← Ch.0639 | Ch.0641 → |
Tống Hoài Minh rời đi không lâu, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương hẹn gặp Vương Bá Hành, Vương Bá Hành đi vào văn phòng của Kiều Chấn Lương, nội tâm vô cùng thấp thỏm, tuy rằng như vậy, khi y bước vào phòng, trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt hớn hở: "Bí thư Kiều, trước tiên xin chúc mừng năm mới ngài!"
Kiều Chấn Lương thản nhiên cười cười, chỉ chỉ vào ghế dựa ở đối diện, nói: "Ngồi đi!"
Vương Bá Hành ngồi xuống đối diện Kiều Chấn Lương, ánh mắt hướng lên TV: "Bí thư Kiều không xem lễ hội đón xuân à?"
Kiều Chấn Lương nói: "Đồng chí Bá Hành, anh có một người em gái ở Mỹ đúng không?"
Vương Bá Hành gật đầu: "Nó tên là Vương Quân Dao, vào cuối những năm 60 đã tới Mỹ, ở đó phấn đấu mấy chục năm, cũng tính là có chút thành tựu, hai năm nay đã bắt đầu đầu tư vào trong nước, thành phố giải trí điện ảnh ở núi Thanh Đài Giang Thành chính là nó đầu tư. Đúng rồi, khối đất sân thể dục Nam Tích cũng là tập đoàn của nó giành được, đang chuẩn bị khai phá thương nghiệp. "
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi biết, cô ta ở Mỹ làm sinh ý gì?"
Vương Bá Hành nói: "Lấy ngành giải trí làm chủ, chuyện cụ thể trên sinh ý thì tôi cũng chưa hỏi nó. "
Kiều Chấn Lương nói: "Em gái anh năm đó là thanh niên trí thức tham gia đội ngũ sản xuất ở nông thôn tại thôn Tiểu Thạch Oa thành phố Kinh Sown tỉnh Bắc Nguyên, những chuyện này anh còn nhớ không?"
Vương Bá Hành bật cười: "Bí thư Kiều, ngài sao đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với việc này như vậy? Nói thật, chuyện nó tới nông thôn tham gia sản xuất tôi cũng không rõ lắm, vào cuối những năm sáu mươi nó rời khỏi quốc nội ra hải ngoại lăn lộn, sau đó liên lạc của hai anh em chúng tôi cơ hồ bị đứt đoạn, cho tới tận sau khi cải cách mở cửa chúng tôi mới lại liên hệ với nhau. Bí thư Kiều, ngài rốt cuộc đang hoài nghi gì vậy? Nói ra cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. "
Kiều Chấn Lương nói: "Có lời đồn rằng Vương Quân Dao có liên quan tới hành vi rửa tiền của quan viên trong nước. "
Vẻ mặt Vương Bá Hành nghiêm lại, y ra sức lắc đầu: "Không thể nào, tôi rất hiểu nó, nó trước giờ không làm chuyện kinh doanh phi pháp đâu. "
Kiều Chấn Lương nói: "Anh rất hiểu cô ta ư? Vậy anh biết cô ta vào năm 1967 thông qua phương thức nào để rời khỏi Trung Quốc không?"
Vương Bá Hành không nói gì.
Kiều Chấn Lương nói: "Nhập cư trái phép!"
Vương Bá Hành thở dài, nói: "Bí thư Kiều, vào thời đại đặc thù đó, muốn rời khỏi nước không phải là dễ dàng, nó lúc đó còn trẻ, mà người trẻ tuổi thì rất dễ xung động, nó đưa ra lựa chọn như vậy cũng không phải là khó lý giải. "
Kiều Chấn Lương nói: "Căn cứ vào những tư liệu mà chúng tôi nắm được trước mắt, đã có thể sơ bố kết luận cô ta có quan hệ rất lớn tới hành vi rửa tiền cho các quan viên trong nước. "
Vương Bá Hành nói khẽ: "Có chứng cớ không? Không phải là tôi bao che cho em gái mình, mà là tôi cho rằng nó không cần thiết phải làm những chuyện này, tài phú của nó căn bản dung không hết, vì sao còn phải mạo hiểm làm chuyện này cho những quan viên trong nước?"
Kiều Chấn Lương nói: "Rất nhanh sẽ có! Trương Dương đa nắm được không ít chứng cớ, chỉ cần cậu ta về nước, chúng ta sẽ bắt đầu hành động thu lưới. "
Vương Bá Hành nói: "Bí thư Kiều, hôm nay ngài giữ mọi người lại, có phải là bởi vì hoài nghi tôi không?"
