ô tiền của quốc gia và nhân dân, những khoản tham ô đó đã được giấu trong những con đường bí mật và không ngừng chảy ra nước ngoài rồi lại thông qua tổ chức rửa tiền nước ngoài để biến đen thành trắng, những thủ đoạn đê tiện và tính chất nghiêm trọng đó trước nay chưa từng có."

Lời của Kiều Chấn Lương làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Phòng trưởng phòng công an Vương Bá Hành tỏ ra trầm ngâm, từ lúc Kiều Chấn Lương tuyên bố tất cả thường ủy ở lại đón giao thừa ở thường ủy hội, ông ta đã biết chuyện hôm nay là nhắm vào mình.

Bí thư chính pháp ủy Đinh Nguy Phong phẫn nộ nói: "Thật là đáng ghét, kẻ nào lại có gan lớn đến thế?"

Ánh mắt Kiều Chấn Lương quét qua mặt từng người, thấp giọng nói: "Mọi người còn nhớ chuyện của tiền tỉnh trưởng Hứa Thường Đức không?"

Mọi người trầm mặc lại, ai có thể quên chứ, Hứa Thường Đức tuy chết vì bệnh tim đột phát, nhưng nếu như không phải vì nguyên nhân này thì y tất sẽ phải trả giá cho nhưng tội lỗi của mình, trước khi y đột nhiên chết thì Cố Doãn Tri đã nắm hết được chứng cứ phạm tội của y.

Kiều Chấn Lương nói: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, có rất nhiều lúc thức mà chúng ta nhìn thấy được chỉ là bề mặt của cỏ dại, chứ không biết được dưới mặt đất cỏ đã mọc rễ cắm sâu, nếu như không xử lí sạch đám gốc rễ này thì khi gặp môi trường thích hợp thì đám tạp cỏ đó rất nhanh sẽ sinh sôi nảy nở. Tôi đã nắm được danh sách của không ít người. Rất nhanh sẽ có hành động thống nhất. Tôi xin đảm bảo với mọi người ở đây rằng chỉ cần bất kì cán bộ nào có liên quan đến tập đoàn rửa tiền thì tôi nhất định sẽ truy tìm ra tận gốc rễ, tuyệt đối sẽ không nhân nhượng."

Bữa cơm tất niên hôm nay mọi người đều chẳng có tâm trạng gì, sau khi ăn cơm xong mọi người lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi, thực ra chẳng ai có thể ngủ được. Kiều Chấn Lương tuy là muốn đại động can qua nhưng lại không biết ngọn lửa này rốt cuộc sẽ cháy đến đầu ai.

Tống Hoài Minh sau bữa cơm tối không lâu đã được thông báo là vợ đã được đưa vào bệnh viện chờ sinh. Y đi tìm Kiều Chấn Lương, nhận được sự cho phép của bí thư Kiều mới rời khỏi nơi tiếp đãi của chính quyền tỉnh.

Kiều Chấn Lương chỉ dặn Tống Hoài Minh tuyệt đối phải giữ bí mật chuyện này, không được nhắc đến một chữ về chuyện tối hôm nay ra ngoài.

Tống Hoài Mình trong lòng nóng như lửa đốt, chạy đến bệnh viện nhân dân tỉnh. Vợ ông ta là Liễu Ngọc Doanh đã vào phòng phẫu thuật, bố mẹ vợ cũng đã đến, thấy Tống Hoài Minh, bố vợ Liễu Trường Trị có chút không vui. Ông ta trách nói: "Hoài Minh, công việc của con bận rộn cha biết, nhưng tỉnh lị các con đến 30 tết cũng không nghỉ sao? Ngọc Doanh đột nhiên đau bụng, chúng ta liên lạc với con đều không được. Con có coi mẹ con nó ra gì không? Làm tỉnh trưởng cũng không thể không quan tâm đến gia đình chứ."

Tống Hoài Minh trong lòng cảm thấy áy náy, liên tục xin lỗi, ai mà ngờ được vợ lại sinh vào ngày hôm nay chứ.

Mẹ vợ vội vàng nói đỡ cho y, kéo tay Liễu Trường Trị ngồi xuống nói: "Ông này, Hoài Minh cũng đâu có dễ dàng gì, công việc gian khổ như vậy, mọi việc của cả tỉnh đều phải lo tới, ông phải lượng thứ nhiều hơn cho con nó."

Liễu Trường Trị cũng không phải là có ý kiến gì với đứa con rể này, ông ta chỉ là quá lo lắng cho con gái thôi. Ông thở dài nói: "Được rồi. Vị trí thai của Ngọc Doanh nằm không đúng, bệnh viện kiến nghị nên làm phẫu thuật, ta đã kí tên lên giấy đồng ý phẫu thuật rồi, con không phản đối chứ?"

Tống Hoài Minh nói: "Chỉ cần mẹ con cô ấy bình an là tốt rồi, cha, sao con có thể phản đối được." Lúc này điện thoại của y lại reo lên.

Tống Hoài Minh nhấc điện thoại lên nhìn, cười ngại ngùng với cha mẹ vợ rồi bước ra hành lang cúi đầu nói, điện thoại là do Margaret gọi đến. Giọng Margaret đầy sự lo lắng: "Hoài Minh!"

Tống Hoài Minh nghe thấy tiếng của Margaret, y liền cung kính nói: "Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ? Con đang định gọi điện chúc mẹ năm mới."

Margaret nói: "Mẹ rất lo cho Yên Nhiên."

Tống Hoài Minh nghe nói như vậy liền lập tức lo lắng: "Mẹ, Yên Nhiên xảy ra chuyện gì vậy?"

Margaret nói: "Không có gì, nó rất khỏe, Trương Dương đã đến Mỹ rồi, vì Cố Gia Đồng, ở Mỹ đã xảy ra động tĩnh rất lớn. Mẹ tưởng rằng Yên Nhiên đã quên nó rồi, nhưng hôm nay nhìn thấy nó, mẹ mới phát hiện ra rằng Yên Nhiên vẫn có tình cảm sâu đậm với Trương Dương, nha đầu này chỉ sợ hết thuốc chữa rồi."

Tống Hoài Minh nghe đến chuyện này liền thở phào nói: "Mẹ, mẹ không cần phải lo lắng, chuyện tình cảm của thanh niên trẻ tuổi thì cứ để cho chúng tự xử lí đi, chúng ta cho dù muốn giúp cũng không được."

Margaret nói: "Mẹ hi vọng nó sẽ vui vẻ, nhưng mẹ luôn cảm thấy nó..." Margaret chưa nói xong thì Tống Hoài Minh liền nói: "Mẹ hãy chăm sóc thêm cho nó, đợi khi con gặp được Trương Dương sẽ nói chuyện với nó."

Margaret nói: "FBI đã ngắm trúng nó rồi, nó muốn thoát thân cũng không dễ."

Tống Hoài Minh không hề biết Trương Dương đã làm gì ở Mỹ, y liền thấp giọng nói: "Mẹ, cậu ta đã làm gì ở Mỹ?"


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)