Kiều Chấn Lương nói: "Anh là thính trưởng thính công an Bình Hải, một cán bộ nhận được sự bồi dưỡng của đảng và quốc gia nhiều năm, tôi tin anh có phẩm đức của mình, anh hiểu được trái phải rõ ràng. "
Vương Bá Hành nói: "Tôi không làm gì có lỗi với quốc gia, với nhân dân cả. "
Kiều Chấn Lương nói: "Đồng chí Bá Hành, tôi hy vọng mỗi một vị cán bộ chúng ta đều dám không thẹn với lương tâm mà nói ra những lời này, có một số việc anh có lẽ không biết, Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí và em gái anh Vương Quân Dao, trước đây đều từng là thanh niên trí thức của đội tham gia sản xuất ở nông thôn tại thôn Tiểu Thạc Oa, con trai Hứa Gia Dũng của Hứa Thường Đức trong lúc du học ở Mỹ được em gái anh rất quan tâm, con gái của Đổng Đắc Chí hiện giờ cũng đang ở nước Mỹ, căn cứ vào tư liệu trong tay chúng tôi, thủ tục đảm bảo xuất ngoại của bọn họ đều là Vương Quân Dao làm giúp. "
]Vương Bá Hành nói: "Bất kỳ ai cũng có bạn bè, nhưng điều này không có nghĩa là bọn họ phải chịu trách nhiệm về những sai phạm của bạn bè. "
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Con cái của anh cũng đều ở Mỹ, nói thử xem vì sao lại cho chúng tới Mỹ, là để học tâm kinh nghiệm tiên tiến của phương tây, sau này có thể đền đáp quốc gia tốt hơn, hay là có suy nghĩ gì khác?"
Vương Bá Hành nói: "Bí thư Kiều, dưới tình huống có thể, cho con cái cơ hội học tập tốt hơn, tôi nghĩ mỗi một người cha người mẹ đều làm như vậy, con gái ngài cũng ở Mỹ du học nhiều năm, còn Hứa Gia Dũng, tôi không hiểu, tôi nghĩ sự hiểu biết của ngài về anh ta chắc là nhiều hơn tôi nhiều. " Vương Bá Hành cũng không phải là hạng tầm thường, lời nói của Kiều Chấn Lương càng lúc càng khí thế bức nhân, Vương Bá Hành bắt đầu tiến hành phản kích nhất định.
Kiều Chấn Lương nói: "Đáng thương cho lòng cha mẹ trong thiên hạ, có thể làm tất cả cho con cái, nhưng phải giữ vững đường biên ngang là không được tạo thành tổn hại lợi ích cho quốc gia và nhân dân. Bá Hành à, những người làm quan như chúng ta sợ nhất là cái gì?"
Vương Bá Hành không nói gì, trên mặt y đã không còn bất kỳ nét cười nào.
Kiều Chấn Lương nói: ""Vãn tiết bất bảo! Nếu vãn tiết bất bảo, quan thanh hòa danh dự cả đời cố gắng có được tất cả sẽ trôi theo dòng nước, cho nên tôi hiện tại ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, bộ bộ kinh tâm, không biết anh có cảm giác như vậy hay không?"
Vương Bá Hành: nói: "Không có, tôi sắp về hưu rồi, đã bắt đầu bàn giao công tác, trọng trách này rất nặng, tôi gánh lâu như vậy rồi, giờ cũng đến lúc nghỉ ngơi. "
Kiều Chấn Lương nói: "Có biết tôi vì sao lại muốn giữ mọi người lại không?"
Vương Bá Hành nói: "Bí thư Kiều có phải đã bắt đầu áp dụng hành động rồi phải không?"
Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Đánh rắn động cỏ, một số hành động nhỏ của cao tầng chúng ta, rất nhiều người ở bên dươi sẽ suy nghĩ ra vô số khả năng, anh nói một số người có tật giật mình liệu có sợ không, liệu có chủ động đứng ra khai báo hành vi phạm tội của mình không?"
Vương Bá Hành nói: "Tôi cả đời làm công an, công tác của Ủy ban kỷ luật tôi chưa bao giờ tiếp xúc đến cả. " Tâm tình của y lúc này vô cùng hoang mang, cũng cực kỳ phẫn nộ, Kiều Chấn Lương rõ ràng đã coi mình là đối tượng tình nghi lớn nhất.
Kiều Chấn Lương nói: "Tôi là người giống như là hạt cát trong mắt vậy, tôi thật sự hi vọng, vào giờ này năm sau, mọi người vẫn có thể ngồi cùng nhau vui vẻ uống rượu tâm sự. "
Vương Bá Hành lắc đầu, nói: "Không thể đâu, rất nhiều lão đồng chí, bao gồm cả tôi đều phải về hưu rồi. "
Kiều Chấn Lương cười ha ha nói: "Bá Hành à Bá Hành, anh là không có lòng tin đối với tôi hay là không có lòng tin đối với chính bản thân mình?"
....
Trương Dương nhấc chân đá văng song cửa sắt ở phía trước, bên ngoài chính là hà đạo, hắn nhìn nhìn ra ngoài, xác định không có ai mai phục, lúc này mới vẫy vẫy tay với Triệu Thiên Tài, hắn lo lắng cái máy tính ở trong túi, bên trong ghi lại rất nhiều bí mật của Đường Hưng Sinh, liên quan tới rất nhiều quan viên của thành phố Nam Tích: "Máy tính sẽ không bị nhúng nước chứ?"
Triệu Thiên Tài cười nói: "Có túi chống nước rồi, không sao đâu, cho dù là vào nước thì tôi cũng đã ghi lại những số liệu quan trọng ở bên trong vào trong đĩa CD rồi, không lo bị mất đâu. "
Hai người từ cửa sổ nhảy xuống sông, Triệu Thiên Tài cũng là một kiện tướng bơi lội, hai người không bao lâu sau liền bơi tới bờ bên kia của sông nhỏ, đi lên tới đê, bọn họ nhanh chóng cởi quần áo đã ướt sũng, từ trong bọc hành lý phòng nước mang theo tùy thân lấy ra quần áo khô để thay, Triệu Thiên Tài nói: "Chúng ta đi đâu đây?"
Trương Dương nói: "Liên hệ với nghị sĩ Sademone. " Tuy rằng đã hẹn với Thư Anh Hằng rằng sau khi vây sẽ liên lạc với y, nhưng có kinh lịch bị vây ở sứ quan hôm nay, Trương Dương không muốn làm liên lụy tới người khác nữa.
Triệu Thiên Tài gật đầu, gã nhắc nhở Trương Dương: "Vị nghị sĩ này có thể sẽ bán đứng chúng ta đó. "
Trương Dương nói: "Nếu hắn có gan thì cứ làm!"
Trạng thái giằng co ở trước cửa lãnh sự quán vẫn chưa được giải trừ, sau khi trải qua một phen truy đuổi kịch liệt, chiếc xe jeep Toyota mà Sở Yên Nhiên lái cũng bị cảnh sát chặn đường, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì, Mike đã nhận thấy được chuyện này rất không ổn, hai chiếc xe lao ra toàn bộ đều là mồi nhử, hòng dẫn dụ một bộ phận của bọn họ ly khai, phía Trung Quốc sẽ không nhàm chán tới mức như vậy, bọn họ nhất định có động tác.
Lúc này tổng lãnh sự Thư Anh Hằng phía Trung Quốc cuối cùng cũng đồng ý để bọn họ dẫn một tiểu đội tiến vào kiểm tra lãnh sự quán, Mike nhận được tin tức này chẳng những không cảm thấy cao hứng, ngược lại thấy chuyện không ổn, chẳng lẽ Trương Dương đã rời khỏi lãnh sự quán, bằng không Thư Anh Hằng sao lại để cho hắn vào tìm kiếm, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể trơ mặt ra mà làm tiếp, Mike biết, nếu ở trong lãnh sự quán không tìm thấy Trương Dương, hắn chắc chắn sẽ đối mắt với vấn đề phải xin lỗi phía Trung Quốc, mà sau khi phía Trung Quốc được lý, khẳng định sẽ tiến hành kháng nghị lên bộ môn thượng cấp của hắn. ]
*****
Mike trước khi dẫn tiểu đội vào lãnh sự quán Trung Quốc đã phân phó, kiểm tra chặt chẽ các sân bay, nhà ga, bến tàu, quyết không thể cho Trương Dương rời khỏi đây. Nhất là trọng điểm theo dõi nhà của Margaret. Margaret lúc trước đã chuẩn bị an bài cho Trương Dương ngồi máy bay riêng của bà ta để rời khỏi đây, nhưng dưới tình thế này, máy bay riêng của bà ta căn bản không có bất kỳ khả năng nào được bay.
Khi cảnh sát New York và FBI liên thủ bày ra thiên la địa võng, Trương Dương và Triệu Thiên Tài đã ngồi ở trong ô tô mà nghị sĩ Sademon an bài, Sademon nhìn hai người Trung Quốc người Trung Quốc trẻ tuổi này, hận không thể lập tức làm thịt họ, nhưng trong tay đối phương có chứng cớ của hắn, Sademon ném chuột sợ vỡ đồ, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, Sademon nói: "Ba giờ chiều hôm nay, máy bay tư nhân của tôi sẽ đưa các anh tới Mexico. "
Trương Dương nói: "Cám ơn sự giúp đỡ của ông, chỉ cần chúng tôi an toàn đến Mexico, tôi sẽ tiêu hủy toàn bộ những thứ đó. "
Sademon gật đầu, hắn nói khẽ: "Có vấn đề tôi muốn hỏi anh, vì sao lại nhằm vào tôi? Là bởi vì chương trình nghị sự mà tôi đề xuất ư?" Thằng ôn này hiển nhiên là nghĩ quá rồi, hắn luôn là phần tử cứng rắn, sắp tới lại sẽ đề xuất chương trình nghị sự chế tài kinh tế đối với Trung Quốc, đã đạt được sự ủng hộ của không ít nghị sĩ, Sademon liên tưởng đến chuyện này là rất bình thường, hắn cho rằng Trương Dương là một gián điệp Trung Quốc, mục đích lần này tới nước Mỹ chính là nhắm vào hắn, Sademon không ngờ mình là tự tác đa tình, Trương đại quan nhân gặp hắn ở Tháng Năm Đỏ căn bản chỉ là trùng hợp.
Trương Dương đâm lao phải theo lao, nói: "Tôi nghĩ nghị sĩ tiên sinh chắc là cân nhắc tới lợi ích lâu dài giữa Trung và Mỹ, bất kỳ một đề án bất lợi nhắm vào Trung Quốc nào cuối cùng cũng sẽ làm tổn hại tới lợi ích của song phương, không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho quý phương cả. " Rất nhiều ngôn luận mà thằng ôn này nói ra đều là nghe được từ CCTV, hắn không có trình độ cao như vậy, có thể đứng ở độ cao quan hệ giữa hai nước với nhau mà nói.
Sademon nói: "Tôi sẽ cân nhắc lại chương trình nghị sự này. "
Trương Dương mỉm cười nói mỉm cười nói: "Nghị sĩ nếu có cơ hội, hoan nghênh anh tới Bình Hải của chúng tôi làm khách, tôi tin rằng anh chỉ có tự mình tới Trung Quốc mới hiểu được về mảnh đất này. "Thằng ôn này thuận tiện làm giao lưu chính trị.
Sademon hận Trương Dương đến ngứa răng, hắn tuy rằng không cam lòng bị đối phương áp chế, nhưng hiện tại dưới loại tình thế này, hắn không thể không cúi đầu, hắn gật đầu, nói: "Được, nếu có cơ hội, tôi nhất định đi sẽ tới viếng thăm Trung Quốc. "
Trương đại quan nhân rất rộng rãi vươn tay về phía hắn: "Hy vọng chúng ta về sau có thể trở thành bạn tốt, làm ra được những cống hiến đối với việc thúc đẩy quan hệ Trung Mỹ. "
Sademon nắm tay Trương Dương, trong lòng giống như bình ngũ vị hương, ngọt bùi cay đắng, cảm giác này cực kỳ phức tạp. Loại chính khách đa mưu túc trí như Sademon, vào thời khắc mấu chốt có thể quyết tâm hạ động thủ, nhưng hắn lại nghĩ chuyện này quá phức tạp, cho rằng Trương Dương có ảnh và ghi âm bất nhã của hắn, mục đích chính là thay đổi chương trình nghị sự của hắn, ở sau lưng Trương Dương có một tổ chức khổng lồ chống lưng cho hắn, chuyện này rất phiền phức, Sademon không dám tùy tiện xuống tay với Trương Dương, xử lý Trương Dương cũng không thể bảo đảm mình được bình an vô sự, Sademon đã cân nhắc nhiều lần, cuối cùng quốc định giúp Trương Dương rời khỏi nước Mỹ, thằng ôn này là một ôn thần, tốt nhất là mau mau tống hắn đi.
Cuộc tìm kiếm của Mike ở lãnh sự quán Trung Quốc hoàn toàn không đạt được kết quả gì, thái độ của lãnh sự Thư Anh Hằng phía Trung Quốc lập tức biến thành cực kỳ cứng rắn, y kháng nghị với Mike, kháng nghị hắn hôm nay vây kín lãnh sự quán, mặt mày Mike biến thành xám xịt, thật ra trước khi hắn điều tra lãnh sự quán đã có chuẩn bị tâm lý với kết quả này, mấu chốt của sự việc là ở trên người Trương Dương, không bắt được Trương Dương, hắn trên đạo lý không thể đứng vững, người ta gây khó dễ với hắn là chuyện tất nhiên, Mike cũng tính là nâng lên được thì bỏ xuống được, ở ngay tại chỗ tỏ vẻ xin lỗi Thư Anh Hằng, dẫn thủ hạ của hắn vội vàng kết thúc công việc. Về phần Bạch Chí Quân, hắn cũng không dám tiếp tục gây khó dễ, hạ lệnh phóng thích Bạch Chí Quân.
Sau khi đi Mike dẫn thủ hạ rút đi, Thư Anh Hằng thở phào nhẹ nhõm, chuyện lần này quả thực rất hiểm, dù sao bọn họ cũng đang ở trên đất của người Mỹ, đám đặc công FBI này không có lỗ hổng nào là không chui vào được, y ý thức được rõ ràng chuyện này vẫn chưa xong, Trương Dương một ngày chưa rời khỏi nước Mỹ, chuyện này vẫn sẽ chưa kết thúc. Nhưng Trương Dương từ sau khi Trương Dương bỏ chạy từ ống dẫn nước thì vẫn chưa liên hệ lại với Thư Anh Hằng, Thư Anh Hằng cảm thấy có chút bất diệu, thằng ôn này chắc không phải là đã rơi vào tay FBI rồi chứ? Bất kể là tình huống hiện tại của Trương Dương như thế nào, ít nhất hắn đã không ở trong lãnh sự quán, việc khẩn cấp trước mắt dẫu sao cũng đã được giải quyết.
]Phía Sở Yên Nhiên cũng không nhận được điện thoại của Trương Dương, Sở Yên Nhiên đứng ở trong văn phòng tổng bộ của tập đoàn tài chính Benin ở Manhattan, ngây ngốc nhìn ra ngoài kỉa, buồn bã mất mát, bầu trời New York u ám, một trận gió tuyết lại sắp đến. Cảnh vật ở trước mắt cô ta trở nên mông lung, nhưng là bởi vì nước mắt tràn mi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Sở Yên Nhiên vội vàng rút khăn tay ra lau nước mắt, nói: "Vào đi!"
Quan Chỉ Tình từ bên ngoài bước vào, cô ta liếc một ái là nhìn ra Sở Yên Nhiên vừa mới khóc, ánh mắt cũng hướng ra ngoài cửa sổ, nói khẽ: "Bên ngoài đang có tuyết rơi!"
Sở Yên Nhiên nói: "Không biết anh ấy có bình an rời khỏi đây hay không?"
Quan Chỉ Tình an ủi cô ta: "Võ công của anh ta lợi hại như vậy, cảnh sát nước Mỹ khẳng định là không thể nào bắt được anh ta, lúc trước ở Buffalo, nhiều cảnh sát như vậy tiến hành truy kích vây bắt anh ta mà anh ta còn thong dong chạy thoát, hôm nay có nhiều người giúp như vậy, anh ta nhất định sẽ không sao đâu. "
Sở Yên Nhiên cười trông rất miễn cưỡng, tuy rằng cô ta cũng tin chắc rằng Trương Dương không sao, nhưng cô ta vẫn rất lo lắng.
Quan Chỉ Tình nói: "Sau này định thế nào?"
Sở Yên Nhiên lắc đầu, nói: "Không biết, tôi không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào!"
Quan Chỉ Tình nói: "Nếu không nghĩ tới điểm tình cảm của anh ta quá lan tran, anh ta cũng là một người không tồi!" Trương Dương vì Cố Giai Đồng, có thể bất chấp sinh tử tới nước Mỹ, bất chấp tất cả tra ra chân tướng cô ta bị hại, cũng vì cô ta mà báo thù, đủ thấy Trương Dương là người có tình nghĩa, nhưng hắn đối với Cố Giai Đồng có tình có nghĩa, nhưng khiến Sở Yên Nhiên đối với tình cảm mà bọn họ từng có sản sinh ra một loại cảm giác không thể ác định, cô ta thậm chí không thể xác định Trương Dương có phải là đã thật sự yêu mình hay không, tình cảm mà bọn họ từng rốt cuộc có phải là thật hay không.
Sở Yên Nhiên nói: "Anh ta có thể bình an là tốt rồi, có lẽ chúng tôi vẫn có thể làm bạn. "
Quan Chỉ Tình rất thấu hiểu Sở Yên Nhiên, biết rằng tình cảm của cô ta đối với Trương Dương vẫn rất sâu đậm, nếu không thì lúc trước cũng sẽ không ra mặt nhờ mình đi giúp Trương Dương, Quan Chỉ Tình nói khẽ: "Cô không quên được anh ta, đã không thể quên, hay là cứ để thuận theo tự nhiên đi, đừng mâu thuẫn, cũng đừng đề phòng, mặc cho tình cảm tự nhiên mà phát triển, tôi nhìn ra rằng tình cảm của cô đối với anh ta rất sâu đậm. "
Sở Yên Nhiên lạnh lùng nói: "Tôi không tin... "
Đêm giao thừa rất nhiều người đều đứng ngồi không yên, một số tin tức lan ra, tiền cục trưởng công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh bị giết ở nước Mỹ, chứng cớ mà y nắm trong tay đã được đưa về nước, một số chứng cứ liên quan tới rất nhiều quan viên, nhất thời quan viên thành phố Nam Tích ai ai cũng cảm thấy bất an.
Tình trạng sức khỏe của tiền phó thị trưởng thường vụ Trần Hạo rất kém, sau phẫu thuật ung thư phổi không lâu ở trong cơ thể lại phát hiện chuyển dịch tuyến dịch lim-pha, đây có thể là cái tết cuối cùng trong cuộc đời y. Có lẽ người nhà gã cũng đã dự kiến được chuyện này, đêm ba mươi hôm nay đưa gã từ bệnh viện về nhà, khác hẳn với tràng diện đông như trẩy hội năm ngoái, năm nay trong nhà họ lạnh lẽo hơn nhiều, chính xác mà nói trừ thằng cháu ngoại Thạch Thắng Lợi ra, căn bản không có ai tới đây chúc tết, từ điểm này mà nói, Thạch Thắng Lợi vẫn tính là có lương tâm, Trần Hạo rất cảm động, tình cảm của gã trước đây không yếu đuối như vậy, nhưng người ta không ở trong khốn cạnh, cho dù là một hành động nhỏ bé không đáng kể cũng rất dễ khiến người ta cảm động, khi người nhà đã đi ngủ hết, Trần Hạo một mình nhìn vào tivi, gã đã nghe nói tới lời đồn ở bên ngoài, Đường Hưng Sinh đã chết, các tài liệu ghi lại hành động tham ô của quan viên Nam Tích trong tay y tất cả đều bị quốc gia nắm giữ, mấy ngày nay, trong đầu gã thường xuyên nhớ lại chuyện trước đây, Trần Hạo cho rằng, gã sở dĩ có ngày hôm nay tất cả đều là báo ứng, trước đây gã cho rằng mình đã nhận được báo ứng đáng có rồi, có thể an ổn mà chết, tuy rằng không nhìn thấy không nghe thấy, nhưng gã có thể tưởng tượng sau khi mình chết, trên lễ truy điệu các lãnh đạo sẽ khẳng thành tích công tác mà cả đời gã cần mẫn thực hiện, nhưng hiện tại thì gã đột nhiên ý thức được mình đã không có cơ hội đó nữa rồi, chuyện đã qua thủy chung không thể nào che giấu được, bất kể là sớm hay muốn, cuối cùng cũng sẽ có ngày bị đưa ra ánh sáng, con người ta khi sắp đối diện với tử vong, tư tưởng sẽ có chuyển biến lớn, Trần Hạo chính như vậy, gã bắt đâu ngẫm lại bản thân, gã bắt đầu cảm thấy hối hận vì một số chuyện mà mình đã làm trong quá khứ, gã cảm thấy mình nên làm gì đó.
*****
Trần Hạo cứ như vậy ngồi cô độc, tay gã run rẩy cầm điện thoại, Trần Hạo ấn số của tỉnh trưởng Tống Hoài Minh.
Tống Hoài Minh lúc này đang bế một đứa bé mới sinh, là con trai của y và Liễu Ngọc Oánh, Tống Hoài Minh đã tới tuổi trung niên lúc này cười như một đứa trẻ con, chỉ có ôm một sinh mệnh mới ở trong lòng, y mới y thức được mình mong chờ sự ra đời của đứa bé này như thế nào, mới có thể thông cảm được nỗi khổ mà vì sao vợ mình lúc trước kiên trì muốn giữ lại đứa bé này, hai mắt Tống Hoài Minh ươn ướt, y đưa lại đứa bé đang khóa oe oe cho mẹ vợ, kích động nói với hộ sĩ: "Vợ tôi sao rồi?"
Hộ sĩ cười nói: "Tỉnh trưởng Tống yên tâm, phu nhân rất khỏe, đợi lát nữa sẽ quay lại. "
Nhìn thấy hai mẹ con đều bình an, mẹ vẹ Liễu Dương Trì cũng quên đi chuyện không vui vừa rồi, ôm lấy đứa cháu, cười không khép miệng lại được.
Tiếng chuông điện thoại lay tỉnh Tống Hoài Minh, hôm nay đối với Bình Hải mà nói là một ngày không tầm thường, y vốn cho rằng là tỉnh lý gọi tới, nhưng cầm lên mới biết người gọi tới là tiền phó thị trưởng thường vụ thành phố Nam Tích Trần Hạo.
Giọng nói của Trần Hạo tràn ngập bất an: "Tỉnh trưởng Tống, tôi là Trần Hạo của thành phố Nam Tích... "
Tống Hoài Minh cười nói: "Trần Hạo à, chào anh, chúc mừng năm mới!"
Trần Hạo run giọng nói: "Tỉnh trưởng Tống.... Tôi.... Tôi có tội... "
Nụ cười của Tống Hoài Minh đông cứng lại ở, nói khẽ: "Anh đừng khẩn trương, có chuyện gì cứ nói với tôi. "
Trần Hạo ổn định lại tình tự một chút rồi nói: "Tôi muốn vạch trần hành vi phạm tội, làm trái pháp luật, làm loạn kỉ cương, tham ô, nhận hối lộ của bí thư thị ủy thành phố Nam Tích Từ Quang Nhiên. "
Tống Hoài Minh cả kinh, tuy rằng y đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với hành động lần này của Kiều Chấn Lương, nhưng manh mối mới lộ ra của chuyện này khiến y chấn kinh không thôi, Từ Quang Nhiên là bí thư thị ủy thành phố Nam Tích, là một người khá quan trọng trên chính Bình Hải, một người lãnh đạo nắm trong tay hơn tám trăm vạn nhân khẩu Nam Tích, nếu như y có hành vi tham ô nhận hối lộ, vậy thì cả chính đàn Nam Tích, không, phải nói là toàn bộ chính đàn Bình Hải chắc chắn sẽ phải nghênh đón một cơn bão tố.
Tống Hoài Minh nhìn thoáng qua con trai mình, trong ánh mắt y tràn ngập vẻ áy náy.
Mẹ vợ Liễu Trường Trì từ ánh mắt của Tống Hoài Minh đã hiểu được gì đó, thở dài nói: "Cậu đi đi, công tác quan trọng hơn, không thể chậm trễ được!"
Tống Hoài Minh gật đầu, y nói khẽ: "Cha, mẹ, chiếu cố cho Ngọc Oánh giúp con, con sẽ trở lại sớm!"
Phụ trách theo dõi Hải Sắt phu nhân là cục trưởng Trình Diễm Đông của phân cục công an Hà Tây thành phố Nam Tích, gã sau khi nhận được mệnh lệnh của thượng cấp đã suất lĩnh nhân viên công an vây quanh biệt thự của Hải Sắt phu nhân, một đêm này phía Hải Sắt phu nhân thủy chung không có bất kỳ động tĩnh gì, khi trời lờ mờ sáng, cục trưởng công an Triệu Quốc Cường gọi điện thoại tới, hỏi tình huống bên này, Trình Diễm Đông nói: "Bên trong không có động tĩnh gì, vào lúc 0 giờ có hai người bắn pháo, còn đặt biệt nhìn về phía chúng tôi, cho tới hiện tại vẫn không có ai ra vào. "
Triệu Quốc Cường nói: "Vất vả rồi, nhất định phải theo dõi sát cô ta, cấm không cho bất kỳ ai ra vào. "
Trình Diễm Đông nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ theo dõi kỹ bọn họ. " Ngay khi gã và Triệu Quốc Cường đang nói chuyện, ba chiếc ô tô Chrysler treo biển nước ngoài chậm rãi lái tới trước biệt thự, khi còn cách cửa lớn hai trăm thước thì bị cảnh sát cản lại.
Trình Diễm Đông nhìn thấy có tình huống phát sinh, vội vàng chạy tới, cửa xe của chiếc xe đầu tiên chậm rãi hạ xuống, một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh dùng tiếng Trung Quốc lão luyện nói: "Vì sao lại cản đường chúng tôi? Chúng tôi là người của lãnh sự quán Mỹ trú tại Thượng Hải Trung Quốc, trong chiếc xe ở giữa có lãnh sự tiên sinh của chúng tôi. "
Cảnh sát chạy ra chặn đường nghe thấy đối phương có lai lịch lớn như vậy thì cũng có chút ngây ra, ánh mắt nhìn về phía Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông nói: "Bởi vì xảy ra một số chuyện, bộ môn bên trên đã nghiêm cấm bất kỳ ai ra vào khu vực này. "
Cửa của chiếc xe ở giữa mở ra, tổng lãnh sự Adele của lãnh sự quán Mỹ trú tại Thượng Hải vẻ mặt giận dữ, hắn lấy giấy chứng nhận của bản thân ra đưa cho Trình Diễm Đông, lớn tiếng nói: "Hải Sắt phu nhân là bằng hữu của tôi, vợ chồng tôi nhận lời mời của bà ấy tới làm khác, chẳng lẽ không được qua à? Các anh làm như vậy là miệt thị đối với nhân quyền, tôi muốn kháng nghị, tôi muốn đề xuất kháng nghị với bộ ngoại giao của các anh!"
Trình Diễm Đông biết chuyện này khá là khó giải quyết, gã vẫn kiên trì nói: "Xin lỗi, lãnh sự tiên sinh, nơi này là Trung Quốc, xin ông tôn trọng quy tắc của chúng tôi. "
Adele lớn tiếng nói: "Tôn trọng quy tắc của các vị ư? Tôi hiện tại muốn vào thăm bạn của tôi, anh muốn chế tạo tranh chấp quốc tế à?"
Tranh chấp ở ngoài Biệt thự tất nhiên dẫn tới sự chú ý của Hải Sắt phu nhân, cô ta mỉm cười nhìn tình cảnh bên ngoài, nói khẽ: "Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang vượt tường, cũng là lãnh sự quán, nhưng lãnh sự quán Mỹ thì cứng rắn hơn nhiều. "
Long Quý nói: "Phu nhân, nên đi rồi!"
Hải Sắt phu nhân gật đầu.
Trình Diễm Đông đã đoán được mục đích tới đây của Adele, Hải Sắt phu nhân có quốc tịch Mỹ, Adele chắc là muốn giúp cô ta thoát thân, cấp trên đã ra lệnh cho gã phải nghiêm cấm tất cả mọi người ra vào nơi này, Trình Diễm Đông trên nguyên tắc kiên trì tuyệt không thoái nhượng, gã trả lại giấy tờ của Adele cho hắn, nói: "Lãnh sự tiên sinh, xin lỗi, nếu ông có ý kiến thì có thể tiến hành kiện lên bộ môn bên trên của chúng tôi, tôi là nhân viên công an, chấp hành mệnh lệnh là bổn phận của tôi, trước khi chưa nhận được thông tri của thượng cấp, tất cả mọi người đều không được phép ra vào.
Nói xong gã liền chui vào xe cảnh sát của mình, Adele chửi mắng cũng được, gã chỉ coi như không thấy.
Hải Sắt phu nhân nhìn ra tình hình bên ngoài có chút không đúng, cảnh sát căn bản không để ý tới những người đó của lãnh sự quán nước Mỹ, kiên trì cản xe của họ lại ở bên ngoài.
Hải Sắt phu nhân nói: "Những cảnh sát này cũng khó đối phó đấy. " Tất cả những gì ở trước mắt đã cho thấy, bộ môn tương quan đã quyết định xuống tay với cô ta.
Long Quý nói: "Phu nhân, chúng ta đi thôi!" ngay khi Trình Diễm Đông đang giằng co với đám người Mỹ đó, thì biệt thự bốc cháy, ánh lửa ngút trời. Tất cả mọi người đều ngây ra, không ai biết được vì sao biệt thự lại bốc cháy, Trình Diễm Đông có phản ứng đầu tiên, lập tức gọi điện thoại gọi nhân viên phòng cháy chữa cháy tới cứu hỏa, còn họ thì chạy tới trước biệt thự, một chiếc xe jeep từ bên trong gara của biệt thự phóng ra, điên cuồng lao về phía cảnh sát đang chạy tới cứu hỏa, tất cả mọi người đều nhao nhao né tránh, xe jeep xông ra con người ở bên ngoài biệt thự.
Một chiếc xe cảnh sát cố gắng chặn nó lại nhưng bị đâm cho bay ra.
Trình Diễm Đông giận dữ hét: "Đuổi theo nó!" Cảnh sát đều lên xe, lần này bọn họ tới có tổng cộng bốn chiếc xe cảnh sát, trừ hai cảnh sát ở lại hiện trường ra, tất cả đều những người khác tất cả đều đuổi theo chiếc xe jeep đào tẩu đó.
Đám người của lãnh sự quán Mỹ tất nhiên là không có ai thèm bận tâm, tổng lãnh sự Adele ngây ngốc nhìn ngôi biệt thự đang bốc cháy ở phía trước, lầm bầm trong miệng: "Tôi muốn kháng nghị, tôi muốn đề xuất kháng nghị nghiêm chỉnh với chính phủ của các vị... "
Hải Sắt phu nhân không hề ở trong chiếc xe jeep đó, con người ta luôn biết nghĩ cho an nguy của mình, trước khi xây biệt thự, cô ta đã để lại cho mình một đường lui, lúc ban đầu cô ta vốn định mượn lãnh sự quán Mỹ để giúp mình rời khỏi đây, chỉ cần thuận lợi đến lãnh sự quán, cô ta sẽ được che chở. Nhưng sự kiên trì của Trình Diễm Đông khiến kế hoạch của cô ta sụp đổ, vì thế cô ta bảo lái xe lợi dụng xe jeep di dời sự chú ý của cảnh sát, còn mình thì từ thông đạo ngầm của biệt thự đi tới một ngôi biệt thự khác cách đó không xa, từ đó ngồi trên một chiếc Satana bình thường ung dung bỏ đi. Thủ pháp của Hải Sắt phu nhân tương tự như Trương Dương lúc trước rời khỏi lãnh sự quán New York, có điều khó khăn mà Trương Dương phải đối mặt thì lớn hơn cô ta rất nhiều.
Khi Trình Diễm Đông dẫn công an cảnh sát đuổi theo được chiếc xe jeep đó mới biết được đã trúng kế điệu hổ ly sơn của Hải Sắt phu nhân.
Hải Sắt phu nhân xoay người lại, nhìn tòa biệt thự đang bốc cháy cách đó không xa, thấp giọng thở dài: "Một căn nhà đẹp như vậy tự dưng lại không còn nữa!"
Long Quý Phụ trách lái xe nói khẽ: "Nhà không còn có thể xây lại, non xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt!"
Hải Sắt phu nhân lắc đầu, cầm điện thoại bấm một dãy số, sau đó nói khẽ: "Chuyện bại lộ rồi, chú Lê đã chết, Đường Hưng Sinh đã khai tất cả những gì mà hắn biết ra rồi!"
Trong điện thoại truyền đến một giọng nam trầm thấp: "Tôi đã sớm đã cảnh cáo cô rồi, đừng bị thù hận che mờ hai mắt, cô vì báo thù mà khăng khăng làm theo ý mình, khiến chúng ta phải chịu tổn thất lớn cỡ nào?"
Hải Sắt phu nhân lạnh lùng nói: "Chuyện không phải xảy ra với ông, nếu người chết là thân nhân của ông, ông sẽ nghĩ sao? Ông sẽ làm thế nào?"
"Tôi muốn cô biến mất! Lập tức biến mất, xóa hết tất cả những gì có liên quan tới cô ở quốc nội!"
"Không!" Hải Sắt phu nhân rít lên.
Trong điện thoại truyền đến một tiếng cười lãnh khốc của đối phương: "Cô có thể nói không, nhưng cô đừng quên, ở trên đời này, cô còn có một đứa con trai!" Đối phương nói xong lập tức dập máy.
Hải Sắt phu nhân nắm chặt điện thoại, ngây ngốc ngồi đó, một lúc sau vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Long Quý vừa lái xe vừa qua kính phản quang lo lắng nhìn chủ nhân của mình.
Hải Sắt phu nhân trầm mặc chừng hơn mười giây rồi nói khẽ: "Rời khỏi nơi này.... . Rời khỏi nơi này... "
← Ch. 0639 | Ch. 0641 → |